Cẩm Y Vệ

Chương 526: Ai là Hán gian?



Bây giờ trừ hai vị quý tộc Mông Cổ ra, còn có một vị tuổi trẻ mang mạng che mặt, mặc dù cũng mặc áo choàng Mông Cổ, nhưng dù sao cũng cảm thấy lôi thôi lếch thếch, nhìn thế nào cũng không có vẻ bình thường.

Đúng vậy, bởi vì y cũng không phải là thường xuyên mặc cái loại y phục dị tộc này, bất quá vì nghiệp lớn, thỉnh thoảng mặc một lần tựa hồ cũng không gì đáng ngại.

- Rốt cuộc ta nên gọi ngươi là Thạch thiếu chủ, hay là Vương công tử?

Trong lời của Đổng Hồ Ly không giấu vẻ chế nhạo, liếc mắt nhìn nhìn người trẻ tuổi kia:

- Người Hán các ngươi cong cong lượn lượn, khiến cho người thảo nguyên chúng ta không thể hiểu nổi!

Không hiểu, dĩ nhiên không hiểu, giúp đỡ dị tộc về đánh đồng tộc, đây không phải là Hán gian sao, cái này so với Tần Cối có cái gì khác nhau?

Ngay cả chủ nhân trên thảo nguyên, cũng không có bất kỳ hảo cảm nào với những tên Hán gian này.

Nếu như Tần Lâm ở chỗ này, là có thể nhận ra Thạch Thiếu chủ là người mà hắn đã gặp ngày đó giải cứu đám trẻ. Lúc này mặc dù y thay đổi ăn mặc, nhưng cái mặt trắng nhỏ kia không hề thay đổi.

- Đổng Đại Soái nói giỡn...

Thạch Trung Thiên cười khan chắp tay một cái:

- Bạch Liên Bắc tông chúng ta luôn luôn có giao tình rất tốt cùng các vị anh hùng trên thảo nguyên. Nếu triều đình bất nhân đối với Bạch Liên Bắc tông chúng ta, vậy chớ trách chúng ta bất nghĩa, cùng hai vị Đại vương liên hiệp đánh vào quan nội, cũng coi như là báo thù một mũi tên năm đó.

- Ha ha, không trách ngươi họ Thạch...

Đổng Hồ Ly ngửa mặt lên trời cười to, tiếp theo nhìn chằm chằm ánh mắt của Thạch Trung Thiên:

- Ta nghe nói người Hán các ngươi có tên Hoàng đế Thạch Kính Đường, ngươi cùng cha ngươi không chừng là hậu nhân của y phải không?!

Thạch Trung Thiên mặc dù tức giận, lại cười hì hì như cũ:

- Nếu Đồ Môn Đại Hãn ngồi thiên hạ, Thạch gia nguyện làm Hoàng đế Nam triều.

Đồ Môn Hãn cuối cùng mở miệng, oang oang nói:

- Vậy cũng hay, chính là lần này cũng may nhờ ngươi hiến kế, điều đi Thích Lão Hổ đó.

Nhắc tới Thích Kế Quang, sắc mặt của Đổng Hồ Ly lập tức sa sầm xuống. Y tung hoành biên tái hai mươi năm, là anh hùng thảo nguyên thành danh đã lâu, dưới quyền có mấy vạn binh sĩ, dù là triều Minh có phòng tuyến trường thành chắc chắn đi chăng nữa, y cũng tự xưng là miệng đầy răng sắt, nhất định có thể gặm trường thành thủng ra một cái lỗ.

Ai ngờ từ khi gặp phải Thích Lão Hổ, chẳng những Đổng Hồ Ly không thể cắn được miếng thịt nào, ngược lại ba lần bảy lượt còn bị rụng vỡ cả răng, hao binh tổn tướng, uy tín hạ sát đất, hoàn toàn bị Thích Kế Quang đánh không còn manh giáp. Bao nhiêu năm qua y chưa từng đánh thắng được một lần.

Bản thân Đồ Môn Hãn cũng rất buồn rầu, khi nhắc tới ba chữ "Thích Lão Hổ", quai hàm nung núc thịt của y liền co giật liên hồi, mồ hôi trên đầu chảy xuống, buồn bực khiến cho bên trong mão lông ướt nhẹp, vô cùng không thoải mái.

