Diệp Phàm giận tái xanh mặt, hắn cảm giác cái nhìn châm chọc mà mọi người xung quanh dành cho hắn chính là nỗi vũ nhục cực lớn đánh thẳng vào tôn nghiêm của mình.
Đồng thời vị thiếu nữ trước mắt cũng mang lại cho hắn cảm giác lạ lẫm, phải biết khi hắn chuyển sinh vào cơ thể của thiếu niên tên Diệp Phàm này, hắn cũng kế thừa tất cả các kí ức mà nguyên chủ có được, Lan Như Ngọc mang lại cho hắn ấn tượng chính là xinh đẹp ôn nhu đại tỷ tỷ nhà bên, thật không ngờ chỉ 3 năm không gặp lại, vị thiếu nữ ấy đã bị Lan gia dưỡng hỏng tới mức trở thành tên đàn bà chua ngoa đanh đá. Hắn cảm thấy mình cần có trách nhiệm cứu vớt thiếu nữ trước mắt ra khỏi vũng bùn này.
Vốn dĩ trước khi tới đây, Diệp Phàm còn đang cân nhắc liệu có nên cho Lan Như Ngọc một vị trí trong hậu cung của bản thân hay không, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng kinh diễm toàn trường trong bộ váy dài màu đỏ yêu kiều, hắn đã quyết định tha thứ cho lựa chọn không cùng hắn rời đi Tích Thuỷ thành của nàng.
Ta, Diệp Phàm, là người cực kỳ rộng lượng, nhất là với nữ nhân của bản thân.
Hắn tiến lên một bước nói : “ Hừ, tất cả chỉ là lời nói một phía của Lan gia, hơn nữa Diệp gia bọn ta cũng không yêu cầu một đồng một cắc của nhà các ngươi, các ngươi tự bỏ tiền túi ra trả, giờ lại còn muốn tính lên tới trên đầu của ta ? “
Lan Vô Nhất lúc này đứng ra nói : “ Nếu như ngươi đã không nhận nợ, bọn ta cũng không lấy của ngươi một xu. Như vậy tình nghĩa của hai nhà đến đây chính thức kết thúc, từ giờ chuyện của Diệp gia, Lan gia chúng ta sẽ không quản tới, cũng mời ngươi rời khỏi nơi đây để tránh chậm trễ chuyện của con gái ta. Coi như là trọn phần ân nghĩa cuối cùng, lần này ta sẽ không ra tay giáo huấn ngươi, rời khỏi nơi này đi.”
Diệp Phàm mắt điêc tai ngơ bỏ qua lời nói của Lan Vô Nhất, hắn hướng về phía Mục Bình đang nắm lấy tay của Lan Như Ngọc phía chính giữa quảng trường, đỏ mắt hét lớn :
“ Cẩu tặc, mối nhục đoạt vợ không thể không báo, hôm nay ngươi có dám cùng với ta một trận chiến ?”
Tới lúc này, Lan Như Ngọc cũng không giữ được bình tĩnh, đứng ra chỉ thẳng mặt Diệp Phàm mắng :
“ Ngươi mắng ai là cẩu tặc ? Ta nói cho ngươi biết, hôn thư cũng là ngươi xé trước, ngươi khuyên ta từ bỏ gia tộc, từ bỏ nơi nuôi nấng ta mười tám năm để đi theo ngươi xông xáo tu tiên giới, khi ta không đồng ý muốn khuyên ngươi hãy bình tĩnh, ngươi đã nói gì, chính ngươi có nhớ không ? Ngươi mắng ta là đồ đàn bà suy nghĩ thiển cận, là thứ không có tiền đồ .
Mục lang thì khác, hắn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ tất cả những phiền muộn trong cuộc sống cùng với ta, hắn cũng rất tôn trọng yêu thương ta, ngay cả khi hắn biết ta đã có ý với hắn mà vẫn yêu cầu hắn tới Lan gia gia ở rể, hắn cũng khảng khái một lời đáp ứng.
So với một kẻ lòng lang dạ thú, ngậm máu phun người, làm đủ việc ác như ngươi, chàng ấy mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Đến lúc này ta cũng không ngại xé rách da mặt, một tên chó nhà có tang như ngươi, có tư cách gì để so sánh với Mục lang ? “
Diệp Phàm khí tới đấm ngực dậm chân, nhưng nhìn tới thân ảnh yêu kiều kia, so với Thẩm Tú cùng với Hàn Hà, rõ ràng nhan sắc của Lan Như Ngọc càng hơn một bậc, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.
Do đó, hắn nhịn, chờ sau khi đưa nàng vào cửa, nhất định phải khiến cho nàng quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, bằng không Lan gia hôm nay, không một ai có thể sống sót.
