Cẩm Y Vệ

Chương 660: Đãi ngộ khác biệt (Thượng)



- Con gái của ta đương nhiên là thiên tư quốc sắc...

Tam Nương Tử bấm đầu ngón tay tính toán:

- Tuổi ư, nó sinh năm con cọp theo Tạng lịch, năm nay tính tuổi giả cũng đã được bốn tuổi.

Tần Lâm chắp tay xá xá, ngậm miệng lại không nói nữa.

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ôm bụng cười thầm, Tần trưởng quan cũng có khi phải nếm mùi đau khổ.

Tam Nương Tử tươi cười rạng rỡ, không chỉ có nơi xa bên trong một ngôi lều che nắng khác, Bả Hán Na Cát nhìn như đứng ngoài chuyện này thật ra đã trở thành đồng minh bí mật của nàng, mà còn có Bạch Liên giáo chủ núp ở trong đám người ngay cả Tần Lâm và Từ Văn Trường cũng không biết. Như vậy nếu như Bạch Liên giáo chủ xuất thủ làm thịt Hoàng Đài Cát, vậy thì không cần Bả Hán Na Cát trợ giúp nữa.

Có lẽ là do tâm kết nào đó, cho dù là cân quắc anh thư như Tam Nương Tử cũng không thể ngoại lệ. Nghe Từ Văn Trường nói muốn tiếp nhận Bả Hán Na Cát trợ giúp, đáy lòng nàng loáng thoáng có chút không vui, chỉ hy vọng Bạch Liên giáo chủ có thể xuất ra một đòn có hiệu quả...

Nơi xa, đám người Bạch Liên giáo giả trang thành thương đội vây quanh hộ vệ giáo chủ, các Đường chủ Hương chủ vận khởi nội công, chân giống như tựa như mọc rễ cắm chặt xuống đất, mặc cho sóng người mãnh liệt ào tới cũng vẫn không nhúc nhích, chừa lại ở giữa một mảnh đất trống nhỏ cho giáo chủ và Ngả Hữu Sứ, Tam đường chủ thương nghị đại sự.

Bọn họ tôn kính đối với giáo chủ, không có gì khác những mục dân đảnh lễ quỳ lạy Uy Linh Pháp Vương năm vóc sát đất. Đừng nói là chen chúc đông đúc va chạm thân thể giáo chủ, cho dù là trong lúc đối thoại thở mạnh một chút cũng là xúc phạm tới thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ.

Lúc này Ngả Khổ Thiền đang nói chuyện:

- Tam Nương Tử cũng giữ chữ tín, không tiết lộ hành tung chúng ta ra, đám ưng trảo kia vẫn không biết chúng ta cũng tới, ha ha...

Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên cười nói:

- Thật ra thì đáy lòng Tam Nương Tử cũng không bằng lòng tiếp nhận Bả Hán Na Cát trợ giúp, nữ nhân bất kể lợi hại tới mức nào, chung quy cũng chỉ là nữ nhân!

Giọng nói phảng phất mang theo than thở sâu kín, nữ nhân nửa bên mặt xinh đẹp, nửa bên mặt dùng mặt nạ sắt hung bạo đáng sợ che kín này, tựa hồ nhớ tới một ít chuyện cũ không chịu nổi.

Bạch Liên giáo chủ bất mãn hừ một tiếng.

Lúc này Tử Hàn Yên mới nhớ tới giáo chủ cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ tuyệt sắc không chê vào đâu được, lời mới vừa rồi kia dường như cũng mơ hồ ám chỉ nàng. Ôi, Thánh giáo chủ, dù sao không phải là ai ai cũng được như ngài, có thể vung kiếm chém tơ tình, trong lòng thanh tĩnh, niệm niệm bất diệt.

- Bản giáo chủ chỉ nói với Tam Nương Tử muốn trừ đi Hoàng Đài Cát thay nàng, bất quá... 

Giọng Bạch Liên giáo chủ lạnh như băng:

- Lát nữa chờ Hoàng Đài Cát đăng đàn, nhận Uy Linh Pháp Vương quán đỉnh khai thị, bản giáo chủ sẽ hạ thủ, làm thịt cả hai một lượt! 

Đại Nhật Như Lai, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ ư, chỉ là chuyện buồn cười, chỉ có Bạch Liên Triều Nhật thần công ta có một không hai đương kim, giết hai người các ngươi như giết chó mà thôi!

Trên đài, Uy Linh Pháp Vương giảng một đoạn Bồ Đề Đạo Thứ Đệ Quảng Luận, sau đó thêm một đoạn Trực Chỉ Giác Tính Xích Kiến Tự Giải. Giọng nói hùng hồn truyền cảm, vẻ mặt từ bi vô hạn, nước bọt tung bay vô cùng sôi nổi. Cho dù là những mục dân Mông Cổ nghe không hiểu lão nói cái gì, cũng cảm thấy thần thánh vô cùng, thù thắng vô cùng.

