Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 118: U Nhi, tin ta



Phượng Chỉ U chuyển tầm nhìn, nhưng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt.

Trong lòng lại nặng nề thở dài một hơi.

"Chỉ cần huynh rời đi, mục tiêu của bọn họ tự nhiên sẽ theo huynh rời đi, mà không phải ở chỗ ta nữa, xin lỗi, ta chính là ích kỷ như vậy, sợ chết, nếu huynh đi, cả nhà chúng ta đều có thể an toàn, coi như là... Ta cứu huynh một lần, cầu xin huynh rời đi được không."

Bàn tay dưới ống tay áo nàng siết chặt, nói ra những lời như vậy, cũng là điều nàng không muốn chấp nhận, nhưng... sự an nguy của người thân, nàng không thể bỏ mặc, mà nàng và Túc Tử Thần cũng sẽ không đến được với nhau, nàng đã quen với cuộc sống mộc mạc ở thôn quê này, nàng cũng sẽ không theo hắn đến kinh thành làm quan lớn quý nhân gì, mà hắn lại là hùng ưng trên trời, căn bản không thể sống cùng một chỗ với một con chim sẻ như nàng.

Cho nên...... Nàng phải quyết định dứt khoát!

Đó là những gì nàng nói với chính mình, cũng là những gì nàng muốn thể hiện.

Trong lòng Túc Tử Thần đau đớn, nhưng chốc lát sau thì lắc đầu nói: "U nhi, ta biết, nàng không phải người tham sống sợ chết, làm đến bước này đơn giản là vì người thân của nàng, thế nhưng ta cũng vừa mới nói, nếu ta rời đi, cuộc sống của các nàng cũng sẽ không trở lại như trước được nữa."

Phượng Chỉ U cau mày: "Huynh đi rồi, hắn cũng sẽ theo huynh rời đi, ta biết hắn tới nơi này chính là vì huynh, những nhân vật quyền quý như các huynh đi rồi, tự nhiên sẽ gió êm sóng lặng."

"Hắn" trong miệng Phượng Chỉ U, chính là chỉ Cố Thiên Nhai, hai người bọn họ vốn là cùng một loại người.

Túc Tử Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn Phượng Chỉ U muốn đứng dậy, hắn đột nhiên giữ chặt lấy bả vai của nàng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không: "Ta nói rồi, ân cứu mạng này, ta sẽ lấy thân báo đáp, U nhi, đời này nàng trốn không thoát."

"Huynh đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa!"

Nhưng mà... lời của nàng căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì, Túc Tử Thần cũng không để ý tới, mà càng dựa sát vào nàng, đến khi khoảng cách giữa môi hắn và môi nàng, chỉ bằng một ngón tay, Phượng Chỉ U theo bản năng muốn quay đầu tránh thoát, không ngờ tới hắn bỗng dừng lại, khuôn mặt hai người kề sát đối diện nhau, giường như nếu ai quay đầu trước, người đó sẽ thua một nửa.

Phượng Chỉ U cố gắng khống chế sự thẹn thùng trong lòng, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng đỏ, Túc Tử Thần cúi đầu cười ra tiếng: "U nhi, nếu từ giờ trở đi nàng nói trong lòng nàng không có ta, ta một chữ cũng sẽ không tin."

Phượng Chỉ U nhăn mặt, chọn lấy một chỗ không có vết thương đẩy hắn ra.

"Huynh không phải ta làm sao biết trong lòng ta nghĩ gì, ta cũng chưa bao giờ xem huynh như vị phu quân tương lai, với sự tồn tại bây giờ của huynh, chẳng qua chỉ là một nô bộc hỗ trợ bên người ta mà thôi."

Túc Tử Thần thấy nàng trả lời hời hợt như thế, cũng không tức giận, mà lại tới gần nàng hơn: "Nàng xem ta như nô bộc thì đã sao, cho dù cả đời này như vậy ta cũng cam tâm tình nguyện."

Lời hắn nói giống như rót mật vào tai, đi thẳng vào đáy lòng Phượng Chỉ U, làm cho trái tim nàng có chút rung động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tô điểm thêm từng rạng mây hồng, càng lúc càng đậm, thậm chí còn đỏ tới màng tai.

Túc Tử Thần thấy mặt nàng giống như quả táo chín, ý cười trên khóe miệng cũng càng lúc càng sâu, thừa dịp nàng không phòng bị, đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

"U Nhi, nàng là của ta, cả đời này nàng đều là của ta, nàng trốn không thoát đâu."

Phượng Chỉ U hoảng hốt giãy dụa: "Buông tay!"

