Cầm Tù

Chương 67



Đến mười hai giờ trưa, Lục Thanh Hoài giúp Tống Miên rửa sạch thân thể, sau đó ôm cô tới nhà ăn.

Trên bàn cơm đều là đồ ăn Tống Miên thích, nhưng cô đã quá mệt, hơn nữa ăn uống cũng không tốt, vì vậy cũng ăn không nhiều. .

Lục Thanh Hoài ngồi gần sát cô, một bên gắp đồ ăn cho Tống Miên, một bên sờ sờ đầu cô, thương tiếc lại dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, ăn nhiều một chút, gần đây em rất gầy.”

“Tại sao anh lại rảnh rỗi như vậy? Anh không phải đi làm à?” Tống Miên nhìn bộ áo vest trên người hắn, thậm chí còn thắt cà vạt chỉnh tề bất đắc dĩ hỏi.

“Không cần, chiều nay anh ở nhà với em.” Lục Thanh Hoài vuốt ve bả vai cô, giọng nói ấm áp.

Tống Miên không nói chuyện, cúi đầu ăn thêm hai miếng cơm nữa thì buông đũa. Lục Thanh Hoài biết sức ăn của cô không lớn, nên cũng không ép cô. Hắn hôn lên gương mặt của cô, sau đó mới thu dọn chén đũa trên bàn ăn.

Tống Miên nhìn người đàn ông đang đứng ở bồn rửa chén đưa lưng về phía mình, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, bả vai rộng lớn, dáng người cao thẳng. Tay áo xắn lên tận cánh tay, cơ lưng có lực lại săn chắc, động tác vô cùng ưu nhã, tự phụ nhưng cũng rất ấm áp, dịu dàng.

Ai có thể nghĩ rằng người ôn hoà, vô hại như vậy lại là một kẻ điên mắc bệnh cố chấp cực đoan?

Trước khi Lục Thanh Hoài xoay người, Tống Miên đã dời mắt đi. Cô muốn đi vào phòng tắm để súc miệng nhưng hai chân bủn rủn không có sức, cố đến mấy cũng không thể đứng lên được.

Lục Thanh Hoài nhanh chóng đi đến, ôm cô lên: “Em muốn làm gì?”

“Súc miệng.”

Lục Thanh Hoài đáp một tiếng, sau đó ôm cô tới phòng tắm. Tống Miên đứng bồn rửa tay súc miệng, Lục Thanh Hoài đứng phía sau, ôm eo cô, nghịch tóc cô.

“Muốn ngủ thêm lúc nữa không?” Lục Thanh Hoài từ phía sau ôm Tống Miên thật chặt, hôn hôn cổ cô, dịu dàng hỏi.

“Ừm.” Tống Miên rũ mắt, lau vệt nước trên môi, gật gật đầu.

Hai người trở lại giường ngủ, Lục Thanh Hoài ôm Tống Miên vào trong ngực, giống như dỗ trẻ mà hát ru cô ngủ. Tống Miên nghe thấy giọng nói dễ nghe của hắn, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.

Một lúc sau, khi Lục Thanh Hoài cho rằng cô đã ngủ thì bỗng nghe Tống Miên nói: “Lục Thanh Hoài, em sẽ ngoan, sẽ giống như những gì anh mong muốn, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cả đời chỉ có một mình anh. Anh có thể đối tốt với em hơn một chút, công bằng một chút, cho em không gian để thở dốc cùng một chút tự do được không?”

Lục Thanh Hoài hơi giật mình, ngay sau đó, khóe môi hơi nâng lên, trào phúng cười cười, nói: “Miên Miên, em muốn thương lượng cùng anh sao? Nhưng em có cái gì để thương lượng với anh không? Còn nữa, em cảm thấy em ngoan ư?”

“Em không có cái gì nhưng mà em cảm thấy chuyện kết bạn này vẫn là quyền lợi của em, không cần đến vốn liếng.”

Tống Miên ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn, bình tĩnh giải thích với hắn: “Tiểu Viễn chỉ là một người không liên quan, cậu ấy chỉ là anh trai của học sinh em. Anh em bọn họ là những đứa trẻ bị bỏ rơi, em chăm sóc cho em gái cậu ấy, cũng từng dạy kèm cho Tiểu Viễn khoảng một tháng trước ngày thi tuyển sinh đại học. Trong ba năm này, quan hệ của chúng em chỉ giới hạn trong phạm vi này.”

“Quyền lợi chính đáng?” Lục Thanh Hoài cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hắn cười khẽ một tiếng, lặp lại lời nói của Tống Miên, cũng không có ý tứ trách móc nặng nề. Nghe cô nói xong, hắn bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Người không liên quan? Miên Miên à, em có chắc rằng, mình nói như vậy sẽ không làm tên đó đau lòng? Đây là lần đầu tiên em giải thích với anh nhiều như vậy chỉ vì một ‘người không liên quan’, còn nói muốn được tự do. Lúc đó, em còn bênh vực cậu ta trước mặt anh.”