Pháp Vương hoàn toàn không biết, nguy hiểm đang dần dần tiến tới gần.

Rốt cục giảng xong một đoạn kinh, di sương Tam Nương Tử, con trưởng Hoàng Đài Cát cùng nhau ra khỏi lều, cất bước tiến về phía đài cao.

Cơ hội tới rồi! Bạch Liên giáo chủ vận khởi mười hai phần công lực, chuẩn bị chờ Hoàng Đài Cát đi lên đài cao gặp Uy Linh Pháp Vương sẽ thi triển một đòn chí mạng.

Thế nhưng vào lúc này, mặt Tây truyền tới tiếng pháp loa, đồng bạt, chiêng trống… Chân trời phạm âm vang dậy, một đám Lạt Ma mặc áo bào trắng viền đỏ, đội mũ cao kéo một chiếc xe chậm rãi tiến tới dưới sự chú ý của hàng ngàn hàng vạn người.

Trước xe kéo, lá phướn tung bay trên đó có chữ vàng viết ba loại chữ Phạm, Tạng, Mông: Trát Luận Kim Đỉnh tự Uy Đức Pháp Vương.

Lại nói mười tám La Hán của Kim Đỉnh Tự nâng xe kéo, vận nội kình mũi chân chạm nhẹ lên mặt đất, xe kéo liền cách mặt đất hơn hai thước, nhìn từ xa giống như lăng không độ hư. Ngoài ra, có thật nhiều Lạt Ma cầm pháp khí vàng chói tiền hô hậu ủng. Pháp loa, la bạt tạo ra phạm âm vang trời. Nữ đệ tử cầm bình sứ trong tay, vẫy cam lồ xuống nhân gian, ném cánh hoa ngũ sắc lên đầy trời, khiến cho người ta mắt hoa đầu váng.

- Cát tường như ý! Hai vị Pháp Vương đồng thời đến Thổ Mặc Xuyên, trên thảo nguyên lập tức mọc lên ba vầng mặt trời!

Vô số dân du mục Mông Cổ cùng Lạt Ma các chùa quỳ mọp dưới đất, toàn thân nằm mọp trên mặt đất, dập đầu liên tục. Ai nấy kích động đến rơi nước mắt, hận không được móc trái tim trong lồng ngực ra, hai tay cung kính hiến tặng cho Pháp Vương thần thánh.

Hoàng Đài Cát từ lều phía Tây đi ra, một mình bước lên nghênh đón:

- Uy Đức Pháp Vương trí tuệ như biển, thần thông thù thắng, đệ tử Hoàng Đài Cát ở chỗ này cung nghênh pháp giá!

Bức rèm trên xe kéo cuốn lên cao, lộ ra hình dáng Uy Đức Pháp Vương với vóc người gầy lùn khô như que củi, mặc một cái tăng bào màu trắng viền vàng, càng làm nổi ra da thịt ngăm đen như sắt. Trên mặt lão có hai lông mày trắng như tuyết cực rậm, đôi mắt tinh quang lấp lóe, không giận mà tự có uy.

Uy Đức Pháp Vương cùng Hoàng Đài Cát sớm đã có ăn ý, từ xe kéo đứng lên chào:

- Úm ma ni bát mễ hồng, Hoàng Đài Cát cát tường như ý!

Dứt lời, Uy Đức Pháp Vương lại ngồi xuống trở lại.

Thấy cảnh tượng này, quý tộc Mông Cổ ủng hộ Hoàng Đài Cát, ví dụ như đám người Khoát Nhĩ Chích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát đều vui vẻ ra mặt, bởi vì Pháp Vương là Tây Thiên Phật tử, là Phật gia hiện thế, cao hơn người phàm xa, chỉ có người thống trị thế tục có Phật duyên thâm hậu tỷ như hội diện với Yêm Đáp Hãn có tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn, Pháp Vương mới đứng lên để tỏ vẻ tôn kính.

Phần lớn quý tộc Mông Cổ không rõ đầu đuôi câu chuyện vừa quỳ lạy đảnh lễ với Uy Đức Pháp Vương, vừa mờ mịt tự hỏi: không phải là nghe nói Uy Linh Pháp Vương trước đó cho là Hoàng Đài Cát có Phật duyên nông cạn, không thể thừa kế tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn sao? Sao Uy Đức Pháp Vương ở nơi này lại có thái độ hoàn toàn trái ngược chứ?!

Hoàng Đài Cát ngạo nghễ tự đắc, thần thái trên mặt sáng ngời. Y cần sự trợ giúp của Pháp Vương, không phải là Pháp Vương cũng phải cầu cạnh y sao?

Những năm gần đây Hoàng giáo truyền bá cực nhanh, là thủ lĩnh của Bạch giáo, Uy Đức Pháp Vương khổ não không thôi, từng mượn dịp nhờ Yêm Đáp Hãn chấn nhiếp Phật giáo các phái của Tây Tạng, duy trì địa vị thống trị của Bạch giáo.