Cẩm Y Vệ

Chương 885: Giáng Châu vệ



Gần rồi, thương đội càng ngày càng gần, thậm chí có thể thấy rõ ràng vẻ mặt người làm Trương gia vênh vang kiêu ngạo. Bên này cũng có vệ sở binh nghênh đón, nhưng cũng không phải là mở vải che ra kiểm tra, mà là gật đầu cúi người mặt mũi cười nịnh, nhận lấy mấy miếng bạc vụn người cầm đầu khen thưởng.

Có chuyện gì vậy, giờ phút này Âu Dương tướng quân còn chờ gì nữa? Doãn Tân Thương và Du Thất hoang mang ngơ ngác không hiểu vì sao Âu Dương Bằng chưa phát lệnh hành động.

Đợi chừng hai khắc nữa, thậm chí thương đội nghỉ ngơi ở Giáng Châu vệ, bọn tiểu nhị có kẻ tắm cho gia súc, có kẻ tới quán cơm ăn cơm, nhưng từ đầu đến cuối Chỉ Huy Sứ Ty cũng không có động tĩnh gì, binh sĩ tập hợp lại vẫn đang quát tháo luyện võ trên giáo trường.

Chẳng lẽ tình huống có biến? Doãn Tân Thương kinh hãi trong lòng, kéo lấy Du Thất vội vã xuống vọng lâu, sải bước chạy tới Chỉ Huy Sứ Ty.

Còn chưa kịp chạy vào chợt nghe bên trong nha môn có một thanh âm vang lên, tựa hồ thứ gì bị rơi vỡ, tiếp theo có người run giọng kêu lên:

- Trời ơi... Cứu mạng... Âu Dương tướng quân bị giết rồi!

Doãn Tân Thương bỏ Du Thất lại, chạy nhanh hết sức vào trong nha môn, theo tiếng kêu xông về hậu đường, chỉ thấy bốn tên Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự thần sắc hoảng sợ trước phòng sổ sách, mấy tên tiểu lại hoảng sợ thất thố.

Bên trong phòng sổ sách, Âu Dương Bằng đang ngồi trên ghế bành phía sau bàn, sắc mặt trắng bệch, mắt mở to, cổ cứng khiến cho đầu ngẩng lên, trong miệng rõ ràng cắm một mũi tên nhọn. Doãn Tân Thương chỉ nghe tim mình như chìm xuống, y nhận ra mũi tên kia, là loại Điêu Linh tiễn các võ sĩ Mông Cổ thường sử dụng. Hơn nữa từ màu sắc hình dáng có thể thấy được, chính là mũi tên của Thần Tiễn Thủ Triết Biệt giả trang sứ giả Ba Đặc Nhĩ lừa gạt Trương Doãn Linh thường sử dụng.

Rất nhanh nha môn Chỉ Huy Sứ trở nên vô cùng hỗn loạn, trưởng quan mình bị giết, các thân binh Hiệu Úy Âu Dương Bằng chạy loạn như rắn không đầu. Còn có người muốn rút mũi tên ra, cũng may lập tức bị đám Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự quát bảo ngưng lại.

Tiếng vó ngựa vang lên, Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Bạch Sương Hoa vội vã chạy tới, người Giáng Châu vệ thấy bọn họ mặc Phi Ngư phục chỉ cho là Cẩm Y Vệ tới đây phá án, cũng không dám ngăn trở.

- Đáng tiếc, chúng ta tới chậm một bước rồi!

Sắc mặt Tần Lâm tái xanh, nhìn Âu Dương Bằng chết không nhắm mắt.

- Tần cô gia, lão nô thỉnh an ngài.

Du Thất đỏ mặt hành lễ với Tần Lâm.

Doãn Tân Thương chỉ cảm thấy lúng túng vô cùng, muốn nói chuyện với Tần Lâm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tử Nha gặp Văn Vương ở bờ sông Vị, Khổng Minh chờ Huyền Đức ở Long Trung, ai ai cũng có một phen phong vân tế hội. Tuy Doãn Tân Thương rời núi là đáp ứng lời mời của Trương Tử Huyên, báo ân đức tướng phủ năm đó, nhưng y cũng không chỉ một lần nghĩ tới gặp mặt Tần Lâm như thế nào.

Lúc trước vô tình gặp được ở Hàm Cốc quan, luận bàn về thiên hạ đại thế, sau đó theo Trương Tử Huyên âm thầm bố trí thỏa đáng, vạch trần tội ác Trương Doãn Linh tư thông Hồ Lỗ, buôn lậu vũ khí cấm bại lộ rõ ràng khắp thiên hạ, lôi đương triều Thủ Phụ Trương Tứ Duy xuống ngựa. Cuối cùng Doãn Tân Thương mới ung dung xuất hiện, chạy tới bắt tay nói chuyện vui mừng với Tần Lâm. Chậc chậc, có thể nói tình cảnh khi ấy cũng chẳng khác nào tình cảnh ở sông Vị, Long Trung của tiền nhân.