Nhớ đến từ những năm Gia Tĩnh đến những năm đầu Long Khánh, phòng tuyến trường thành giống như bức tường đất sét, thiết kỵ Mông Cổ xuôi Nam đánh cướp cỏ và lương thực, cướp ít đồ giống như đi chơi vậy. Hôm nay đi Kế Châu ngắm phong cảnh, ngày mai đến Mật Vân đi bộ hai vòng, dễ dàng biết mấy? Hoàng đế Nam triều liên tiếp chém hai Tổng Đốc Kế Liêu Tổng Đốc, đổi mười Đại tướng đảm nhiệm biên quan, cũng là vô dụng.

Nào biết kể từ khi Thích Lão Hổ tới, thời thế liền thay đổi, trường thành phòng tuyến dựng bằng đất sét đó biến thành tường đồng vách sắt, cái đám biên quân lang bạt nheo nhóc ở Kế Trấn đó cũng từng bước được thao luyện, một Bả Tổng dẫn mấy trăm hoặc một ngàn tên binh, đã dám cứng rắn chống chọi cùng Vạn Nhân đội Mông Cổ...

Không quá mấy năm, biên quân ban đầu nhìn thấy Lỗ kỵ liền chạy rớt cả răng, bây giờ liền đuổi theo thiết kỵ Mông Cổ đánh từ mông đến đầu, đánh cho những thảo nguyên anh hùng bò đầy đất tìm răng.

Quá đáng hơn chính là, lão tiểu tử liều mạng Thích Kế Quang kia lại dám mang theo binh chạy đến ngoài biên ải để đánh phá, không ngờ lại chơi trò dã chiến cùng thiết kỵ Mông Cổ, không ngờ lần nào lão cũng đánh thắng nữa chứ.

Từ trận Yến Vương tảo Bắc kia đến bây giờ đã hơn một trăm năm, trăm năm đó chỉ có Lỗ kỵ cướp quan, mấy khi từng thấy Hán quân ra khỏi biên ải?

Mặc dù Thích Kế Quang còn chưa luyện thành lính mới, chỉ có thể dựa vào phòng tuyến trường thành, thỉnh thoảng đi ra ngoài đi vòng một cái, nhưng cũng khiến cho tâm lý của Đồ Môn Hãn cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu cứ như vậy mà phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn đánh tới trọng địa trung tâm thảo nguyên, bưng luôn cả ổ nha!

Đồ Môn Hãn nghĩ tới Thích Kế Quang liền cảm thấy cần cổ phát lạnh. Lần này lãnh binh vào đánh cướp không cần đối mặt đối thủ đáng sợ kia, không khỏi âm thầm may mắn thật là trời cao phù hộ.

Y nhìn Thạch Trung Thiên một chút, lại nói:

- Thạch thiếu chủ đưa ra kế sách rất hay, người của bản Hãn hồi báo, lão đã dẫn đại quân Tam Truân doanh đi Đào Lâm khẩu. Ha ha, Đào Lâm khẩu ở mặt Đông của Tam Truân doanh hơn một trăm dặm, chúng ta lấy Hỷ Phong khẩu là ở bên ngoài hai trăm dặm mặt Tây của Tam Truân doanh, cộng lại hơn ba trăm dặm đường. Chờ tin tức truyền tới, Thích Kế Quang có đuổi theo về phía này, chúng ta đã đánh vỡ Hỷ Phong khẩu, lấy Mật Vân, Thích Lão Hổ mới chạy được nửa đường!

Thạch Trung Thiên trong vẻ nịnh hót mang theo mấy phần tự đắc:

- Thích Kế Quang không thức thời vụ, chúng ta chẳng qua là thi triển chút kế mọn, đã khiến lão mệt mỏi vì chạy tới lui. Tri Châu Kế Châu Vương Tượng Càn kia ra sức chinh tập lương thảo thay Ngụy triều, bây giờ đã vận chuyển thật nhiều thu lương đến Mật Vân. Chúng ta đánh phá Mật Vân, toàn bộ những lương thảo này sẽ thuộc về chúng ta!

