Cẩm Y Vệ

Chương 527: Phục binh ra hết



Bên trái giương cao cờ đỏ một trượng hai thước "Tổng lý sự vụ luyện binh trấn thủ Kế Châu Tổng Binh quan Thích", chính là Thích Lão Hổ Thích Kế Quang mà Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly sợ nhất.

Bên phải là Hạnh Huỳnh Phi Ngư kỳ "Đốc Bắc Trấn Phủ Ty bạn sư quan giáo Tần". Dưới cờ, Tần Lâm nụ cười đáng yêu, lắc đầu nhìn Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly, hiển nhiên xem hai vị Hãn vương là dê béo đợi làm thịt.

Thấy người quen cũ Thích Kế Quang trên đỉnh núi, Đồ Môn Hãn cả kinh há hốc mồm cứng lưỡi, đôi mắt trừng đến cơ hồ lòi ra từ trong hốc mắt. Mới vừa rồi y còn giơ roi thúc ngựa thề phải đánh vỡ Hỷ Phong khẩu, thẳng tiến lấy Mật Vân thành, bây giờ đã hồn phi phách tán, đầu lưỡi giống như cuốn lại, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói ra:

- Thích, thích, thích, Thích Kế Quang, Thích Lão Hổ tại sao lại ở chỗ này? Đại sự không tốt, đại sự không tốt rồi!

Đổng Hồ Ly phát rét khắp cả người, cho dù y gian trá giảo hoạt, lúc này cũng tiến thối rối loạn, vội vàng thúc giục một tràng:

- Hỏng bét, chúng ta trúng quỷ kế Nam Man tử rồi, mau lui lại, toàn quân rút lui!

Làm gì còn kịp, ở Thập Bát Bàn sơn thế khúc chiết xoay quanh thành vòng này, tốc độ hành quân bình thường đã chậm rồi, lúc này quân Mông Cổ thấy đại kỳ ba mặt đỉnh núi, tất cả đều hồn bất phụ thể, giống như con ruồi không đầu bay loạn chung quanh, chà đạp lẫn nhau.

Lúc này nghe Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly nói trúng kế, cất tiếng thét lui binh, ngay cả những hãn tướng trong quân như Bạt Đô Lỗ, Triết Biệt, Na Nhan ai ai cũng hoảng hốt luống cuống tay chân, nắm không được quân đội dưới quyền.

Quân Mông Cổ kêu khổ vang trời:

- Khổ rồi, ra cửa không nhìn đường, đụng vào Thích Lão Hổ, lần này chúng ta dữ nhiều lành ít!

Thạch Trung Thiên là người trong giang hồ, chưa từng giao thủ cùng Thích Kế Quang, không sợ Thích Kế Quang giống người Mông Cổ vậy, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn, kéo đầu ngựa Đồ Môn Hãn lại:

- Đại Hãn, lưu lại núi xanh không sợ không có củi đốt, ngài cùng Đổng Đại vương mau mau lui về, tương lai trùng chấn hùng phong, quyết thư hùng cùng Thích Kế Quang lần nữa.

Ai ngờ Thạch Trung Thiên không nhảy ra thì tốt, y mới vừa có động tác, lập tức bị một đôi ánh mắt thông minh linh động nhìn thấy rõ ràng.

A Sa mang theo Đại Hoàng đứng ở sau lưng Tần Lâm, nó liếc mắt nhìn thấy ngay Thạch Trung Thiên, nhất thời nổi cơn giận dữ: tên phản đồ bội phản giáo nghĩa, Hán gian cấu kết Thát Lỗ này, chính là thủ hạ của y hại chết Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản! Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Thân ảnh màu cánh sen triển khai, A Sa muốn xông qua, rút đồ chơi giết chết Thạch Trung Thiên.

Không ngờ Tần Lâm lanh tay lẹ mắt, nắm bắt cần cổ của nó lại, giữ nó đứng lại:

- Muốn làm gì?

Con ngươi A Sa xoay tròn vài vòng, lúc này mới nhớ ra mình không thể bại lộ thân có võ công, lập tức nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu giả mù sa mưa:

- Đại thúc, không phải là lần trước những người xấu kia bắt tiểu hài tử chúng ta giam ở Linh Quan miếu sao, người mang mạng che mặt đó là đầu lĩnh của người xấu đó, ta... Ta đi bắt y!

Thích Kế Quang cùng Cảnh Định Lực nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy Tần Lâm mang theo tiểu nha đầu này có vẻ thú vị.

- Ngươi đi bắt y?

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả,

- Ta cũng nhận ra, Linh Quan miếu Bạch Liên giáo xảy ra nội loạn, người khác gọi tên đó là "Thạch thiếu chủ", là người Bắc tông. Bất quá, bây giờ là đánh giặc, ngươi cho rằng là tiểu hài tử chơi trò quan binh bắt cường đạo sao?

