Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 57



Đan Niên uốn người trong thảm lông, cười khanh khách, “Kỳ thực ngươi không cần ở lại hoang sơn dã lĩnh này, trốn chạy như chó nhà có tang, trực tiếp đầu hàng cha ta, ta còn có thể giúp ngươi cầu tình, thả ngươi trở về Lặc Xích.”

Gã mặt nạ đầu lĩnh phẫn nộ quát: “Muốn chết! Dám bất kính với chủ thượng!” Nói xong rút ra thanh đao bên hông, định dí vào cổ Đan Niên.

Mộ công tử nâng tay ý bảo hắn lui ra, gã mặt nạ đầu lĩnh không cam lòng thối lui sang một bên. Đan Niên lúc này chắc chắc Mộ công tử sẽ không làm gì mình, nếu đã bị quản chế, vậy nàng sẽ hết sức vui mừng dùng mồm mép chọc cho hắn không thoải mái.

“Thẩm đại nhân tinh thông quân sự, không chừng cũng có ý dạy dỗ nữ nhi không thua kém. Nếu ngươi nhìn không hiểu bản đồ này cũng không sao, người khác sẽ không thể nói gì ngươi.” Mộ công tử giận quá hóa cười, giơ cằm lên, châm chọc nói.

Đan Niên tâm tư khẽ động, tiến lên ngồi xổm bên cạnh hắn, không phục kêu lên: “Đưa qua đây, ta biết đi như thế nào!”

Mộ công tử dùng ánh mắt hài hước nhìn nàng, giơ giơ bản đồ trong tay, “Thẩm tiểu thư, thứ trọng yếu như vậy, ta làm sao có thể cho ngươi? Gạt người cũng phải có hạn độ.”

Đan Niên nhìn hắn, tươi cười càng lúc càng lớn, bỗng nhiên nhanh chóng thò tay giật lấy bản đồ trong tay Mộ công tử, đắc ý cười cười với Mộ công tử.

Vài gã mặt nạ bên cạnh liền khẩn trương lên, thanh đao trên người cũng rút ra một nửa khỏi vỏ đao. Mộ công tử âm trầm nhìn Đan Niên, đại khái là không nghĩ tới một tiểu cô nương lại có thể đoạt lấy bản đồ từ trong tay hắn.

Đan Niên bất mãn nhìn đám người chung quanh, hừ một tiếng, mở bản đồ ra, liều mạng tập trung tinh thần nhớ kỹ đại khái, vểnh môi nói: “Cũng không có gì đẹp mắt, bản đồ đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu.” Hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Ta có thể dẫn các ngươi đi ra ngoài, bất quá, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải nghe lời ta, bản đồ bây giờ còn đang trong tay ta.”

Đám người chung quanh làm thành một vòng vây, đem Đan Niên chặt chẽ vây quanh ở trung tâm, Mộ công tử cúi đầu cười ra tiếng, mặt nạ màu bạc dưới ánh lửa phản xạ sáng rọi, “Thẩm tiểu thư, ta không thể không bội phục lệnh tôn, dạy dỗ nữ nhi quả nhiên không giống người thường. Ngươi cho là, ngươi có tư cách đàm phán với ta sao?”

Đan Niên cúi đầu nói: “Bây giờ là không có.” Nói xong thừa dịp Mộ công tử không chú ý, thò tay quăng bản đồ vào trong đống lửa, nháy mắt thiêu sạch.

“Ngươi!” Mộ công tử quá sợ hãi, Đan Niên vỗ vỗ tay, cười nói: “Bản đồ giờ ngay tại trong đầu ta, hiện tại, ta có tư cách đàm phán với ngươi chưa?”

Ánh mắt âm lãnh của Mộ công tử nhìn Đan Niên, Đan Niên bị nhìn trừng trừng có chút không được tự nhiên, lặng lẽ lui ra sau một bước, không ngờ mặt sau chính là gã tùy tùng mặt nạ của Mộ công tử. Thấy mình không thể lui được nữa, Đan Niên ngược lại không còn sợ hãi.