Túc Tử Thần làm như không nghe thấy, cứ như vậy ôm nàng, giọng nói trầm thấp từ tính cũng vang lên bên tai nàng: "Ta nói rồi, bọn chúng nếu đã tìm đến người nhà nàng, cũng đủ chứng minh bọn chúng biết người nhà là điểm yếu của nàng, mà nàng là điểm yếu của ta, nếu không, vì sao bọn chúng phải sắp đặt như vậy, dụ dỗ ta mắc câu? U nhi, nàng không ngốc mà, ta rời đi, các nàng sẽ càng nguy hiểm, nếu như không có sự bảo vệ của ta, nhiều nhân mã như vậy, U nhi, nàng cùng người nhà của nàng làm sao có thể sống sót?"

Phượng Chỉ U hơi ngẩn ra, đôi môi cũng tái nhợt.

Mà Túc Tử Thần lại đột nhiên lắc đầu: "Không, không đúng, các nàng có thể sống sót, bởi vì bọn chúng muốn bắt nàng để khống chế ta."

Phượng Chỉ U nhíu mày, cũng hiểu lợi hại trong lời hắn nói.

"Ta......"

Nàng chỉ thốt lên được một chữ như vậy, vì cũng không biết nên nói gì nữa.

Túc Tử Thần cũng cười khẽ: "Đã leo lên thuyền giặc rồi, chắc chắn sẽ không xuống được nữa, U nhi, tin ta một lần được không, ta tuyệt đối sẽ không để cho các nàng bị tổn thương lần nào nữa."

Phượng Chỉ U nhíu mày, nàng ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Tử Thần, mục đích huynh tới nơi này, rốt cuộc là vì cái gì, thân phận của huynh là gì, rõ ràng huynh là nhân sĩ quyền quý trong kinh thành, vì sao phải tới sống ở nơi hoang vu hẻo lánh này của ta? Nơi đây, có cái gì mà huynh và hắn muốn?"

Trước kia Phượng Chỉ U không thích tò mò những chuyện này, nhưng bây giờ nàng biết, nếu hôm nay quyết định ngồi xuống, có thể sẽ ảnh hưởng đến sau này, không nói cả đời, ít nhất cũng phải một hai năm, như vậy... Nếu không biết rõ những chuyện này, nàng sẽ không biết nên phòng bị như thế nào?

Đúng, từ khi nàng tới đây cái gì cũng không có, càng không có gì gọi là quyền lợi phú quý, nhưng mà... ít nhất nàng có mang theo một tâm hồn của thế kỷ mới.

Túc Tử Thần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, chậm rãi từng chút một, tựa như khắc sâu những đường nét này vào trong đầu của hắn.

Túc Tử Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tuyệt mỹ của nàng, sắc mặt dịu dàng: "U nhi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng sẽ nói những chuyện này cho nàng, nhưng... không phải là hiện tại. Hiện tại nàng biết càng nhiều, nguy hiểm đối với nàng cũng sẽ càng lớn, ta không thể để nàng rơi vào nguy hiểm, tin ta, được không?"

Hắn chân thành khẩn thiết nhìn Phượng Chỉ U, cho dù hắn vô cùng muốn nói hết những ý nghĩ trong lòng cho nàng biết, nói cho nàng biết tất cả về hắn, nhưng...

Hiện thực không cho phép, hắn nhất định phải bảo vệ tốt các nàng.

Trước kia, hắn chỉ sống vì sứ mệnh, nhưng bây giờ, hắn sống vì... nàng.

Hắn không muốn sống cuộc sống như một cái xác không hồn giống trước đây nữa, và bây giờ, cả tâm hồn và thân xác này đều sẽ cố gắng bảo vệ người mà hắn quan tâm.

Ánh mắt của Phượng Chỉ U lóe lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp lại thế nào, nàng nên tin tưởng hắn sao?

Hai người bọn họ đều không phải người tốt, đều là những người lạnh lùng, thật sự có thể sưởi ấm cho nhau sao?

Nàng cứ nhìn hắn như vậy, ánh mắt chăm chú, cảm thụ hơi ấm từ bàn tay hắn, nhìn nụ cười dịu dàng trên khóe miệng hắn.

Đây là lần đầu tiên Phượng Chỉ U rơi vào trạng thái mê mang.

Một khắc trước còn kiên quyết muốn đuổi hắn đi, nhưng bây giờ, lại muốn cùng hắn tiếp tục sống, tiếp tục vạch trần những thứ mờ ám không rõ kia?

Phượng Chỉ U cắn cắn cánh môi, cũng không biết nên nói cái gì.

Thấy nàng dời tầm mắt, không hiểu vì sao, hai tay của Túc Tử Thần lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của mình.

"U Nhi, tin ta."

Chỉ bốn chữ mà thôi, nhưng lại hơn cả ngàn lời muốn nói khác, nặng nề đè lên những băn khoăn trong lòng Phượng Chỉ U, làm cho nàng thật lâu không thể lấy lại tinh thần.