Hắn bỏ qua Lan Như Ngọc, tiếp tục hướng về phía Mục Bình nói : “ Thế nào, vì người phụ nữ của mình, ngươi có dám cùng với ta một trận chiến ? Hay là ta đã đánh giá quá cao nhà ngươi, thứ hạng hèn nhát chỉ dám núp sau lưng đàn bà ? Cũng đúng, đường đường công tử thế gia lại cam nguyện tới nhà người khác ở rể, tới cẩu cũng không bằng ? ”
Lan Như Ngọc cực kì tức giận, nàng vốn định tiếp tục tiến lên, lại bị Mục Bình nhẹ nhàng kéo ra sau lưng, vỗ nhẹ vào bàn tay của nàng, biểu thị chính mình có thể điều khiển được cục diện.
Mục Bình tiến lên bình tĩnh nói : “ Diệp Phàm đúng không, ta cũng đã nghe Ngọc nhi nói qua về ngươi, thật không ngờ chỉ sau 3 năm ngươi đã thay đổi nhiều như vậy, thật may mắn 3 năm trước ngươi đã hùng hồn xé bỏ hôn thư chạy trốn, bằng không dựa vào tính cách của Lan gia, không biết còn phải chậm trễ Ngọc nhi bao nhiêu năm ? “
Diệp Phàm cũng không còn giả ra một bộ vân đạm phong khinh, hắn chỉ thẳng mặt Mục Bình hét lớn : “ Nói nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc ngươi có dám đánh hay không ? ”
Mục Bình tiến lên phía trước, một cỗ trúc cơ lực lượng từ cơ thể hắn lan toả ra bốn phía, khiến người xung quanh cũng cực kì thán phục.
Mừng rỡ nhất là Lan Như Ngọc nàng tiến tới nắm tay của Mục Bình hỏi : “ Ngươi đã trúc cơ rồi ? “
Mục Bình cười nhẹ nhàng đáp : “ Ít ngày trước ta cũng có một điểm cơ duyên, nhất cử đột phá tới trúc cơ, vốn muốn giữ lại làm niềm vui bất ngờ cho ngươi, nhưng ngày hôm nay … “
Mục Bình nói giữa chừng bỗng chỉ tay vào Diệp Phàm nói : “ Kẻ này chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa cực kỳ thù dai nhớ lâu, loại người này sẽ không biết cảm ân, chỉ cho rằng mọi người đối xử tốt với hắn là chuyện dĩ nhiên, không hề nghĩ đến chuyện hồi báo.
Còn những kẻ không làm theo ý muốn của hắn, làm việc gây bất lợi cho hắn, có thể ngay tại chỗ Diệp Phàm hắn sẽ ẩn nhẫn không phát, tuy nhiên khi có đủ thực lực, hắn sẽ giày vò khiến cho n·ạn n·hân sống không bằng c·hết.
Diệp Phàm, hôm nay ta đáp ứng trận chiến này cùng với ngươi, không phải vì tranh đoạt Ngọc nhi, nàng ấy không phải một món hàng, hơn nữa ván đã đóng thuyền sẽ là thê tử tương lai của ta, ta đáp ứng, là bởi vì ta không muốn trong bóng tối có một con chó luôn trực chỉ cắn trộm bọn ta một cái .
Hôm nay, ta Mục Bình, sẽ dùng chính thực lực của bản thân, chứng minh cho mọi người thấy, ta xứng đáng với Ngọc nhi, đệ nhất mỹ nhân tại Tích Thuỷ thành chúng ta.“
Nói xong, hắn bước lên phía trước hùng hồn đáp : “ Ta đáp ứng. “
Diệp Phàm thấy vậy khoé miệng cũng không dấu được nụ cười tàn nhẫn, cơ duyên mà Mục Bình nhắc tới, chính là một viên thượng phẩm trúc cơ đan, được Diệp Phàm thả ra tại một buổi đấu giá hội cỡ nhỏ, nơi tình cờ lại có người nhà Mục gia tham gia.
Tất nhiên vật phẩm trân quý như vậy, chỉ có Mục gia tại chỗ là có thể mua được, phải biết nhị nhi tử Mục Bình của Mục gia năm nay đã 22 tuổi, kẹt tại luyện khí tầng 9 đã hai năm, giờ đúng là lúc cần đột phá.
Diệp Phàm đã điều tra kỹ lại lịch của Mục Bình, hắn cũng đã động tay chân với viên đan dược kia, nam tử khi ăn phải sẽ không thể phát sinh quan hệ với nữ giới được nữa, dần dần bị nữ tính hoá trở thành một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, hơn nữa hắn nắm giữ trên tay pháp quyết có thể thôi động điều này ngay lập tức.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ : “ Hiện giờ ngươi Mục Bình phong quang vô hạn bao nhiêu, lát nữa sẽ khó coi mất mặt bấy nhiêu, ta cũng muốn xem xem phản ứng của Lan đại tiểu thư, khi biết Mục lang trong miệng của nàng là một tên nam không ra nam nữ không ra nữ . “