Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 119: Nổi cơn tam bành



"Chỉ U, Chỉ U......"

"Muội muội, muội ở đâu vậy, muội muội......"

Trong khi Phượng Chỉ U đắm chìm trong cơn mê mang, ngoài hang động truyền đến giọng nói lo lắng của Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ.

Phượng Chỉ U hơi giật mình, cũng không đợi nàng có thêm động tác khác, Túc Tử Thần giữ lấy tay nàng: "Chúng ta đi thôi, ca ca tẩu tử ở bên ngoài gọi chúng ta đó."

"Ơ, huynh......"

Nàng còn chưa kịp nói xong, Phượng Chỉ U đã bị Túc Tử Thần dẫn ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa động, đã thấy phu thê Phượng Chỉ Minh và đệ đệ Phượng Chỉ Hạo đều mang một vẻ mặt lo lắng tìm kiếm Phượng Chỉ U khắp nơi.

Phượng Chỉ U nhìn thấy Phượng Chỉ Hạo bình yên vô sự, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng nhẹ nhàng bình tĩnh lại.

Nàng bước nhanh ra khỏi hang động, dường như cũng quên mất những gì đã nói với Túc Tử Thần trước đó, sợ mọi người lo lắng, nàng vội vàng lớn tiếng hô lên: "Bọn muội ở đây."

Chỉ là vừa mới hô xong, sắc mặt nàng chợt tái mét: "Nguy rồi! Những người vừa đuổi giết huynh......"

Khóe miệng Túc Tử Thần khẽ nhếch: "Yên tâm, bọn chúng không ở đây nữa."

Phượng Chỉ U nhướn mày, vừa định hỏi cái gì, thì nhìn thấy mấy người Phượng Chỉ Minh đã hướng về bên này nhanh chóng chạy tới, nếu nàng còn hỏi nữa, nhỡ mọi người nghe được cái gì thì không ổn, cuối cùng nàng chỉ đành nuốt hết những nghi ngờ kia vào trong bụng, chỉ là... Nhìn Túc Tử Thần vừa rồi không có lấy một chút dáng vẻ lo lắng nào, rõ ràng là những người đó đều bị hắn cho giải quyết rồi.

Chẳng lẽ là......

Khi mấy người Phượng Chỉ Minh chạy tới trước mặt Phượng Chỉ U, tâm trạng lo lắng của bọn họ cuối cùng cũng được thả lỏng.

Phượng Chỉ Hạo trực tiếp nhào vào ngực Phượng Chỉ U, tiếng khóc thút thít nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm đệ sợ muốn chết, đệ đến chỗ nương hỏi tỷ đi nơi nào, bà ấy nói tỷ đã bỏ đi cùng với nam nhân hoang dã rồi chạy, tỷ tỷ lời nương nói là thật sao?"

Ánh mắt Phượng Chỉ U lạnh lùng, Vương thị?!

Chuyện này cùng bà ta...?

Phượng Chỉ U vốn còn muốn suy nghĩ thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Phượng Chỉ Hạo tủi thân thút thít, nàng vội mỉm cười, dịu dàng vuốt gáy Phượng Chỉ Hạo: "Tỷ tỷ sẽ không bỏ đệ đệ lại, yên tâm, đừng khóc nữa nhé, nam tử hán không nên khóc, biết không?

Phượng Chỉ Hạo nghẹn ngào, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng thu hết nước mắt lại.

Lúc này Phượng Chỉ U mới hài lòng gật đầu: "Đây mới là đệ đệ của tỷ chứ, hôm nay đệ đến bờ sông bắt cá à?"

Phượng Chỉ Hạo lắc đầu: "Không có, hôm nay đệ chơi với Hổ Tử, không tới bờ sông."

Ánh mắt Phượng Chỉ U tối lại, chưa từng tới đây, Quý Hiểu Hà kia nói đệ đệ rơi xuống trong sông, mà đệ đệ còn nói là Vương thị nói cho đệ ấy biết nàng bỏ chạy cùng nam nhân hoang dã chạy, chuyện này...

Đặng Kỳ Kỳ cũng gật đầu: "Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, thì đụng phải Quý Hiểu Hà, nàng ta nói với chúng ta toàn bộ quá trình, lúc ấy chúng ta cũng muốn tới tìm muội, nhưng nghĩ rằng ta và đại ca muội căn bản là không giỏi việc bơi lội, xuống nước lại phải để các muội chăm sóc chúng ta, thế nên mới bất đắc dĩ về nhà, nhưng không ngờ rằng, vừa về đến nhà thì nhìn thấy đệ đệ cũng trở về, lúc ấy ta với đại ca muội mới nhận ra điều không thích hợp, nhưng lão nhị lại nói cái gì cũng không biết, chúng ta sốt ruột không thôi, cũng không biết lão nhị và nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại nói đệ đệ rơi xuống sông rồi, nhưng vẫn may, vẫn may các muội không có việc gì, nếu không, ta thật sự là hối hận cả đời a, chuyện lần trước muội bị ném sông, nương đã bắt mấy huynh đệ chúng ta đến nơi xa làm việc, lần này..."

Đặng Kỳ Kỳ vừa nói vừa vỗ ngực, rõ ràng là nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Con sông đó rất lớn a! Nếu là rơi xuông, cơ bản cũng không có đường sống nữa, đệ đệ của các nàng lại không biết bơi lội.

