Bận rộn từ một giờ đến năm giờ cuối cùng Mạnh Viễn kiểm tra văn kiện từ đầu đến cuối thêm một lần nữa xem còn tồn đọng vấn đề gì không.
“Cảm ơn chị.” Mạnh Viễn cảm ơn một cách chân thành.
”Cảm ơn gì chứ, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.” Tống Miên nói.
“Nếu chị có việc gì cần giúp đỡ cứ tìm em.” Mạnh Viễn nghiêm túc nói.
Tống Miên sững người sau đó cười lên đồng ý.
“Giờ chị phải đi rồi à?” Mạnh Viễn hỏi.
“Chị phải đợi người nên chưa đi.” Tống Miên vừa nói vừa xem điện thoại, nội tâm bắt đầu nói xấu. Rõ phải đón cô trước nhưng giờ vẫn chưa thấy người, cũng chẳng có tin tức gì cả.
Mạnh Viễn “ừm” một tiếng xong không nói gì thêm, Tống Miên chủ động hỏi cậu ấy: “Còn em thì sao? Bây giờ phải đi rồi à?”
“Em đợi người cùng chị.”
“Aiya, không cần đâu, em…”
“Không sao đâu, lát nữa em còn phải đi làm nên giờ đợi ở đây xong lát nữa sẽ đến thẳng tiệm luôn.”
“Vậy được rồi…” Tống Miên gật đầu nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở.
“Tiểu Viễn à, trong nhà em còn đủ tiền dùng không, nếu thiếu thì nhớ nói cho chị nghe nhé.”
Mạnh Viễn không tiếp lời nhưng vẫn gật đầu làm Tống Miên vui hẳn lên. Cô hoạt động người sau đó cười nói:
“Vậy em đọc sách tiếp đi, chị ngồi xuống đây nghỉ chút. Lúc nãy đọc nhiều nên giờ mắt chị có hơi mỏi.”
“Ừ.” Mạnh Viễn nhẹ giọng đáp nhìn cô ngồi úp xuống mặt bàn, trong lòng cậu ấy nổi lên một loại cảm giác dịu dàng lạ thường.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Mạnh Viễn ngẩng đầu lên gập cuốn sách lại. Trong phòng đọc thư viện vốn ít người, giờ này hầu hết mọi người đều đã ra về rồi nên cả căn phòng vô cùng yên tĩnh làm cậu nghe rõ từng tiếng hít thở và tiếng tim đập của cô.
Mạnh Viễn nghiêng đầu nhìn Tống Miên, cô vẫn còn dựa vào khuỷu tay ngủ ngon giấc, cả gương mặt ửng hồng còn cánh môi đầy đặn kiều diễm. Tống Miên ngủ rất ngoan, điềm tĩnh nhu thuận như một con mèo nhỏ dễ lấy được tình thương yêu của người khác.
Chính là như vậy, dù là ngoại hình hay tính cách đi chăng nữa thì cô vẫn luôn dễ dàng khơi dậy lòng ham muốn bảo vệ của người khác. Nhưng trên thực tế, cô đã sống ở một thôn nghèo nàn lạc hậu khó khăn đến tận ba năm trời, cô không chỉ là một người cô dạy chữ mà còn tiếp thêm động lực để tụi nhỏ đi ra khỏi nơi lạc hậu đó. Cô cổ vũ mọi người cũng như cùng với hiệu trưởng kiên trì đến cùng, cô dùng đồng lương ít ỏi hàng tháng để trợ cấp cho học sinh nghèo. Người như vậy liệu sẽ có điểm yếu ở đâu đây?
Tống Miên đột nhiên động đậy, tóc mai trên trán rũ xuống hình như quét qua mặt làm cô ngứa ngáy. Cô không thức giấc nhưng dùng tay đi gạt bỏ nó ra.
Mạnh Viễn kéo khóe môi khô khốc của mình, cậu ấy biết cô đã có vị hôn phu rồi, cậu ấy cũng biết mình không xứng với cô nhưng con quỷ trong lòng cậu ấy luôn không ngừng thúc dục cậu ấy đưa tay ra…
“Bạn học, cậu vượt qua giới hạn rồi.”
