Cẩm Y Vệ

Chương 661: Đãi ngộ khác biệt (Trung)



Gần đây ở một dãy Thanh Hải, thế lực Hoàng giáo ngày càng hưng thịnh, trước đây không lâu Uy Đức Pháp Vương chạy tới phụ cận Thanh Hải hồ truyền giáo hoằng pháp, trấn áp thế lực Hoàng giáo, lại bị Thổ Ty lĩnh chủ ở địa phương vốn đã cải tín Hoàng giáo dương phụng âm vi, thậm chí dùng Thổ Ty quân đội chống cự.

Uy Đức Pháp Vương không thể làm gì khác hơn là phái người bí mật cầu viện Yêm Đáp Hãn, chờ sứ giả đến Quy Hóa thành mới biết Yêm Đáp Hãn đã chết, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ quay về.

Hoàng Đài Cát biết được tin tức, âm thầm phái người phát đi mật lệnh cho bộ tướng thân tín lưu trú ven Thanh Hải hồ.

Chính vào lúc Uy Đức Pháp Vương nhận được sự hồi báo của sứ giả, hết sức thất vọng, đột nhiên hai ngàn Mông Cổ thiết kỵ từ trên trời giáng xuống, quân đội của địa phương Thổ Ty không chiến mà hàng Các Thổ Ty bị võ lực uy hiếp lại đổi sang tín ngưỡng Bạch giáo một lần nữa, lại hạ lệnh cấm hủy chùa miếu Hoàng giáo, chỉ cho phép Bạch giáo hoằng pháp.

Uy Đức Pháp Vương nhận chịu ân huệ như vậy, tự nhiên phải xuất lực cho Hoàng Đài Cát, những đậu tằm trước đó chính là một phần của đặc sản ông ta phái sứ giả từ Thanh Hải đưa tới. Hơn nữa nhận được tin từ Ngạch Triều Ni Mã Đại Lạt Ma truyền về chuyện Uy Linh Pháp Vương trở mặt, ông ta lập tức kiêm trình chạy tới từ Thanh Hải, tính toán chắc chắn kịp ngày xuất hiện ở trong đại hội hoằng pháp này.

Cho nên vào giờ phút này, thật ra là Hoàng Đài Cát đắc ý vạn phần, đưa tay sờ sờ vòng vàng đeo rũ xuống ở lỗ tai, nhếch môi lộ ra hàm răng vàng khè, ném cái nhìn khiêu khích về phía Tần Lâm đang ngồi trong lều che mát ở hướng Đông: ha ha, tên họ Tần khốn kiếp kia, ngươi kêu gọi Uy Linh Pháp Vương mưu phản, nhưng ngàn vạn lần không ngờ gia gia ta đã mời được Uy Đức Pháp Vương tới đây rồi! Lần này đồ giả gặp phải đồ thật, sẽ lập tức tan rã ngay giống như băng tuyết gặp mặt trời chói chang.

Nhưng Hoàng Đài Cát thất vọng rồi, vì y không hề nhìn thấy vẻ kinh hoảng thất thố của Tần Lâm, ngược lại hắn còn nhìn về phía y khẽ mỉm cười, tựa hồ hết thảy mọi thứ đều đang nắm giữ trong lòng bàn tay hắn.

Đài Cát đại nhân nhất thời có cảm giác đánh một quyền vào một đám bông, hoàn toàn không chịu lực mà lại cực kỳ khó chịu,nhưng vẫn cố nín nhịn một hơi: hừ, chờ một lát xem ngươi còn có thể cười được không?

Trong lều mát, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nhất loạt le lưỡi một cái nhìn Hoàng Đài Cát: phì phì, ngươi tự cho rằng mình hay lắm sao, sớm đã bị Tần trưởng quan của chúng ta đoán trúng xuất xứ của món đậu tằm kia, chính là thứ từ Thanh Hải tới chứ gì.

Lúc ban đầu Tam Nương Tử thấy Uy Đức Pháp Vương giá lâm, đúng là trong lòng lấy làm kinh hãi vô cùng, chờ nhìn thấy Tần Lâm trấn định như thường mới yên lòng trở lại, kề sát tai của Từ Văn Trường nói:

- Lão gia, không trách ngài đi theo Tần Khâm Sai, nếu ông ta sớm biết Uy Đức Pháp Vương sẽ đến, nhất định sẽ có biện pháp đối phó với lão ta chứ?!

- Có lẽ...

Từ Văn Trường có hơi không chắc chắn, ngày hôm qua vốn đã vì chuyện này bàn luận cả nửa ngày, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt. 

Trên mặt Tần Lâm nở một nụ cười hì hì, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Tim hắn đập thình thịch tính toán, phân tích thực lực địch ta, tìm kiếm kế sách phá quan.

Chỉ thấy lúc này xe kéo của Uy Đức Pháp Vương đã đến dưới đài cao, từ từ đi tới từng bước từng bước một. Mà ở trên đài cao, mặc dù Uy Linh Pháp Vương cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt cũng đã cải biến, chúng dân du mục không hề phát giác là thân thể của lão đang phát run cả lên dưới pháp bào.

