Cam Xả Và Chuyện Tình Đường Đen

Chương 11: Chúc mừng Chu Chí Hân




- Chúc mừng sinh nhật Chu Chí Hân- Tiểu Diệp vừa vỗ tay vừa nói

- Chúc mừng!

Từ trong đám đông một cô gái cầm micro trên tay đột ngột cất lời,phá tan không khí ồn ào:

- Chu Chí Hân! Mừng cậu già hơn một tuổi

- Con quỷ kia!Cậu nói lại ông nghe xem

Chí Hân đuổi theo cô gái ấy,không ai khác ngoài Linh Nghiệm.Trong bộ yếm trắng tinh cô bạn này trông dịu dàng hơn vẻ thường thấy nhưng không vì thế mà mất đi phần cá tính.Cùng lúc đó,Diệc Phàm kéo tay Tiểu Diệp ra một góc - nơi có thể nhìn rõ vẻ đẹp của biển.Cậu đẩy cửa dắt theo cô nhóc ra ban công,chỉ cho cô thấy điều đặc biệt:

- Cậu thấy thứ phát sáng kia chứ?

- Ừm,tớ thấy rồi là dạ quang à?

Đôi mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc.Ở một bãi biển rộng thế này tưởng trừng nhưng không có gì lạ,lại mang cho mình một đường bờ biển phát ra ánh sáng xinh đẹp vào ban tối.

- Năm lớp tám,tớ cùng Chí Hân đã làm ra nó.

- Đẹp thật đấy,ngưỡng mộ quá

Từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc bồng bềnh tựa như dệt kim của cô gái nhỏ.Nhân lúc cô không nghe thấy,cậu thả vài lời vào trong gió,như một thông điệp gửi gắm vào vũ trụ rộng lớn

- Cậu cũng đẹp!

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Diệp lúc này không hề đề phòng,cảm giác thật thoải mái và trên hết cô cảm nhận được sự an toàn luôn có khi ở bên cạnh những người thân yêu.

Không lâu sau đó Chí Hân và Linh Nghiệm cũng tìm đến,giống như Tiểu Diệp khi nãy,Linh Nghiệm cũng bất ngờ trước khung cảnh đẹp mắt và độc đáo trước mặt.

- Phát hiện hai cô cậu này lén lút ra đây hẹn hò nhé - Chí Han châm chọc.

Cậu lại chẳng hiểu cậu bạn thân mình.Kể từ lúc Diệc Phàm quen biết Tiểu Diệp tới giờ sao có thể qua mắt được

- Không phải.

Gò má cô đỏ ửng,cô tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện yêu sớm.Vả lại bản thân còn là một học sinh gương mẫu nên càng không thể cho phép mình có suy nghĩ vượt qua ranh giới với bạn học

- Ừm,nghĩ sao cũng được

Diệc Phàm thờ ơ ngoảnh mặt đi,có chút bực bội khi cô bạn phủ nhận cảm xúc giữa họ.Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng cậu lại thấy có khi bản thân chỉ là mến mộ một bạn học khác giới,hoàn toàn không đúng với suy nghĩ vừa rồi.

- Thôi,không đùa với hai cậu nữa,mau vào trong ăn chút bánh kem đi - Chí Hân mời gọi

Bấy giờ khuôn mặt thanh tú của Tiểu Diệp mới bớt ửng đỏ,tay cô khoác tay Linh Nghiệm cùng đi vào trong,trở lại cái không gian ồn ào của buổi tiệc sinh nhật.

Từ đâu đó ba mẹ Chí Hân đi tới,giọng điệu vui tươi,mẹ Chí Hân xoa đầu cậu con trai quý tử.Trong mắt bà cậu vẫn là đứa trẻ nhỏ đáng yêu ngày nào.Sau khi thấy các bạn của con,bà ra hiệu cho tất cả lại gần,ân cần hỏi han;giọng bà nhẹ và hay như một ca sĩ:

- Hai cháu có mệt không?Cả Diệc Phàm nữa

''Không ạ'' họ đồng thanh trả lời.Thấy sự hòa hợp hiếm có này,bà không khỏi bật cười ra hiệu cho người giúp việc đưa cả nhóm vào một căn phòng khác,giảm đi tiếng ồn không đáng có trong buổi tụ họp.

- Này,Chu tổng tài,cộng nhận nhà cậu rộng thật đấy chứ - Linh Nghiệm vừa đi vừa nhìn trên nhìn dưới quan sát.

- Xời,tớ mà lại

Họ vào một căn phòng nhỏ trải thảm ấm áp,trên bàn bày biện rất nhiều bánh kẹo khác nhau,tất cả đều đến từ các xưởng bánh có tiếng.Từ lúc nhìn thấy Tiểu Nghiệm đã ngơ ngác trước một khối kẹo đường bạc được điêu luyện vô cùng tinh tế.

- Này Chí Hân,kẹo đường bạc này là thế nào vậy?

- À,ba tớ quan niệm ăn kẹo bạc là kéo dài tuổi thọ nên sinh nhật năm nào cũng có cả.

- Trên này là tinh linh à?- Linh Nghiệm nhìn trước ngó sau tác phẩm kẹo.

- Ừm,cánh của nó là thành phần đặc biệt nhất

Chí Hân được một màn đắc ý.Qủa không hổ là ''Chu tổng tài'',cái biệt danh được chính cô bạn bàn trên đặt cho.Khác với ba người kia,Diệc Phàm chỉ lặng lẽ ngồi quan sát,không đụng tay vào lấy cái bánh,Tiểu Diệp lập tức nhận ra ngay,nhân lúc cậu để lộ sơ hở mà quết một chút kem lên mặt cậu làm cậu trông thật nhem nhuốc.Khi đó cả nhóm lại được một trận cười phá lên,tiếng cười đùa như xé tan cả màn đêm tĩnh lặng.