- Không sai, không sai...

Đồ Môn Hãn ngửa mặt lên trời cười to:

- Vị Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực ở Mật Vân kia thực là một người ngu ngốc không đáng giá một đồng, bản Hãn còn coi thường cái đầu lừa của y, bất quá Mật Vân tập hợp lương thảo, ha ha ha...

Đổng Hồ Ly chỉ hừ trong mũi một tiếng:

- Dùng lời của người Hán ngươi mà nói, thì cuối cùng cũng là trị ngọn không trị gốc. Thích Lão Hổ còn một ngày, cuộc sống chúng ta không tốt một ngày. Mặc dù Nạp Cáp Tri không sống được mấy ngày, dù sao cũng vì lừa gạt Thích Lão Hổ mới hoành đao tự vận, cướp được lương thực phải chia cho bộ tộc của y nhiều hơn một phần.

Đúng vậy, đúng vậy, Thạch Trung Thiên gật đầu đáp ứng, biết trong lời nói của Đổng Hồ Ly có ý tứ bên ngoài, số lương thực trước đây đáp ứng chia cho Bạch Liên Bắc tông, chỉ sợ là phải trừ bớt đi.

Bất quá làm Hán gian, tương lai còn dựa vào đại quân của hai vị Hãn vương này, chịu thua thiệt một chút, bị tức chút ít đã đáng là gì?

Hơi suy nghĩ một chút, Thạch Trung Thiên lại nói:

- Hai vị Hãn vương lo nghĩ, bất quá là về Thích Kế Quang mà thôi. Lần này lão bị chúng ta lừa gạt đến Đào Lâm khẩu, chờ phá vỡ Mật Vân, lão không trốn thoát tội danh bố trí thất cơ. Sau đó bản giáo dùng thêm chút sức ở trong triều, còn sợ lão không bị hỏi tội hạ ngục sao? Nói không chừng còn bị khai đao vấn trảm nữa là đằng khác!

Trong triều đẩy thêm chút sức sao? Nghe nói muốn hãm hại Thích Kế Quang, Đổng Hồ Ly liền vui mừng trong lòng, lại nghe ra có chỗ khác thường, chân mày cau lại:

- Ý tứ của Thạch thiếu chủ là?

Thạch Trung Thiên đắc ý cười cười, lại không chịu nói thêm chút nào nữa.

Thần khí cái gì, ngươi không phải là tên Hán gian sao, còn dám giở giọng ta đây với chủ nhân Mông Cổ? Đổng Hồ Ly khinh thường liếc mắt một cái, cố ý nghiêng đầu qua chỗ khác nói với Đồ Môn Hãn:

- Vương huynh, Nam triều có thêm mấy tên Thích Kế Quang nữa, chuyện của chúng ta liền hỏng bét, thật may là còn có Thạch thiếu chủ là "Người tốt" như vậy giúp một tay. Ta nghe nói thời cổ ngoại trừ Thạch Kính Đường ra, còn có Tần Cối, Trương Bang Xương cái gì đó, đều rất chịu khó kết giao cùng anh hùng thảo nguyên chúng ta.

Thạch Trung Thiên giận dữ trong lòng, cũng không dám phản bác, thần sắc rất lúng túng.

Thấy Thạch Trung Thiên nếm mùi đau khổ, Đồ Môn Hãn tâm tình khoái trá, cười nói:

- Hiền đệ nói phải, nếu không có cái gì Sử Thiên Trạch, Trương Hoằng Phạm, Cổ Tự Đạo giúp một tay, Tiết Thiện Đại Hãn (Hốt Tất Liệt) muốn thống nhất thiên hạ sợ cũng không dễ dàng gì! Thạch thiếu chủ, nếu như hất đổ Thích Kế Quang, công lao của ngươi rất lớn, tương lai nếu bản Hãn nhập chủ Trung Nguyên, sẽ kêu Thạch gia ngươi làm Hoàng đế Nam triều.

- Đa tạ Đại Hãn tài bồi!

Thạch Trung Thiên ở trên lưng ngựa hành lễ, vẻ mặt cảm kích, vừa có vẻ nịnh hót.