Hắn lạnh lùng lật chiếc nhẫn trên tay, nói một nửa thì bỗng nhiên dừng lại. Hắn kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười ác liệt, lạnh lùng, gằn từng chữ: “Anh cảm thấy, ‘người không liên quan’ này rất quan trọng với em thì phải. Nếu đã là ‘người không liên quan’ vậy thì cứ để mặc anh nhằm vào cậu ta. Cậu ta xứng đáng sao?”

“Người quan trọng với em là Tiểu Viễn ư?” Tống Miên cười khổ, giọng nói yếu ớt nhưng cũng rất quật cường. Cô nhìn chằm chằm Lục Thanh Hoài, nói rõ từng câu từng chữ.

“Người quan trọng không phải là một hoặc hai người, mà là tất cả những người xuất hiện xung quanh chúng ta. Nếu có một cô gái xuất hiện bên cạnh em, anh sẽ yên tâm ư? Nếu là một người bạn thân, anh sẽ yên tâm sao? Anh sẽ không, đều không.”

“Anh là một kẻ ích kỷ lại cố chấp. Anh sẽ không bao giờ cho phép em đặt sự chú ý lên bất kỳ người nào khác ngoài anh. Nếu có, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để đuổi bọn họ đi. Rõ ràng là anh ích kỷ, anh không thể bao dung cho người khác, vậy mà còn nói em sai, muốn trừng phạt em! Anh chỉ là muốn tìm một cái cớ để làm khó dễ em, muốn ra oai phủ đầu để em mãi mãi ở bên cạnh anh, khiến em không thể trốn thoát, ép em tiếp nhận sự thật này. Không phải do em sai, đây chỉ là lý do để anh hạn chế em kết bạn, hạn chế tự do của em và làm tổn thương người khác.”

“Đây không phải lỗi của em ư? Em xem, rõ ràng là em cũng biết anh không thích em đặt sự chú ý lên những người khác, không thích bên cạnh em có những người khác. Anh còn cảnh báo hậu quả cho em rất nhiều lần, từ lúc học cấp ba vẫn luôn nói với em. Mọi thứ em đều biết nhưng tại sao vẫn cố tình làm như vậy? Bé cưng, em nói xem, em như vậy mà ngoan ư?”

Lục Thanh Hoài đột nhiên trở nên hung dữ lạnh lùng, thô bạo ôm eo Tống Miên kéo xuống dưới, một tay nắm chặt cổ tay cô, ấn lên đỉnh đầu khiến cô không thể cử động được. Vẻ mặt hắn quái dị bất thường, ánh mắt tràn ngập ác ý, như là một con dao độc sắc bén. Nhưng hắn chỉ cười vuốt má cô, gắt gao nhìn chằm chằm cô, động tác và giọng nói đều dịu dàng mềm nhẹ, nói tiếp:

“Hơn nữa, khi em không cách nào gánh vác hậu quả này, thì quay lại nói rằng anh không công bằng, nói anh không tốt, em còn oán hận anh. Cho nên, ai là người ích kỷ đây Miên Miên?”

Tống Miên không thể tránh thoát khỏi sự giam cầm của hắn, lại nghe được những lời nói hoang đường đó, cô dần dần suy sụp, giọng nói khó chịu đứt quãng: “Em không biết không có nghĩa điều đó đúng. Em biết anh không thích em tiếp xúc với người khác nhưng không có nghĩa anh đúng, không có nghĩa là anh được phép cầm tù em. Em là một người độc lập, em muốn giao lưu kết bạn cùng ai là chuyện của em, là quyền của em. Anh dựa vào đâu mà hạn chế tự do của em? Em chỉ muốn hoà thuận cùng người khác là sai sao?”

“Em lại muốn tranh cãi đúng sai với anh?” Lục Thanh Hoài cười lạnh nhéo cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình: “Được thôi bé cưng. Nhưng em biết không? Tranh cãi đúng sai là thứ chủ quan nhất cũng là thứ vô nghĩa nhất. Chỉ có trẻ con mới tranh luận đúng sau. Ví dụ, nếu như đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì tất cả các kỹ năng đều dễ bị tổn thương, đối mặt với quyền uy thì đúng sai không còn có ý nghĩa gì hết!”

“Còn về quyền lợi, Miên Miên, cả người em đều là của anh, rời khỏi anh, phản kháng, chống lại anh em cũng không làm được. Vậy em còn muốn có quyền lợi ư?”