Ôi... Đại thúc thật đáng chán, A Sa bất đắc dĩ bĩu môi, nhắm hai mắt lại.

Lần này trên mông cũng không bị cước của Tần Lâm đá, ngược lại hai chân đạp lên mặt đất, A Sa mở mắt, trong lòng thầm nói kỳ quái: bị đại thúc xốc lên, động tác kế tiếp không phải là hắn đạp người ta một cước bay đi hay sao?

- Xem ta chỉnh trị y...

Tần Lâm nhìn A Sa cười cười, đi tới một khối nhô ra trên núi đá, hướng về phía vị trí Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly cùng Thạch Trung Thiên, hai tay bắt ở khóe miệng thành hình cái loa, lớn tiếng nói:

- Thạch thiếu chủ bỏ ám đầu minh, dụ địch vào vòng mai phục của ta, chiến công trác tuyệt, thật là đáng mừng! Kế Liêu Cảnh Tổng Đốc đã bảo đảm tiến cử ngươi tứ phẩm tiền trình, nếu chém đầu Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly trở về, lại tăng thêm quan ba cấp, thưởng vạn lượng bạc!

Tần Lâm ở cách chân núi chừng năm mươi trượng cao, võ sĩ Mông Cổ mũi tên bắn không lên, hắn từ trên cao nhìn xuống hét to, người phía dưới lại nghe rõ ràng, từng chữ từng câu truyền vào trong tai của võ sĩ Mông Cổ.

Những võ sĩ Mông Cổ này đang kỳ quái không hiểu làm thế nào Thích Kế Quang biết trước mai phục ở nơi này, nghe vậy lập tức chợt hiểu ra: hay thật, thì ra là họ Thạch chết bầm này lừa chúng ta!

Mấy tên Mông Cổ tướng quân đứng gần lập tức trợn mắt nhìn Thạch Trung Thiên.

Thạch Trung Thiên bị dọa sợ đến sắc mặt xám như màu đất, liên tiếp khoát tay:

- Chư vị, chư vị có lời gì cứ nói, đây là Nam Man tử sử dụng kế ly gián, chúng ta không thể mắc mưu!

Những võ sĩ Mông Cổ này đã sớm tức giận vô cùng, làm gì chịu nghe, bọn họ đua nhau rút chiến đao ra chém về phía Thạch Trung Thiên.

Mấy tên cao thủ Bạch Liên giáo Bắc tông cũng rút vũ khí ra, Thạch Trung Thiên thấy vậy ngay cả thần hồn đều bị hù dọa bay đi mất. Trong mấy vạn quân Mông Cổ này, võ công cao hơn nữa thì có ích lợi gì? Y vội vàng lớn tiếng quát lệnh bọn họ bỏ vũ khí xuống, không được động thủ.

Mặc dù Thạch Trung Thiên võ công không tệ, nhưng đón đỡ không nổi bốn năm tên Mông Cổ tướng quân mạnh mẽ hữu lực loạn đao đánh xuống, tránh né phải trái mấy cái, rốt cục trên cánh tay bị một đao, đau đến toát ra mồ hôi lạnh, hướng Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly lớn tiếng xin tha:

- Đại Hãn, Đổng Đại vương, tha mạng, tiểu nhân thực không bán đứng các vị anh hùng, đây là Nam Man tử sử dụng kế ly gián!

Hừ, Nam Man tử? Đồ Môn Hãn cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ ngươi không phải là Nam Man tử sao?

Đổng Hồ Ly chỉ lo chỉ huy quân đội rút lui, cho đến khi nhìn thấy trên cánh tay Thạch Trung Thiên bị vết đao sâu thấy tới xương, hắn mới quát dừng mấy vị tướng quân lại:

- Thôi! Nếu Thạch thiếu chủ cấu kết cùng Nam Man tử, nhất định sẽ không bị vết đao như vậy chỉ tránh né không phản kích, đây là Nam Man tử dùng kế ly gián, chúng ta không được tự giết lẫn nhau.

Mấy vị tướng quân lúc này mới hậm hực dừng tay.

Lúc này quân Minh đã cho phục binh dậy lên khắp nơi, trong sơn cốc cờ đỏ phất phơ, bốn phương tám hướng trống hiệu rung trời, quân Mông Cổ đang bày ra đội hình hành quân ở trên Thập Bát Bàn, căn bản không có cách nào triển khai, bảy tám vạn nhân mã xếp thành Trường Xà trận, đầu đuôi không thể lo cho nhau, phía trước có địa phương đã bị quân Minh từ ngọn núi lao xuống, chặn thành mấy đoạn. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Đổng Hồ Ly thấy đại thế đã mất, vội vàng hạ lệnh:

- Nang Cáp Nhĩ Đài, ngươi dẫn người tử thủ đại lộ phía Nam.