Vạn mã bôn đằng, đại quân hướng phương hướng Tây Nam tiến gấp.

Lúc này một tên Na Nhan Thiên Hộ tiền phong đánh ngựa trở lại, từ xa xa nhìn thấy đại đội nhân mã liền quỳ xuống chờ.

Đồ Môn Hãn ghìm ngựa, một đám quý tộc Mông Cổ ngừng lại.

Na Nhan Thiên Hộ lớn tiếng bẩm báo: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Khải bẩm Đại Hãn, trước mặt chính là Thập Bát Bàn, qua Thập Bát Bàn này sẽ đến Hỷ Phong khẩu. Đêm qua phái đi Bạt Đô Lỗ dũng sĩ thăm dò về hồi báo, Hỷ Phong khẩu cũng không có bất cứ dị thường nào, bên trong bên ngoài quan hoàn toàn chưa từng đề phòng gì.

- Hay, hay lắm!

Đồ Môn Hãn vui mừng vô cùng, chỉ roi ngựa về phía trước một cái:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhanh chóng thông qua Thập Bát Bàn, trực tiếp lấy mấy ngọn núi Phong Hỏa đài ở hai bên Hỷ Phong khẩu kia, mỗi bên phân một Bách Nhân đội đánh xuống, đại quân một khắc cũng không được dừng!

Đổng Hồ Ly bổ sung nói:

- Nói cho các huynh đệ, phía sau Hỷ Phong khẩu là Mật Vân, lương thực chất đống như núi, còn có thật nhiều nữ tử Nam triều, đánh hạ xong Mật Vân, cho phép các con ba ngày không phong đao!

- Tạ ân điển vương gia!

Na Nhan Thiên Hộ bò dậy, hết sức vui mừng lên ngựa, như một làn khói mà đi.

Chỉ chốc lát sau tiền quân liền vang lên một mảnh tiếng hoan hô.

Đổng Hồ Ly quả nhiên xảo trá như hồ, biết rõ không thể nào thật sự ở Mật Vân tới ba ngày, nhưng trước hết nói ra lời hứa như vậy, lập tức các binh lính dưới quyền đều đỏ mắt, kêu lên ngao ngao lao thẳng tới Hỷ Phong khẩu.

Cho dù là không thể cướp được ba ngày, có một ngày rưỡi hai ngày cũng đủ lạc thú rồi...

Quân đội đi tiếp với tốc độ nhanh hơn ba phần, rất nhanh tiến vào sơn khu bên ngoài Hỷ Phong khẩu, sơn thế trùng điệp, đỉnh nhọn chen nhau – đây chính là đại tiểu Thập Bát Bàn.

Chỉ thấy hai bên ngọn núi tầng tầng lớp lớp, địa hình khúc chiết quanh co, phải qua mười tám khúc quanh lớn lớn nhỏ nhỏ mới có thể thông qua mảnh sơn khu này, cho nên gọi là Thập Bát Bàn, trước giờ là hiểm địa bên ngoài Hỷ Phong khẩu.

Bất quá ngay cả Hỷ Phong khẩu không biết gì đối với chiến sự sắp xảy ra, thì Thập Bát Bàn này càng thêm bình tĩnh, chỉ có biên dân nơi xa khi nhìn thấy thiết kỵ Mông Cổ, không ngừng bận rộn đỡ già dắt trẻ leo lên trên núi tránh, thương lữ bỏ lại hàng hóa không màng nữa.

Phong Hỏa đài trên đỉnh núi hai bên, biên quan đóng ở đó nhìn thiết kỵ cuồn cuộn không thấy đâu là cuối, tất cả đều há hốc mồm cứng lưỡi, đợi đến tiền phong đều chạy tới, mới luống cuống tay chân đi đốt lang yên (khói báo động bằng phân sói), khiến cho các dũng sĩ Mông Cổ một trận cười to ha hả.

Đồ Môn Hãn nhìn về Nam phương, giơ roi thúc ngựa tà tà chỉ về Hỷ Phong khẩu đã có thể nhìn thấy dáng vẻ mờ mờ, thái độ rất có vẻ bệ vệ:

- Người Nam triều ngu dốt ngu ngốc, Thích Kế Quang uổng có hư danh, Hỷ Phong khẩu lại không chút phòng bị, ha ha, trước hết chúng ta lấy Hỷ Phong khẩu, sau đoạt Mật Vân thành, tương lai giết đến kinh sư, lần nữa nhập chủ Trung Nguyên!