Hồi lâu sau, Mộ công tử vung tay xuống, đám người mặt nạ vây quanh Đan Niên bốn phía giãn ra. Đan Niên hiểu được lần này mình thật sự đã chọc tức Mộ công tử, liền ngẩng mặt lên nhìn Mộ công tử, ngọt ngào nói: “Ta chỉ muốn trở lại cạnh cha ta thôi, chỉ cần ra này mảnh đất này, hai người chúng ta không ai nợ ai.”

Mộ công tử lời nói như chen ra từ trong kẽ răng, “Không ai nợ ai? Ngươi làm hỏng kế hoạch tác chiến của ta, ngươi khiến cho ta một lần thất bại lui ngàn dặm, ngươi còn nhiều lần gạt ta!”

Đan Niên nghe hắn nói thật giống như muốn cắn xuống miếng thịt trên người mình, thành thành thật thật khoác áo choàng, ngồi cạnh đống lửa, không dám lên tiếng nữa.

Sáng hôm sau, bởi vì phải dựa vào Đan Niên chỉ đường, nên Đan Niên không bị cột hai tay nữa. Mộ công tử còn muốn Đan Niên ngồi vào trong lòng hắn, Đan Niên nói cái gì cũng không chịu, Mộ công tử đành phải để Đan Niên ngồi vào phía sau hắn, như cũ là hai người cùng cưỡi một con ngựa. Dưới sự chỉ huy của Đan Niên, đoàn người cấp tốc thúc ngựa chạy băng băng.

Gã mặt nạ đầu lĩnh hiển nhiên không tín nhiệm Đan Niên, nhiều lần nói với Mộ công tử rằng lời nói của nha đầu này là không thể tin, nói không chừng sẽ đưa bọn họ vào bẫy rập gì đó.

Đan Niên không thèm để ý, ra vẻ ‘thích tin hay không thì tùy’. Mộ công tử ngược lại tin tưởng Đan Niên chỉ đường. Trên thực tế, Đan Niên cũng muốn đem đám người kia nhét vào trong rừng, chỉ tiếc, trong rừng có sông, còn có động vật, đám người kia thân thủ cao cường, không sợ không có được đồ ăn, mà bọn họ nhiều người, cũng không có con dã thú to béo nào đến trêu chọc bọn họ. Chỉ có cách đi ra ngoài, nàng mới có cơ hội thoát khỏi đám người kia.

Không ra hai ngày, thấy tiền phương đã có thể nhìn thấy vùng thảo nguyên rộng lớn, Đan Niên vui sướng không thôi đồng thời đem lo âu kiềm chế dưới đáy lòng, phụ thân và ca ca rốt cuộc có tới cứu nàng kịp hay không.

Ngay lúc Mộ công tử định thúc ngựa đi, gạ mặt nạ đầu lĩnh lạnh lùng quát vào mặt Đan Niên: “Ngươi từ lúc nãy liền không ngừng nhìn ra sau, tưởng giở trò gì?”

Đan Niên cảm thấy lo âu, trùng trùng hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác không thèm trả lời. Mộ công tử quay đầu nhìn chằm chằm Đan Niên, Đan Niên trên mặt lại bất động thanh sắc.

Đang lúc hai người đối diện, Mộ công tử bỗng nhiên hô lớn: “Mặt sau có người truy tới!” Nói xong liền dùng lực vung roi ngựa, ngựa ăn đau, lập tức phóng chạy như điên.

Đan Niên vui mừng quay đầu nhìn về phía sau, ngầm trộm nghe đến tiếng vó ngựa chỉnh tề hữu lực, cũng có thể nhìn thấy trên đường núi có bóng người mơ hồ. Đoàn người ngựa trường kỳ mệt nhọc của Mộ công tử hiển nhiên không bằng đoàn người ngựa truy binh, rất nhanh, nàng liền nhìn ca ca Thẩm Ngọc một thân bạch y dẫn đầu xông về phía trước.

Mộ công tử quay đầu nhìn thoáng qua, càng thêm dùng sức vung roi đánh ngựa, gió thổi vù vù qua tai Đan Niên. Đan Niên để sát vào lỗ tai của hắn, la lớn: “Ca ca ta chỉ muốn cứu ta, ngươi thả ta xuống, bọn họ sẽ không làm khó các ngươi.”