Tần Lâm tâm như gương sáng, đôi sư huynh đệ này sư huynh là thật còn sư đệ là giả, giả gặp phải thật thì chơi không được rồi, vừa đối mặt ắt sẽ bị vạch trần chân tướng.

Làm sao bây giờ?

Hai mắt tinh quang sáng ngời của Uy Đức Pháp Vương chăm chú nhìn vào Uy Linh Pháp Vương, tuy nói Phật gia chú trọng giới luật tu trì gì đó, nhưng vô minh nghiệp hỏa của ông ta cũng đang bốc cháy ngất trời: hay cho lão già lường gạt, lại dám phản bội Trát Luận Kim Đỉnh Tự, làm hỏng đại kế để bản Pháp Vương được triều đình ủng hộ, hơn nữa còn ảnh hưởng tới cuộc đấu tranh với Hoàng giáo, vô hình trung làm hư y bát của Bạch giáo!

Uy Linh Pháp Vương cũng bị dọa sợ không nhẹ. Lão cũng biết thủ đoạn vị sư huynh tiện nghi này lợi hại như thế nào, trong miệng lẩm bẩm điên cuồng niệm Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, không còn giả bộ đóng vai làm Đại Nhật Như Lai nữa.

Không Thanh Tử giấu mình giữa pháp khí và Phật tượng, Vân Hoa Tử thì cắn đầu ngón tay, cả người phát run, hai người cùng nhau niệm: Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, mau bắt lão yêu tinh Uy Đức Pháp Vương này đi...

Hừ, có như vậy mà cũng sợ sao? A Sa bĩu môi, nắm một thanh Kim Cương trùy trong tay, chuẩn bị làm ám khí, lại nhìn xuống dưới đài một chút, sư phụ cùng Ngả đại thúc đều ở nơi đó.

Người của Bạch Liên giáo cũng có một trận hoảng loạn nho nhỏ, Uy Đức Pháp Vương hai mươi năm trước đã nổi danh cùng giáo chủ đời trước, uy chấn Tuyết Vực Cao Nguyên, lão ta xuất hiện ở nơi này, có còn nên chấp hành kế hoạch trước đó nữa hay không?

- Đến rất hay, vừa khéo bản giáo chủ giết hết cùng một lúc!

Bạch Liên giáo chủ tỏ vẻ thần bí khó lường, hàn ý trong mắt đại thịnh.

Ngả Khổ Thiền nhướng nhướng chân mày lên trên, khơi mào:

- Thánh giáo chủ là muốn...

Bạch Liên giáo chủ gật đầu một cái thật mạnh.

Tín ngưỡng của thảo nguyên các bộ thành kính nhưng không kiên định, phức tạp mà hay thay đổi, ví dụ như người Mông Cổ lúc ban đầu tín ngưỡng Tát Mãn giáo, bái Trường Sanh thiên, đến triều Nguyên khi nhập chủ Trung Nguyên, Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ truyền bá đạo giáo, Bát Tư Ba dẫn nhập Phật giáo Tạng truyền, rồi Mông Cổ tây chinh đánh lấy các khu vực Trung Á, không ít võ sĩ Mông Cổ lại biến thành Mục Tư Lâm (Muslim – tín đồ Hồi giáo), thậm chí còn có rất nhiều người tin Cơ đốc giáo, biến thành Thập tự quân Đông phương.

Hơn nữa khác biệt với tôn giáo đất Hán có hình thức đốn ngộ, thuận theo thời cơ theo chiều gió, nói chuyện huyền hư..., ở thảo nguyên chỉ chú trọng người nào pháp lực lớn, thần thông của người nào cao hơn thì những mục dân sẽ tin ngưỡng vào người đó, Hồng giáo, Bạch giáo, Hoàng giáo, Hoa giáo thịnh suy như thế nào cũng không ngoài chuyện này.

Uy Linh Pháp Vương hiện nay là pháp tướng của Đại Nhật Như Lai, Uy Đức Pháp Vương thì uy chấn Tuyết Vực Cao Nguyên, nếu có thể đồng thời chém chết hai đại Pháp Vương trong đại hội Hoằng Pháp, nhất định có thể chấn nhiếp các bộ thảo nguyên, khiến cho bọn họ đổi sang quỳ lạy Vô Sinh Lão Mẫu!

Sát khí quá nặng nề! Uy Đức Pháp Vương cảm thấy sát cơ nồng đậm, trong lòng bất giác giật mình, âm thầm vận nội công thâm hậu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

- Vị này chính là Uy Đức Pháp Vương trong truyền thuyết rồi, ôi chao, lão huynh thật đúng là xương cốt thanh kỳ, không hổ là kỳ tài luyện võ. Bản quan đã nghe đại danh của lão huynh ở kinh sư, quả thực là như sấm bên tai...