Mối quan hệ của Tống Miên và Lục Thanh Hoài đã dịu đi rất nhiều kể từ cuộc đàm phán ngày hôm đó tuy rằng không mấy vui vẻ nhưng kết quả cũng không tệ.
Lục Thanh Hoài đã giữ lời hứa, dành cho cô đủ sự tôn trọng và tự do, sẽ không còn hạn chế nghiêm ngặt quyền tự do xã hội cá nhân của cô nữa, vì đã có kinh nghiệm và dũng khí trong việc hòa đồng với những người khác sau khi trở thành giáo viên nên Tống Miên dần bắt đầu hòa nhập với mọi người.
Nhưng Tống Miên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, thà tin Lục Thanh Hoài đột ngột thay đổi còn hơn tin sói thích ăn cỏ, thỏ thích ăn thịt.
Mặc dù Tống Miên đã cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng nghĩ lại vẫn không biết điều không ổn là gì.
Lục Thanh Hoài cho phép cô giao lưu riêng tư, cho phép cô tiếp xúc với bất kỳ ai, cho phép cô tham gia các buổi tụ tập bạn bè trong lớp, nhưng hắn lại tham gia các buổi tụ tập cùng Tống Miên, khi được yêu cầu sẽ giả làm chồng của cô, ôm cô vào lòng thì thầm với cô giả vờ thân mật, vô tình để mọi người nhìn thấy nhẫn của mình, hắn để những người xung quanh cảm nhận được tình yêu sâu sắc và sự quan tâm dành cho cô một cách rất tự nhiên làm cho người khác khơi dậy ham muốn chiếm hữu kiểm soát.
Bề ngoài, Lục Thanh Hoài tỏ ra hào phóng vô song, cho phép rất nhiều người tự do xuất hiện trong thế giới của cô, nhưng thực chất thì hắn đang dần thâm nhập, xâm chiếm và chiếm giữ cuộc sống của cô một cách toàn diện mà cô không hề hay biết.
Dù sao thì bề ngoài cũng là Tống Miên dính lấy Lục Thanh Hoài, đi đâu cũng mang bạn trai theo, cho dù có người mơ hồ cảm thấy hai người bọn họ không giống như bạn trai bạn gái bình thường, nhưng họ cũng sẽ không đàm tiếu về chuyện này, cộng với thân phận và địa vị của Lục Thanh Hoài thì ở đâu có người thì ắt hẳn sẽ có ác ý và ghen tị, Tống Miên lúc này đang bị cô lập hoàn toàn chẳng mấy chốc sẽ bị cầm tù trở về cái lồng của hắn mà thôi.
Lục Thanh Hoài chưa bao giờ nghĩ đến việc trả lại tự do cho cô, hắn luôn tính toán từng bước một, làm thế nào để bẻ đôi cánh của cô một cách nhẹ nhàng và tinh tế để có thể hoàn toàn giam cầm cô trong thế giới của riêng mình.
Bảo bối của hắn đã quên mất sự đau đớn khi rơi vào nơi này, nhưng không quan trọng vì hắn sẽ không ngại bỏ ra nhiều thời gian và sức lực chỉ để mang về tất cả những điều tốt đẹp mà cô hằng ao ước, chẳng hạn như tình bạn, sự chân thành, tự do hồi năm hai đại học vậy, xé bỏ vẻ ngoài đạo đức giả được bao phủ bởi những thứ này, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, khiến cô phải trả giá đắt cho tất cả những gì cô ấy theo đuổi, và khiến cô ấy đau đớn đến mức không còn dám hy vọng hay chạm vào những thứ này dù chỉ một phút.
Chiều thứ năm là ngày nghỉ lễ, Tống Miên dành thời gian ở thư viện, nhưng tuần này là ở cùng với Mạnh Viễn. Mạnh Viễn đang học luật, cần phải hoàn thành báo cáo toàn bằng tiếng Anh về chuyên ngành của mình trước thứ sáu tuần này, cậu ấy có một công việc bán thời gian mỗi ngày, cậu ấy chưa có máy tính, đến ngay cả điện thoại di động cũng là đồ cũ được mua vào kì thi đại học. May mắn thay, trong các trường đại học hàng đầu thì điều đó không thành vấn đề, nhưng máy tính trong thư viện có giới hạn thời gian, vì vậy cậu ấy dành ra một ít thời gian mỗi ngày để hoàn thành bài tập.