Phượng Chỉ U cũng gật đầu theo: "Không sai, chuyện này xác thực rất kỳ lạ."

Nàng nhíu mày, còn đang mải mê suy nghĩ, mà Phượng Chỉ Minh nhìn muội muội nhà mình mặc một thân y phục mỏng manh, đau lòng nói: "Muội muội có chuyện gì trở về lại nói, ở ngoài lâu bị cảm lạnh sinh bệnh thì không tốt."

Phượng Chỉ U nhìn thoáng qua Túc Tử Thần, trao đổi ánh mắt với hắn, hai người mặc dù không nói gì, nhưng chỉ có một ánh mắt như vậy, lại hiểu rất rõ ý tứ của đối phương, xem ra chuyện này rất không đơn giản.

Nhưng trên mặt nàng vẫn không biểu hiện gì, nhanh chóng gật đầu: "Được, vậy chúng ta về trước."

Nhưng mà... vừa mới đi được vài bước, nàng bỗng nhớ tới chuyện tranh cãi vừa rồi với Túc Tử Thần, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Túc Tử Thần, vẻ mặt rõ ràng có chút bối rối và do dự.

Còn Túc Tử Thần, hắn làm như không hiểu ý nàng, mà nắm chặt lấy bàn tay đang buông thõng của nàng, cả quá trình đều rất tự nhiên.

"U nhi, chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, cũng nên trở về thôi, nếu chậm chạp nữa, chỉ sợ tối này sẽ không thể nghỉ ngơi tốt."

Dứt lời thì hắn liền dơ một tay ôm ngực, cau mày, ho liên tục vài tiếng.

Phượng Chỉ U bỗng lo lắng, trên người hắn còn có thương tích, nếu hiện tại đuổi hắn đi, có phải rất quá đáng không?

Suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng không lên tiếng nữa, cũng không muốn để cho hai người huynh tẩu lo lắng, đành phải làm bộ như không có chuyện gì, trực tiếp rời đi.

Nhưng mà... lúc nàng đang đắn đo suy nghĩ những thứ này, đã không chú ý tới, khóe miệng đang nhếch lên của Túc Tử Thần, bao nhiêu sóng gió hắn đã trải qua có nhỏ đâu?

Vết thương nhỏ như vậy, có thể làm gì được hắn chứ.

Chẳng qua là hắn muốn diễn cho nàng xem, nếu sau này Phượng Chỉ U còn nói lời vô tình với hắn, chỉ sợ là cả đời này Túc Tử Thần hắn sẽ không bao giờ tin.

Hết thảy, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Hắn chưa bao giờ bất mãn với cách làm vừa rồi của nàng, càng không có bất kỳ ủy khuất nào, đúng hơn là... hắn còn hơi áy náy, nếu như không phải tại hắn, nàng sẽ không gặp phải nhiều chuyện lo lắng đề phòng như vậy.

Xem ra sau này, hắn phải lên kế hoạch tốt một chút.

Cứ như vậy, bọn họ một đường đi về, nhưng mà bọn họ vừa đi tới cửa thôn, thì đã nhìn thấy có hai bóng người đang đứng phía trước cách đó không xa.

Nàng không cần nghĩ cũng biết, đó nhất định là nhị ca và nhị tẩu của nàng.

Đi đến gần, quả nhiên Phượng Chỉ U đoán không sai, chính là phu thê bọn họ.

Quý Hiểu Hà mang theo vẻ mặt lo lắng đứng ở nơi đó, cho dù là bị lạnh đến giậm chân, cũng không có ý định trở về.

Quý Hiểu Hà vừa thấy mấy huynh muội trở về, lập tức kích động lên tiếng: "Đã về rồi, huynh muội các nàng đã về rồi!"

Phượng Chỉ Thu không nói hai lời, nhanh chóng đi tới nghênh đón: "Các ngươi xem như đã trở về, cứ làm cho nhị ca phải lo lắng, ở đây chờ các ngươi đã nửa ngày rồi."

Phượng Chỉ U vốn có chút nghi ngờ bọn họ, giờ phút này lại thấy bọn họ nhiệt tình như thế, người ta thường nói, chuyện khác thường xảy ra tất có điều mờ ám, hai người này đóng vai trò gì đây?

Nhưng mà không đợi nàng lên tiếng, Quý Hiểu Hà đã nói trước: "Ai nha, muội muội, nhìn muội bình yên vô sự trở về, nhị tẩu cũng có thể yên tâm rồi. Lúc đầu chúng ta còn định cùng đại ca đại tẩu đi tìm muội, nhưng muội cũng biết, nhị ca muội là một con vịt cạn, làm sao biết bơi, đi cũng chỉ sợ liên lụy tới muội, thế nên chỉ có thể ở nhà lo lắng suông a! Tạ ơn trời đất, các muội xem như đã trở về rồi."

Lúc nói, Quý Hiểu Hà còn chắp hai tay lại, vái khấn mấy cái, giống như thật sự đang cảm tạ trời đất.

Đặng Kỳ Kỳ đứng bên cạnh, sắc mặt không vui: "Nói dễ nghe nhỉ, theo ta thấy các ngươi là vì trời tối, sợ sài lang hổ báo trên núi làm các ngươi bị thương thì có."