Lúc ngón tay cậu ấy sắp sửa chạm vào tóc mai của cô thì đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên. Phút chốc, tay Mạnh Viễn như bị điện giật nhanh chóng thu lại, cậu ấy nhìn hướng phát ra âm thanh thì thấy Lục Thanh Hoài đứng trước mặt cách mình hai bước. Trên tay hắn còn cầm một áo khoác, cà vạt lộn xộn như vừa chạy vội đến.
Lục Thanh Hoài nói câu đó với thái độ vô cùng bình tĩnh, không có thêm cảm xúc dư thừa nào, giống như trần thuật lại một chuyện vô cùng đơn giản. Lục Thanh Hoài căn bản không hề để cậu ấy vào trong mắt, hắn chỉ nhìn Mạnh Viễn một cái sau đi qua chỗ Tống Miên.
Mạnh Viễn cũng thấy được điểm này vì vậy ánh mắt của cậu ấy bắt đầu nổi dậy tính công kích. Cậu ấy không hề có chút hảo cảm nào với người đàn ông trước mắt này, trong sự chán ghét còn có thêm chút sợ hãi. Cậu ấy cảm nhận được Tống Miên cũng có cảm giác như vậy với Lục Thanh Hoài, cô sợ hãi vị hôn phu của mình là điều vô cùng bất thường.
Tống Miên nghe thấy âm thanh liền trở người như sắp tỉnh dậy, Lục Thanh Hoài đứng bên cạnh cô nhanh chóng dùng tay che mắt cô lại ôm vào lòng xoa đầu cô sau đó dùng giọng nói dịu dàng ghé vào tai cô:
“Suỵt, ngoan nào. Ngủ tiếp đi em…”
Tống Miên mơ hồ ừ một tiếng sau đó chớp mắt tiếp tục ngủ thiếp đi, lông mi dài cọ vào lòng bàn tay ấm nóng.
Hắn rút tay lại mới khoác áo lên vai cô sau đó dùng tay sát lại gần mặt chạm lên môi cô.
Lúc Mạnh Viễn đứng dậy quay người rời đi, cậu ấy nắm chặt tay lại, ngón tay cậu ấy dùng sức đến mức trắng bệch. Cậu ấy nhanh chóng bước ra khỏi nơi này.
Lục Thanh Hoài nhìn bóng hình dần khuất xa cười lạnh, trong ánh mắt hắn xuất hiện ý lạnh. Lục Thanh Hoài dùng áo đắp lên người Tống Miên sau đó chạy ra ngoài theo.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa theo đó lông mi của Tống Miên khẽ run lên nhưng cuối cùng vẫn không có động tác gì cả.
Hai người đi ra cầu thang Lục Thanh Hoài không còn giả vờ nữa. Hắn lạnh lùng tựa vào tường, trong mắt chỉ toàn sự chán ghét và ngạo mạn không chút nào che giấu, âm thanh lạnh lùng hỏi:
“Cậu thích vợ tôi?”
Mạnh Viễn còn chưa kịp trả lời hắn đã nói tiếp:
“Cậu muốn đào góc tường nhà tôi, làm một tiểu tam quyến rũ vợ tôi?”
Ác ý, khiêu khích, châm chọc, nhục nhã.
Sự độc ác và thái độ ngạo mạn của Lục Thanh Hoài tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của Mạnh Viễn. Hắn rõ ràng không hề để cậu ấy vào mắt, thậm chí đến cả tư cách làm đối thủ cũng không có. Nhưng hắn lại cố ý khiêu khích châm chọc cậu ấy như vậy. Mạnh Viễn không biết nếu cậu ấy làm hắn tức giận sẽ có lợi ích gì nhưng trước nay cậu ấy vẫn luôn muốn làm như thế. Không phải vì Tống Miên mà chỉ đơn giản là vì cậu ấy ghét hắn mà thôi.
Mạnh Viễn không để ý đến lời nói khiêu khích của hắn, nhìn thẳng nói:
“Hai người còn chưa kết hôn, anh chỉ là vị hôn phu của chị ấy thôi. Còn có, Tống Miên sợ anh.”
“Người mà anh gọi là “vợ” ấy sợ anh.” Mạnh Viễn nhấn mạnh thêm một lần, trong lời nói chứa đựng khiêu khích.