Tống Miên tình cờ gặp Mạnh Viễn sau giờ học thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi, cô hỏi thêm vài câu thì mới biết chuyện, tình cờ cô lại là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, bất cứ khi nào có thể cô đều giúp đỡ những đứa trẻ đến từ Mạnh Trại, cho nên cô đã đề nghị giúp cậu ấy tìm thông tin và sửa lại những phần cậu ấy hoàn thành.
Cô đã gửi tin nhắn báo trước cho Lục Thanh Hoài về vấn đề này, nhưng ngay giây tiếp theo Lục Thanh Hoài đã gọi điện trực tiếp, không hỏi cũng không từ chối, cũng không hề nói đến vấn đề này mà chỉ nhõng nhẽo giống như một đứa trẻ mà nói nhớ cô.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của hắn vang lên trong điện thoại, dịu dàng mà khiêu khích, nhưng sắc mặt Tống Miên không được tốt lắm.
Cô là một người mâu thuẫn, Lục Thanh Hoài cũng vậy. Có lúc hắn ôn nhu ân cần, có lúc bá đạo, có lúc cực kỳ yêu thương cô nhưng lúc sau lại trở nên kiêu ngạo, bạc tình. Hắn giả vờ là một người bình thường, nhưng bên trong hắn nổi loạn và suy đồi.
Đó là lý do tại sao hắn chỉ cần dịu giọng lại là có thể nhanh chóng dẹp đi những lời lạnh lùng lúc trước. Mối quan hệ của họ đã dịu đi, nhưng cô không dám buông lỏng, hắn là kẻ máu lạnh tàn nhẫn nhất, đây là bài học mà cô phải trả bằng máu và nước mắt. Cô nhất định sẽ không ngu ngốc rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của hắn nữa, nhưng hắn vẫn luôn là tay chơi game cao cấp nhất, quá giỏi dùng ưu điểm của mình để mê hoặc người khác, Tống Miên không nỡ chơi để bản thân mình bị thương, chỉ là cứ như thế này sẽ giống như một trái tim bị dày vò nhiều lần, dần dần nguội lạnh, vô luận là nhịp tim, chân tình, yêu hay hận, đều trở thành thứ rẻ rúng nhất trong cơ thể cô.
Lúc này xung quanh cô còn có người khác nhưng lại vô cùng yên tĩnh, lời nói trong điện thoại còn có thể nghe rõ ràng, Tống Miên nghe hắn nói vậy thì cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, cho nên cô chỉ qua loa nói: “Ừm, em biết rồi, em có việc cúp máy trước nhé...”
“Em vội thế làm gì?”
Chỉ qua điện thoại Tống Miên không thể hiểu được cảm xúc thật của hắn, cô chỉ nghe thấy hắn nói gì đó giống như đang phàn nàn, ngay khi cô đang nghĩ cách giải thích thì lại nghe thấy hắn nói một cách lãnh đạm và táo tợn:
“Bảo bối, tuy anh là một người đàn ông ân cần và hào phóng, nhưng em đối với anh qua loa như vậy, khó có thể không nghi ngờ rằng liệu em có đang ngoại tình với một người đàn ông nào khác sau lưng anh hay không.”
“Nói nhảm gì vậy!” Trong nháy mắt hai má Tống Miên đỏ bừng, xấu hổ vội vàng che điện thoại lại, ngại ngùng gật đầu với Mạnh Viễn, vội vàng đi ra phía cầu thang.
Mạnh Viễn đưa mắt nhìn cô chạy đi, cả người có vẻ trầm mặc u uất.
“Anh nói nhảm chỗ nào, em qua loa như thế không phải sẽ làm anh nghi ngờ sao?”
Lục Thanh Hoài nói chuyện rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút ủy khuất, nhưng Tống Miên nghe hắn nói xong liền bật cười, cô biết hắn chỉ là muốn trêu chọc cô, nhưng cô vẫn rất tức giận! Cô ghét sự thô lỗ của hắn và cả cách hắn kiểm soát mối quan hệ của họ, cư xử rất tự nhiên như thể cô đã kết hôn với hắn và lúc này hắn chỉ đang là một người chồng ghen tuông.
