Cản Bước Thiên Mệnh Chi Tử Tại Pháp Trị Thế Giới

Chương 54: Sinh tử khế ước



Chương 54: Sinh tử khế ước

Diệp Phàm tiến về chính giữa quảng trường, từ trong tay ném ra một phần sinh tử khế ước, khiêu khích nói : “ Nếu ngươi còn là một tên đàn ông, hãy kí kết sinh tử khế này, ta và ngươi hôm nay, chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này.”

Lan Như Ngọc lo lắng nói : “ Mục lang, chàng không cần tử chiến với tên chó điên này, ai biết được 3 năm qua hắn có những thủ đoạn gì, ta biết hắn chưa chắc đã là đối thủ của chàng, nhưng dân gian có câu : “ Chó cùng đường chớ đuổi .” vạn nhất chàng xảy ra chuyện gì, vậy ta phải làm như thế nào ?”

Mục Bình tiếp lấy sinh tử khế được ném tới từ tay Diệp Phàm, quay sang Lan Như Ngọc dịu dàng nói : “ Ngọc nhi nàng yên tâm, ta có nắm chắc, nếu để trong bóng tối tồn tại một con chó trực chỉ cắn người, hai nhà chúng ta cũng ăn không ngon ngủ không yên .”

Diệp Phàm nghe hai người anh anh em em cũng không thoát ra được chửi hắn một hai câu, trán nổi gân xanh. Hắn thề hôm nay tất sát Mục Bình, không, phải biến hắn thành thái giám, hầu hạ bên giường khi hắn sủng hạnh Lan Như Ngọc, khi đó mới có thể rửa nỗi nhục hắn nhận phải ngày hôm nay.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Phàm, Mục Bình chỉ cười nhẹ với tất cả mọi người nói : “ Thấy không, ta mới chỉ nói hắn một hai câu, vậy mà hắn đã mang ra b·iểu t·ình muốn g·iết cả nhà ta treo trên mặt. Với một kẻ có suy nghĩ vừa vặn vẹo vừa biến thái, lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu hôm nay ta không đích thân tống hắn vào ngục, hai nhà chúng ta cũng không mong có một ngày bình yên. Ngọc nhi, để ta tới . “

Nói xong, hắn cũng một bước tiến về phía chính giữa quảng trường, lúc này sinh tử khế cũng đã kích hoạt, bao phủ giữa hai người là một vùng sáng nhạt, ngăn cản tác động từ ngoại giới tới cuộc quyết chiến.

Tới lúc này, Diệp Phàm cũng không thể giữ được nét bình tĩnh trên khuôn mặt của mình nữa, hắn cất tiếng cười to nói :

“ Ha ha, tới đây ta cũng không trang nữa. Ta nói cho các ngươi biết, cơ duyên mà tên Mục Bình này nói tới, chính là một viên thượng phẩm trúc cơ đan, được chính ta tuồn vào đấu giá hội. Viên đan dược này có thể khiến cho ngươi phá cảnh vào trúc cơ, từ đó mới dám tiến lên cùng ta một trận chiến, chứ với luyện khí tu vi, ta sợ rằng ngươi lại chỉ dám làm con rùa rút đầu không dám tiến tới.

Ta cũng nói luôn, vốn định để các ngươi nếm trải sự tuyệt vọng đến tận cùng trong tương lai, nhưng hôm nay các ngươi dám sỉ nhục ta như vậy, vậy đừng trách ta quá tàn nhẫn.

Viên đan dược kia đã bị ta động tay chân, giờ đây nếu biết được Mục lang trong miệng các ngươi đã trở thành một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, không biết các ngươi sẽ có phản ứng gì ?”

Mục Bình hơi bất ngờ một chút, xong hắn cũng thu liễm lại rất nhanh, đoạn nở nụ cười giễu cợt nói : “ Đúng là Mục gia ta đã mua viên đan dược đó, nhưng có là thằng ngu cũng nhìn ra, ở một nơi đấu giá hội cấp thấp toàn là luyện khí sơ trung kì, bỗng nhiên lại lòi ra một viên thượng phẩm trúc cơ đan không rõ lai lịch, cho nên sau khi mua về, ta đã đưa cho con mèo cần thiến trong nhà làm đồ ăn vặt. Cũng cảm ơn công hiệu mà ngươi nói, giờ thì ta không cần phải lo về việc nó thường xuyên đi quyến rũ mèo cái nhà hàng xóm .”

Diệp Phàm ban đầu khi thấy biểu lộ bất ngờ của Mục Bình thì đã mừng thầm trong lòng, nhưng sau đó lại thấy thái độ phong khinh vân đạm của hắn, Diệp Phàm lại nổi lên lòng ngờ vực, liệu tên Mục Bình bại gia tử này thật sự đem một viên thượng phẩm trúc cơ đan làm đồ ăn cho mèo ?