Đổng Hồ Ly cũng nhìn sơn thế hai bên, ha ha cười to:

- Hiểm địa như vậy, chỉ cần phục một đạo nhân mã, chẳng phải là chúng ta hao binh tổn tướng sao? Vừa khéo Thích Lão Hổ đi tiếp viện Đào Lâm khẩu, xem ba Thiên Nhân đội của chúng ta trở thành chủ lực mà giằng co, Đào Lâm khẩu cách nơi này hơn ba trăm dặm, cho dù lão có mọc thêm cánh cũng không bay tới đây nổi!

Vừa nói xong, chợt Đổng Hồ Ly không cười được nữa.

Bách Nhân đội phái đi lấy Phong Hỏa đài trên ngọn núi bên trái kia, do một tên Bá Hộ quan cường hãn dẫn dắt, xuống ngựa chạy dọc theo đồi vọt tới, các dũng sĩ đua nhau lấy xuống đại cung trên vai, giương cung lắp tên chuẩn bị đưa bọn quân Minh đang trợn mắt há mồm trên Phong Hỏa đài về Tây thiên.

Không ngờ phong vân đột biến, trên triền núi đột nhiên lao ra một đoàn quân Minh hồng bào, giơ điểu thương nhắm xuống dưới bắn pằng pằng liên tục. Từ cao bắn xuống, lập tức tiêu diệt quân Mông Cổ gần một nửa.

Mũi tên bắn lên lực đạo yếu ớt, quân Minh trên núi nhắm xuống dưới bắn súng xuống lại mãnh liệt vô cùng. Tên Bá Hộ hung hãn kia đỏ ngầu cả mắt, múa may chiến đao vọt lên:

- Các dũng sĩ theo ta lên! Trời cao phù hộ người Mông Cổ!

Y nằm mơ cũng không nghĩ tới, quân Minh không ngờ lại từ trên sườn núi đẩy ra một khẩu Hổ Tồn pháo, mặc dù pháo này không lớn, nòng pháo đen ngòm lại làm cho quân Mông Cổ kinh hồn khiếp vía.

"Oành!"

Hổ Tồn pháo nổ vang, quân Mông Cổ ở sườn núi ngã xuống một mảng lớn. Bá Hộ mới vừa đứng ở vị trí đó, sau một chùm mưa máu chỉ còn dư lại đầu khôi với hàng trăm vết thương và lỗ thủng, lăn lông lốc xuống đồi.

Sau đó quân Minh trên đỉnh núi bắt đầu ép xuống, càng ngày càng nhiều quân Minh vượt qua sườn núi. Nơi xa trong thung lũng, tiếng trống vang vọng, tiếng còi thổi liên tục, cờ đỏ mơ hồ giương rợp trời.

- Đây… đây là chuyện gì vậy?"

Trong lòng Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly giống như treo mười lăm thùng múc nước, lo trên lo dưới.

Trên Phong Hỏa đài ở mấy ngọn núi khác cũng cùng cảnh tượng như vậy. Quân Mông Cổ căn bản đánh không lên, bị thật nhiều quân Minh từ trên đánh xuống, đánh tè ra quần.

Trên cao đỉnh núi bên phải, đột nhiên tiếng nhạc vang lừng, khúc Tướng Quân Lệnh hào hùng trỗi dậy, từng đôi nhật nguyệt kỳ đón gió bay cao, kỳ bài quan, trung quân quan, Đề Điều quan tiền hô hậu ủng, ba viên Đại tướng nhung trang bước ra.

Ở giữa là một lá cờ đen chữ vàng ghi "Tổng Đốc Kế Liêu Bảo Định quân vụ kiêm lý lương hướng Cảnh", Cảnh Nhị tiên sinh khí sắc uy nghiêm trịnh trọng, ngực đeo hộ tâm giáp, lưng đeo bảo kiếm, có mấy phần khí tượng của văn thần đốc sư.