Kết hôn với hắn là chuyện mà mỗi khi nhắc đến Tống Miên sẽ thấy tức giận, bởi vì cô thực sự bất an, cô sợ hắn thật sự ép cô lấy hắn, sợ mình sẽ thực sự trở thành đồ chơi trong cuộc đời của hắn, vĩnh viễn mất đi tự do.
“Rộng lượng chút đi? Từ rộng lượng không có trong từ điển của anh à! Thứ nhỏ nhen! Trẻ trâu! Ích kỉ! Mồm năm miệng mười!”Tống Miên không thể không tức giận hơn khi nghĩ đến điều này. Cô giận dữ mắng hắn nhưng lại không để ý rằng họ lúc này thực sự giống một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
Lục Thanh Hoài không hề khó chịu khi bị cô mắng như thế, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, ôn nhu ngoan ngoãn như một đứa trẻ biết chịu đựng những lời chửi bới mà tự dặn lòng mình:
“Ừm, Miên Miên nói anh thế nào anh đều nhận, vậy nên Miên Miên cũng phải thừa nhận em chính là vợ của cái thứ nhỏ nhen, trẻ trâu, ích kỉ, mồm năm miệng mười, Miên Miên là vợ của anh, người vợ đáng yêu xinh đẹp nhất thế gian!”
Tống Miên đúng là bị hắn chọc cho tức điên, nhưng hắn thật sự dám nghĩ như vậy sao? Ai là vợ của hắn chứ! Ai muốn gả cho hắn chứ! Tống Miên có thể hòa thuận với hắn như bây giờ cũng chỉ là một sự thỏa hiệp, lấy hắn sao? Mơ đi!
Cô không thèm phản bác lại lời hắn bởi vì như vậy sẽ chỉ làm hắn càng muốn trêu chọc cô hơn, cô lạnh lùng nói: “Tắt máy nhé!”
“Này, đừng…” Lục Thanh Hoài khẽ cười, trở lại vẻ nghiêm túc, thú nhận: “Được, anh không quấy rầy em nữa, nhưng đầu giờ chiều anh sẽ đón em, chúng ta cùng nhau đi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Tống Miên hỏi.
“Bí, mật!” Lục Thanh Hoài kiêu ngạo nói, lần đầu tiên cúp điện thoại trước.
Đơn giản là không giải thích được, Tống Miên tự hỏi có phải hắn thật sự có việc phải làm hay là vì hắn không thích cô ở cùng Mạnh Viễn nên cố ý kiếm cớ đến đón cô sớm.
Tống Miên trở về chỗ ngồi, Mạnh Viễn đã tìm được rất nhiều tài liệu, Tống Miên cúi đầu đọc nó, Mạnh Viễn đột nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Miên chú ý tới ánh mắt của cậu ấy, ý thức được cậu ấy có lời muốn nói, cô đã chủ động hỏi: “Tiểu Viễn, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Gò má Mạnh Viễn góc cạnh đặc biệt sắc bén, làn da ngăm, ngũ quan hài hòa, duy chỉ có một đôi mắt kiên nghị tràn đầy sức sống, từ đầu đến cuối đều tràn ngập ánh sáng, cậu ấy trông có vẻ lầm lì, nhưng toàn thân lại rất ngông nghênh.
Cậu ấy chưa bao giờ phàn nàn vì xuất thân tồi tệ của mình, nhưng khi còn là một cậu bé, cậu ấy đã gánh vác trách nhiệm như một người đàn ông mà không chọn cách bỏ rơi em gái mình để được một gia đình tốt nhận nuôi. Tự mình lớn lên, lớn lên thành một cây tre cao lớn, cũng lớn thành tuyết tùng, cậu ấy tự trọng, tự tin tuân theo những nguyên tắc và niềm tin của chính mình, vì vậy Tống Miên luôn tin rằng một người đàn ông như vậy sẽ chắc chắn thành công.
Ánh mắt Tống Miên dịu dàng quan tâm, Mạnh Viễn mím đôi môi khô khốc, cố gắng nuốt xuống câu hỏi đang mắc ở cổ họng của mình, lắc đầu, tiếp tục sắp xếp báo cáo mà không nói lời nào.
Thấy vậy, Tống Miên cũng không hỏi thêm nữa mà cúi đầu làm tiếp.