Hồi lâu sau, Đan Niên vẫn không thu được bất luận câu trả lời gì, tốc độ ngựa càng lúc càng nhanh, kịch liệt xóc nảy khiến Đan Niên không thể không thành thành thật thật ôm lấy lưng Mộ công tử.

Ngay khi Đan Niên cho là bọn họ sắp xông ra khỏi khu rừng này tiến vào thảo nguyên, Mộ công tử mạnh mẽ ghìm ngựa lại. Đan Niên nghiêng đầu nhìn ra, thấy phía trước là một hàng binh lính đang dàn trận địa sẵn sàng đón địch, đầu lĩnh chính là phụ thân Thẩm Lập Ngôn nhiều ngày không gặp.

Đan Niên hưng phấn hô lên, “Cha! Cha!”

Không ngờ, Mộ công tử không nói một lời đẩy ngựa quẹo trái, một đám người đi theo hắn lại nhanh chóng tiến vào cánh rừng, quẹo trái quẹo phải một hồi, ném mất truy binh. Đan Niên có chút mất mát, mắt thấy thân nhân ở ngay trước mắt, lại một lần nữa chia xa, ánh mắt nhìn về phía Mộ công tử cũng không tự chủ ẩn ẩn mang theo cừu hận.

Lúc đi qua một hồ nước nhỏ, Mộ công tử dừng ngựa, đội ngũ nguyên bản có hơn mười người, hiện tại chạy tan tác, chỉ còn lại năm sáu người đi theo Mộ công tử.

Kiểm lại nhân số, Mộ công tử nhìn Đan Niên đứng ở một bên, khuôn mặt đen thui đầy cừu hận, hắn bỗng bước nhanh như sao xẹt đến chỗ nàng, dưới tiếng kinh hô của nàng xốc mạnh áo choàng của Đan Niên lên!

“A? Đây là có chuyện gì?” Giọng nói đã có chút biến vị của Mộ công tử lên tiếng chất vấn Đan Niên, trong tay cầm lên chiếc váy trắng của Đan Niên, sớm bị Đan Niên dùng chủy thủ cắt lởm chởm, lộ ra lớp váy lót bên trong.

Đan Niên tức giận chụp lấy bàn tay Mộ công tử, nàng lúc này mới phát hiện, bàn tay Mộ công tử vừa thon dài lại vừa trắng, rõ ràng là đôi tay của người sống an nhàn sung sướng. Khi hắn cầm lấy tay Đan Niên, sườn trong lòng bàn tay lại hiện đầy vết chai thô ráp. Điều này nói lên cái gì?

Đan Niên nhìn chằm chằm hắn, người Lặc Xích từ nhỏ đều ở thảo nguyên, gió thổi nắng chiếu, không khả năng có bàn tay non mịn như vậy. Chỉ có một nguyên nhân, hắn là người Đại Chiêu, hơn nữa là một người Đại Chiêu phú quý, lòng bàn tay tuy có vết chai nhưng đó là do hắn luyện võ luyện chữ mà lưu lại.

Thấy Đan Niên không nói, Mộ công tử lại tay về phía trước, vỗ vài cái lên người Đan Niên, từ trong tay áo Đan Niên tìm ra một cây chủy thủ nhỏ.

“Nguyên lai, vẫn là xem thường ngươi.” Mộ công tử cầm lấy cây chủy thủ nhỏ của Đan Niên kể vào cần cổ trắng noãn của nàng, nguệch ngoạc tới lui. Đan Niên kinh hồn táng đảm, người này xem ra đã bị nàng chọc tức đến đầu óc hôn mê, nàng không dám tưởng tượng kẻ bị bức đến đường cùng này sẽ làm ra đến cái gì.

Bất quá trong mấy ngày nay, Mộ công tử cho nàng cảm giác thấy hắn là một quý công tử hỉ nộ vô thường, một hồi là nhẹ nhàng, lời nói ôn nhu, một hồi là táo bạo, thay đổi thất thường. Lúc này hắn chịu kích thích, đang trong giai đoạn táo bạo vô thường, Đan Niên cảm giác như mình đang đối mặt với một kẻ điên không bị khống chế, khiến người ta không thể kinh hồn táng đảm.