Vô nghĩa, thật sự rất vô nghĩa khi nói chuyện với một người mà thế giới quan hoàn toàn bị bóp méo vặn vẹo. Trong lòng Tống Miên đã như tro tàn, cô thực sự không thể nói rằng mình thất vọng bao nhiêu, cô đã biết trước kết quả, chỉ là không chấp nhận nó thôi.

Căn phòng rơi vào im lặng, Tống Miên mệt mỏi nằm dưới thân hắn. Lục Thanh Hoài buông cổ tay cô ra, nằm xuống bên cạnh cô, Tống Miên nhanh chóng lật người, quay lưng về phía hắn.

Lục Thanh Hoài cũng không ép cô xoay người lại, hắn từ phía sau ôm cô vào trong ngực, thân mật cọ lỗ tai cô, nhẹ nhàng gọi “Miên Miên, Miên Miên”.

Tống Miên không nghe thấy, cô chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ.

Lục Thanh Hoài không được đáp lại, lâm vào trầm mặc. Chỉ là trước khi Tống Miên ngủ, cô đột nhiên nghe hắn nói: “Miên Miên, em muốn được tự do không phải là không được.”

Tống Miên sửng sốt, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Nhưng mà cô cảm thấy hình như mình đã nghe nhầm, lật người lại, không thể tin được, hỏi: “Anh nói cái gì?”

Lục Thanh Hoài nhìn thấy trong mắt cô là vui sướng không cách nào che giấu được, không nói chuyện mà ôm cô hôn một lát, mới khàn giọng nói: “Ngoan, mở tầng thứ hai của ngăn kéo ra, lấy hộp quà màu đỏ ra đi.”

Tống Miên không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn làm theo, lấy cái hộp kia đưa cho Lục Thanh Hoài, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tay đang mở hộp của Lục Thanh Hoài dừng lại, ngước mắt nhìn cô, chút lạnh lùng hỏi: “Em không biết cái này là cái gì?”

Tống Miên trợn tròn mắt: “Em làm sao biết được.”

Lục Thanh Hoài cười lạnh, rũ mắt, tiếp tục mở hộp, không vui nói: “Quà sinh nhật tặng cho em, em chưa xem sao?”

Tống Miên không nói gì, lúc đó đến nhìn cô còn không nhìn lấy một cái. Nhưng biểu hiện bây giờ của hắn thật sự rất trẻ con, so với Lục Thanh Hoài lạnh nhạt ngạo mạn lại xấu tính kia khác một trời một vực, giống như nhân cách thứ hai của hắn vậy.

Hộp mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích, bất kể là tỉ lệ cùng tay nghề đều rất tốt, nhưng có một số chỗ sai sót nhỏ, có vẻ như nó là đồ vật cũ hoặc do tổ tiên truyền lại.

Nhưng mà Tống Miên không am hiểu về ngọc, cũng không chú ý tới những chi tiết đó, cô chỉ cảm thấy thứ này rất quen mắt, dường như đã thấy ở đâu đó nhưng cô nhất thời không nghĩ ra.

Lục Thanh Hoài cầm cổ tay cô, một tay cầm cái vòng ngọc kia, ánh mắt của hắn nóng rực, lời nói tràn đầy chờ mong: “Miên Miên, chỉ cần em đeo cái vòng này, hơn nữa đảm bảo sẽ không bao giờ tháo xuống, anh sẽ cho em tự do, không hạn chế em kết bạn, có được không?”

“Thật ư?” Nội tâm Tống Miên hơi lo lắng cũng có chút nghi ngờ, luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ một chuyện nào đó rất quan trọng. Lục Thanh Hoài không giống người có thể dễ dàng thỏa hiệp, còn là loại thoả hiệp khiến hắn phải từ bỏ điểm mấu chốt. Nhưng cô không nghĩ ra được cái vòng tay này sẽ có cạm bẫy gì đang chờ cô.

“Thật đấy. Miên Miên, em chỉ cần đeo cái này thì có thể có được thứ em muốn, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Đầu ngón tay Lục Thanh Hoài vuốt ve cổ tay cô, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại gần như mê hoặc.

Tống Miên mím môi thành một đường thẳng, nhìn vòng ngọc xinh đẹp kia, do dự không dám mang lên. Lục Thanh Hoài cũng không ép cô, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm cô cũng tạo cho cô áp lực nặng nề.

Cuối cùng cô vẫn vươn tay, để Lục Thanh Hoài tự tay đeo vòng ngọc đó cho cô.

Hắn nhéo tay cô, lưu luyến hôn cổ tay cô, ôm cả người cô vào trong ngực, thở phào một hơi, không thể kìm nén nổi hưng phấn trong lòng.