Nhìn thấy b·iểu t·ình nghi ngờ của hắn, Mục Bình nở nụ cười thần bí nói :” Hay ngươi cho rằng viên thượng phẩm trúc cơ đan kia rất đáng tiền ? Nói cho ngươi biết, đối với các gia tộc tuân thủ nghiêm ngặt, hơn nữa có đóng góp tích cực cho xã hội như chúng ta, mỗi 10 năm đều được các đại tiên môn phát cho miễn phí 3 viên thượng phẩm trúc cơ đan, cấp quyền mua sắm ưu tiên 10 viên thượng phẩm trúc cơ đan, mỗi 30 năm được tặng cho một viên cực phẩm trúc cơ đan, quyền ưu tiên mua sắm 3 viên.

Tu sĩ lâu năm, hay một số phàm nhân đều biết điều này, trúc cơ đan tại tu sĩ chính đạo chúng ta không hề khan hiếm, vốn dĩ tiến vào trúc cơ không khó, cái khó là liệu ngươi có thể đi đến cực hạn của luyện khí, sau đó mới tạo thành trúc cơ hoàn mỹ nhất có thể hay không.

Đến thường thức cơ bản này cũng không biết, kết hợp với tính cách của ngươi vào 3 năm trước bỗng thay đổi thất thường, ta hoài nghi rằng ngươi có thực sự là tên Diệp Phàm ban đầu kia không ?”

Mục Bình càng nói, sắc mặt Diệp Phàm càng trở nên khó coi, đến khi hắt thốt ra câu hỏi cuối cùng, càng là làm cho Diệp Phàm biến sắc, cần phải giải quyết kẻ này ngay, nếu không bí mật của bản thân rất có thể bị bại lộ trước toàn bộ Tích Thuỷ thành.

Hắn hét lên một tiếng, cũng toả ra một cỗ lực lượng tương đương trúc cơ trung kỳ, đây là hắn suy nghĩ kỹ càng cảnh giới mà hắn bày ra để đối phó Mục Bình.

Vốn dĩ hắn chỉ có 18 tuổi, bày ra tu vi trúc cơ trung kỳ cũng đã rất nghịch thiên, hoặc hắn cho là như vậy.

Thấy Diệp Phàm càn rỡ tới như vậy, Mục Bình vẫn phong kinh vân đạm nói:

“ Hừ, ngươi là trúc cơ trung kỳ thì đã sao, để ta cho ngươi thấy, giữa trúc cơ với nhau, dù cho có kém một hai tiểu cảnh giới, ngươi như cũ vẫn không phải là đối thủ của ta.”

Nói xong, Mục Bình cũng lao về phía Diệp Phàm, động tác như là để sử dụng Toái Phong quyền, là một môn quyền pháp phổ biến trong tu sĩ tại Tích Thuỷ thành.

Diệp Phàm thấy vậy cũng mừng thầm trong lòng, nếu như tên Mục Bình kia chạy trốn, hắn cũng sẽ mất thời gian đánh bại hắn hơn.

Từ trước đến nay cũng là hắn khiêu chiến vượt cấp, chưa bao giờ bị nhiều ánh mắt coi thường như ngày hôm nay. Kẻ địch trước mặt, nếu không một chiêu miểu sát, đạo tâm của hắn sẽ thật sự bị lung lay.

Hắn cũng âm thầm thôi động pháp quyết kích phát tác dụng phụ của viên đan dược kia, dù sao lời của tên Mục Bình này, một chữ hắn cũng sẽ không tin.

Thân ảnh hai người càng lúc càng gần, khi khoảng cách chỉ còn hai mét, Diệp Phàm bỗng thấy trên môi của Mục Bình hiện lên một nụ cười châm chọc, sau đó Mục Bình cao giọng hét lớn :

“ Phồng tôm quyền . “

Diệp Phàm nghe thấy 3 từ này con ngươi lập tức chấn động ra 3 phần bất ngờ, 7 phần hoảng sợ. Hắn không dám giữ lại chút nào thực lực, thôi động toàn bộ công pháp, một cỗ kim đan trung kỳ uy lực phát ra từ nắm đấm của hắn, trong thời gian ngắn, đây là cực hạn mà hắn làm được.

Hai nắm đấm kịch liệt v·a c·hạm vào nhau, rất nhanh đã thấy thân ảnh của Diệp Phàm bắn ra bên ngoài, v·a c·hạm kịch liệt vào vầng sáng, khiến cho kết giới rung động như sắp nứt ra, một màn này có vài người ở đây thấy cực kỳ trùng hợp, dường như đã được thấy tại nơi nào đó vào nửa tháng trước.

Diệp Phàm phun ra 3 4 ngụm máu liên tiếp, khí thế suy giảm tới cực điểm, bên trong ngực hắn cùng lúc rơi ra 3 tấm ngọc bội, vầng sáng xung quanh đều đã ảm đạm xuống, chúng rơi xuống đất tan biến thành những hạt bụi .