Không ngờ rằng phen này thất bại trong gang tấc, thương đội Thiếu Sư phủ đến Giáng Châu vệ, binh lính cũng tập hợp chuẩn bị kỹ càng. Vốn là mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội, thế nhưng Âu Dương Bằng thân là Chỉ Huy Sứ lại chết oan chết uổng như vậy. Hơn nữa theo như tình huống trước mắt, thương đội và Triết Biệt cũng rất có thể đã xảy ra vấn đề.

Kế sách vạn vô nhất thất lại thất bại, Doãn Tân Thương tự xưng là bậc đại hành gia binh pháp đương đại, lần này gặp Tần Lâm quả thật xấu hổ không dám gặp mặt.

Tần Lâm cười cười, chuẩn bị an ủi y đôi câu, thật ra thì kế sách của Trương Tử Huyên và Doãn Tân Thương rất lợi hại, cơ hồ đã sắp sửa giết chết Trương Doãn Linh. Đáng tiếc Uy Đức Pháp Vương xuất hiện ngoài ý muốn, khiến cho toàn bộ kế hoạch sụp đổ.

Cũng không chờ Tần Lâm mở miệng, Doãn Tân Thương híp mắt suy nghĩ một chút, bấm ngón tay tính toán, vẻ xấu hổ trên mặt liền biến mất, vô cùng trang trọng thi lễ một cái:

- Tần tướng quân, Doãn mỗ xin có lễ.

Tần Lâm gật đầu một cái, cũng chắp tay đáp lễ:

- Doãn tiên sinh lao khổ bôn ba, Tần mỗ rất là cảm kích.

- Chỉ chút công lao nhỏ, không đủ nhét kẽ răng.

Doãn Tân Thương tỏ ra thản nhiên.

Lục Viễn Chí đã biết tương lai Doãn Tân Thương chính là đồng liêu dưới quyền Tần Lâm, thấy vậy liền nhẹ giọng cười nói:

- Lão Doãn, ngươi giả thần giả quỷ ở Hàm Cốc quan, hiện tại sự tình đổ vỡ cũng không đỏ mặt, ha ha, da mặt thật dày!

- Lục trưởng quan quá lời rồi!

Doãn Tân Thương dừng một chút, sau đó thản nhiên nói:

- Nếu tướng quân đã chạy đến chỗ này, hẳn là đã gặp mặt Trương phu nhân, có lẽ cũng biết cục diện đi tới nước này không phải là tội của Doãn mỗ. Hơn nữa mới vừa rồi Doãn mỗ tính toán đường xá thời gian, Tần tướng quân đến sớm hai canh giờ so với dự tính, có thể thấy được các vị đã chạy một mạch hết tốc lực. Hẳn là sơ xuất xảy ra bên Bồ Châu, cho nên chư vị mới có thể gấp gáp chạy tới.

Lục Viễn Chí bị nghẹn họng nói không ra lời, Bạch Sương Hoa cùng Ngưu Đại Lực cũng ngẩn ra, thầm nói Doãn Tân Thương này vô cùng lợi hại. Mới vừa gặp mặt còn chưa nói được bao nhiêu câu, y đã tính toán ra tiền nhân hậu quả, quả thật không hổ là đại hành gia binh pháp.

Trương Tứ Duy tổ chức Bồ Châu thành một khối vững vàng như bàn thạch, Thiếu Sư phủ Trương gia, Vương Sùng Cổ Vương gia, cố Binh bộ Thượng Thư Dương Bác Dương gia, Đồng Châu Mã Tự Cường Mã gia bờ bên kia Hoàng Hà, hết thảy thế lực lớn có quan hệ dây mơ rễ má với nhau. Thế lực ở bản địa mạnh mẽ gấp trăm lần so với Tần Lâm, lấy binh pháp mà nói, chính là có được binh lực nhiều gấp trăm lần.

Trương Tử Huyên, Doãn Tân Thương âm thầm bố trí, hư hư thật thật từ không sinh có, suýt chút nữa đã lấy yếu thắng mạnh đánh bại Trương Doãn Linh, có thể nói vô cùng lợi hại. Sau Uy Đức Pháp Vương xuất hiện ngoài ý muốn khiến cho kế hoạch hoàn toàn sụp đổ, lần này tương đương với phe địch có binh lực gấp trăm lần, lại có cường viện chạy tới. Cho dù là có Gia Cát Võ Hầu sống lại chỉ sợ cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời, cán cân giữa hai bên chênh lệch như trời với vực.

Bốn tên Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự ngơ ngác nhìn nhau, nghe giọng điệu như vậy dường như đám Cẩm Y Vệ này không phải là nhận được tin tức chạy tới phá án. Tính toán thời gian, dường như cũng không khớp…

- Các ngươi, các ngươi làm gì vậy?

Một vị Chỉ Huy Đồng Tri mày rậm mắt to gằn giọng quát hỏi.

Tần Lâm không trả lời, trước hết bảo Lục Viễn Chí đi tra xét thi thể, mình cũng chắp tay đi tới phòng sổ sách tra xét.