Mộ công tử ép cây chủy thủ vào cổ Đan Niên càng lúc càng mạnh, vết đao của Trát Mông Muội mấy ngày trước chỉ là một vết sẹo màu đỏ khó thấy. Mộ công tử cúi đầu nhìn Đan Niên, khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ đã sớm trở nên dữ tợn.

Đan Niên cảm giác cây chủy thủ đang chạy tới chạy lui trên cổ mình, hơi thở từ lỗ mũi Mộ công tử đã có thể trực tiếp phun lên trên mặt mình.

Đúng lúc này, một mũi tên xé gió bay tới, bắn sát qua gáy Mộ công tử, ghim thật sâu vào thân cây phía sau, đuôi tên còn run rẩy không ngừng.

Cách đó không xa, Thẩm Ngọc mang người đuổi tới, Mộ công tử lập tức ôm xốc Đan Niên lên ngực, giục ngựa chạy như bay, những người còn lại liền theo sát ở phía sau.

Lần này Thẩm Ngọc đuổi riết theo sau, vì sợ thương tổn Đan Niên, nên không lại dám bắn tên, chỉ huy binh lính tiến lên bọc đánh, đem đoàn người sáu bảy người của Mộ công tử đều phân tán ra. Một mình Thẩm Ngọc dẫn theo ba bốn người tiếp truy kích con ngựa chở Mộ công tử và Đan Niên.

Thẩm Ngọc lòng nóng như lửa đốt, không ngừng quật roi con ngựa dưới thân, phía trước còn có thể nghe được tiếng kêu khóc của Đan Niên: “Ca! Ca! Muội ở đây!” Càng khiến hắn lo lắng không thôi.

Đan Niên dưới tình thế cấp bách, đập đầu mạnh vào cằm Mộ công tử, thừa dịp Mộ công tử hoa mắt váng đầu, lăn từ trên lưng ngựa xuống, trùng trùng ngã xuống mặt đất, lăn vài vòng trong bụi cỏ mới dừng lại.

Thẩm Ngọc đang đuổi theo phía sau thấy cảnh này, ba hồn đều bị dọa rớt hết hai phách rưỡi. Khi Đan Niên nhảy xuống, đầu óc nàng gần như trống rỗng, lung lay khẽ chống người đứng dậy mới phát hiện cánh tay trái đau đòi mạng, nước mắt ứa ra đảo quanh trong hốc mắt.

Mộ công tử dừng ngựa, ngồi trên lưng ngựa yên lặng nhìn chằm chằm Đan Niên, gương mặt dưới mặt nạ nhìn không ra là biểu tình gì. Đan Niên thoát ra khỏi vòng tay của hắn, tuy rằng nước mắt còn ngân ngấn trong hốc mắt, tay phải ôm cánh tay trái, nhưng vẫn không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn hắn.

Mắt thấy Thẩm Ngọc dẫn người sắp đến, Mộ công tử hét lớn một tiếng, giơ roi hai chân thúc vào bụng ngựa, ngựa hí vang một tiếng rồi tiếp tục chạy về phía trước. Bớt đi một người trên lưng, ngựa chạy nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu sau liền không nhìn thấy bóng người nữa.

Sau khi đuổi tới, Thẩm Ngọc ra lệnh thủ hạ tiếp tục truy kích, còn mình thì hốt ha hốt hoảng xuống ngựa ôm Đan Niên lên, cao thấp kiểm tra thiệt nhiều lần, thấy chỉ có cánh tay bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Đan Niên nhìn Thẩm Ngọc, thấy hắn vừa đen vừa gầy, mặt mày râu ria xồm xoàm, đây không phải tên ca ca bình thường luôn chú trọng hình tượng cá nhân lại ưa vờ vịt của nàng a!

Mũi Đan Niên chợt thấy đau xót, nàng oa một tiếng liền bắt đầu khóc lớn lên, lo lắng hãi hùng suốt mấy ngày liên tiếp cùng một lúc phát tiết ra. Thẩm Ngọc vội vàng bưng kín miệng Đan Niên, không cho nàng khóc ra thành tiếng, nếu để cho người ta nghe được nàng là nữ tử, khuê dự của Đan Niên cho dù chết cũng không trả lại được.