Qua cửa kính xe,Tiểu Diệp chăm chú quan sát cảnh vật.Từ lúc lên xe đến giờ hai người vẫn chưa hề hé răng nửa lời,một phần vì ngại ngùng,phần kia vì không biết nên nói điều gì.Diệc Phàm gõ vào cửa xe ra hiệu cho người tài xế hạ kính xuống.Tay cậu đặt lên thành kính,làn tóc nâu bay nhè nhẹ che đi ánh nhìn xa xăm.Tiểu Diệp vốn định quay sang bắt chuyện nhưng lại thấy cảnh này liền vội vàng tránh mặt.Không còn cách khác,cô lấy điện thoại ra:
(Này!Phàm Phàm),tin nhắn vừa gửi đi,đầu dây bên kia đã thông báo.Đôi tay thon dài nam tính kia chạm vào màn hình,đôi mắt nâu liền khẽ liếc sang nhìn người ngồi bên cạnh(Sao còn nhắn tin?) (Chẳng phải là bắt chuyện với cậu khó quá sao)
Diệc Phàm nhịn cười quay sang cửa sổ,dường như chính cậu cũng biết điều đó(Thế cậu muốn nói chuyện gì?)
Chợt một cảm giác lạ,khiến cậu trong vô thức liền quay về phía sau.Tiểu Diệp đang kéo ống tay áo sơ mi cậu đang mặc.Trong một khoảng khắc,ánh mắt họ chạm nhau,giống như có một luồng điện vô hình xoẹt qua người cả hai.Tiểu Diệp ngượng ngùng buông tay,chậm rãi nói:
- Tớ muốn hỏi,quan hệ của cậu và Thanh Thanh không tốt sao?
- Ừ
Diệc Phàm chống tay lên cằm,đem ánh mắt dịu dàng nhìn cô bạn.
- Tại sao thế?
- Do trước đây Chí Hân và Thanh Dĩ Nguyệt quen nhau nên cô ấy cũng quen tớ.Nhưng sau này vì hoàn cảnh nên họ chia tay kéo theo đó là mối quan hệ với tớ.
- Nhưng ''hoàn cảnh''là thế nào?
- Gia đình cô ấy gánh nợ chồng chất,thêm đó người mẹ còn thường xuyên vay tiền Chí Hân.Thanh Dĩ Nguyệt ngày càng lạnh nhạt nên cuối cùng dẫn đến cái kết không suôn sẻ
- Theo ý cậu thì Thanh Thanh cậu ấy đang ganh tị với hai cậu sao?
- Chắc là vậy,nhưng đó chỉ là suy đoán cá nhân thôi,vẫn là không nên áp đặt.
Tiểu Diệp trầm ngâm suy nghĩ,dáng vẻ suy nghĩ vốn chỉ có lúc suy tư mới thể hiện ra ngoài.
- Cứ suy nghĩ tiếp đi nhé,tớ về đây!
Chiếc balo được cậu cầm theo trước khi xuống xe còn không quên xoa đầu trêu đùa Tiểu Diệp.
- Mai gặp lại!
**********************************
Mới sáng sớm mà nhà Tiểu Diệp đã sáng đèn,Ngân Nhiễm lòng sôi như lửa đốt,lay người cô em gái còn đang mơ màng ngủ.
- Dậy!Dậy mau lên quỷ nhỏ!
- A-ng làm cái gì vậy?hức
Cô bị anh trai làm cho tỉnh giấc đành bật dậy.Thấy trước mặt là ba và mẹ đang mừng rỡ,lại thấy anh trai như đang bốc khói trên đầu.
- C-có chuyện gì ạ?
- Anh con trúng tuyển rồi-bà Ngân thông báo
Lúc này trong cô cũng mừng thay,không ngờ giấc mơ ấp ủ bao lâu của anh hai cuối cùng đã trở thành sự thật.
- Anh!Là công ty nào?
- XXX entertainment
- Whoahhhh!
Hai anh em họ nắm lấy tay nhau mà nhảy lên trước sự chứng kiến của ba mẹ.
- Anh hai,chúc mừng chúng ta,sau này không cần nhìn mặt nhau nữa!!!
- Yeahhh!
Ông bà Ngân vốn định vỗ tay trước cảnh hai đứa con vui vẻ hào thuận,nào ngờ ngay sau khi nghe lời chúc mừng liền tắt ngấm nụ cười,hai tay buông rời.
- Chịu hai đứa rồi!
- -------------------------------
'Tinh tong'tiếng chuông cửa trước nhà reo lên khi bữa sáng còn đang diễn ra.Tiểu Diệp sau khi nghe thấy liền vội vã đứng dậy cầm theo cặp sách chạy nhanh ra cửa.
- Con no rồi,con đi học đây!
- Đi đường cẩn thận đấy
Ra đến ngoài Diệc Phàm đã chờ sẵn,phía sau còn có Chí Hân đi cùng,họ vẫn tay chào trong khi cô bạn chạy mỗi lúc một gần hơn.
- Chào buổi sáng-Tiểu Diệp tươi cười
- *Chào
- Không phải là hai người ở hai khu khác nhau à?Sao lại đi cùng thế này?
- À,tối qua tớ tá túc lại nhà Diệc Phàm ấy mà-Chí Hân vừa cười vừa nói
Họ đi chưa được bao xa đã nhận ra Thanh Nguyệt cũng đã ra ngoài,ánh mắt không ngừng chiếu hướng vào đám bạn.Chí Hân sau khi nhìn thấy liền đẩy tay Diệc Phàm cùng Tiểu Diệp
- Đi,đi thôi!
- ---------------------------------
Ngồi trên xe buýt cũng chẳng khấm khá hơn là mấy,sự im lặng đến khó chịu bao chùm như muốn nuốt chửng cả một chiếc xe.Không nghĩ ra ý tưởng nào khác Tiểu Diệp lấy tai nghe và máy phát nhạc ra ngoài,nhẹ nhàng đeo lên hai tai.Đột nhiên một bàn tay lạnh chạm qua khuôn mặt nhỏ nhắn,lấy đi một bên.
- Cậu?
* - Shh!
* 🎵*Lần đầu gặp cậu tớ đã thấy rung động🎶
Đây trùng hợp cũng là bài hát được cất lên vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.Chính nó cũng khiến luồng không khí giữa họ nóng hơn bao giờ hết.