Nghe tới thanh tâm tại ngoại giới, Diệp Phàm hai cỗ phân thân cũng có đôi chút yên tâm, phải biết lâm vài tình thế khi nãy, hắn chưa bao giờ cảm nhận được t·ử v·ong tới gần bản thân như vậy.
Khi mọi người xung quanh còn đang sợ hãi bởi uy áp mà Diệp Văn tạo ra, Lan Vô Nhất đã bước lên phía trước, trầm giọng nói:
“ Diệp Văn, ta không biết, cũng không quan tâm tại sao cả nhà Diệp gia các ngươi sau khi m·ất t·ích 3 năm không một dấu vết lại đột ngột trở về, cũng không quan tâm vì sao trong thời gian ngắn ngủi đó ngươi đạt tới hoá thần kỳ, ngươi phải biết, con trai ngươi đã làm sai, hắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật .”
Diệp Văn cười lạnh đáp : “ Hừ, các ngươi ở loại địa phương nhỏ hẹp như Tích Thuỷ thành này, mặc dù là lãnh thổ của Thiên Khải, xong trên thực tế lại nhận sự quan tâm che chở của lục đại tiên môn, khiến cho lũ thường nhân và tu sĩ tu vi thấp kém như các ngươi ảo tưởng, cho rằng chỉ cần tuân thủ luật pháp, chính đạo cùng với tinh thần lục địa sẽ che chở cho các ngươi ư ?
Để hôm nay, ta Diệp Văn, sẽ dạy cho tất cả các ngươi biết, thế nào là tu tiên giới mạnh được yếu thua. Trước tiên ta sẽ từ ngươi, Lan Vô Nhất, khai đao trước, tránh cho tiểu nha đầu kia cho rằng ta không dám động thủ. “
Nói rồi, Diệp Văn dùng tốc độ cực nhanh khiến cho tất cả mọi người tại quảng trường không kịp phản ứng, lao tới cận thân Lan gia gia chủ, tung một đòn vào giữa lồng ngực của Lan gia chủ.
Sau đó, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, Lan Vô Nhất vẫn đứng đó, như chưa hề chịu bất cứ công kích nào từ Diệp Văn.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Diệp Văn không tin tà, liên tục huy chưởng đánh về phía Lan gia gia chủ, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có cách nào gây tổn thương mảy may tới hắn.
Diệp Văn thở hồng hộc rút về phía xa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lan gia gia chủ, dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi :
“ Ngươi cũng đã là hoá thần kỳ ? “
Lan gia gia chủ lắc đầu đáp : “ Hiển nhiên không phải, ta làm người quang minh lỗi lạc, trước giờ chưa hề ẩn giấu tu vi, hiện tại vẫn chỉ là kim đan hậu kỳ. “
Diệp Văn lắc đầu không tin đáp :” Nói láo, nếu như ngươi không phải hoá thần kỳ, sao có thể đón đỡ được vô số đạo công kích của ta mà không hề hấn gì ? “
Lúc này, Lan gia gia chủ cất bước tiến lên phía trước, xung quanh hắn bỗng toả ra một hồi quang mang cực kỳ thánh khiết, làm cho hắn trông tràn ngập một thân chính khí, khiến tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được tập trung ánh mắt nhìn về phía hắn.
Hắn móc từ trong ngực ra một tấm kính, vẻ ngoài mặc dù phổ thông, nhưng lại toả ra không khí có phần thần bí, khiến cho người ta không biết rõ bên trong cất chứa huyền cơ gì.
Hắn nhẹ nhàng giơ cao tấm kính lên nói : “ Đây chính là thứ giúp ta có thể đón đỡ vô số đòn công kích của ngươi, Chính Khí kính, là bí bảo của Thiên ngục tông, chỉ cần người sử dụng có một trái tim thuần khiết hướng thiện, nó có thể đón đỡ mọi đòn công kích mà không thể bị phá vỡ.
Với tấm kính này trong tay, ta chính là hiện thân của chính nghĩa, ta chính là vì chính nghĩa mà chiến đấu, còn ngươi, là vì tư lợi, vì ham muốn của bản thân mà chiến đấu, do đó, ngươi không bao giờ có thể chiến thắng được ta. “
Giọng nói của Lan gia gia chủ vang vọng khắp thiên địa, lan tới từng ngọc ngách tại Tích Thuỷ thành, khiến cho lòng người sục sôi, hận không thể hiện tại đứng lên nhân danh chính nghĩa, tru sát những kẻ có tặc tâm bất tử kia. Có vài người thậm chí còn xúc động cùng nhau đứng ra hô :” Chính nghĩa tất thắng.”
Diệp Văn một ngụm lão huyết không biết nhả vào đâu, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lan Vô Nhất, đoạn hét lên :
“ Cái gì cẩu thí chính nghĩa, các ngươi câm miệng cho ta, để ta xem chính nghĩa có bảo vệ tất cả các ngươi hay không ? “
Nghe thấy giọng điệu uy h·iếp của Diệp Văn, tất cả mọi người bất tri bất giác lùi lại một bước, phải biết cho dù vị chính nghĩa thì cũng đã có không ít tu sĩ phải nằm xuống, bản thân không cần thiết phải cậy mạnh.
Lan Vô Nhất thấy Diệp Văn vẫn còn ngoan cố như vậy, hắn cũng không còn nói nhảm, trực tiếp lao về phía Diệp Văn, xuất ra tuyệt học của Lan gia, Lan song long trưởng.
Ở trong mắt thường nhân, họ không thể phân biệt được lực lượng và tốc độ của ai là mạnh hơn, tuy nhiên trong mắt các tu sĩ, họ đều cảm nhận được sự chệnh lệch cực lớn về thực lực giữa hai người, nếu tại chỗ có máy đo sức mạnh, dự là lực lượng của Lan Vô Nhất còn không bằng một đầu ngón tay của Diệp Văn.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Văn, đạo công kích này đơn giản là mang tính huỷ thiên diệt địa, hắn không thể chạy trốn cũng không thể đón đỡ, chỉ có thể lẳng lặng chờ một đòn như trời giáng này đánh vào thân thể của mình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai quyền của Lan Vô Nhất sau khi chạm vào người của Diệp Văn không tạo nên bất cứ tổn thương gì, nhưng Diệp Văn ngay sau đó đã lập tức gục xuống hôn mê b·ất t·ỉnh, hoàn toàn không có chút sức kháng cự nào, khí tức cũng trở nên suy yếu lạ thường.
Sau khi đánh gục Diệp Văn, Lan Vô Nhất giơ cao tấm kính lên trên đầu của bản thân, đoạn hô to:
“ Tà ác không thể đánh bại chính nghĩa.”
Mọi người xung quanh cũng cực kỳ hưng phấn mà hô to theo :
“ Tà ác không thể chiến thắng chính nghĩa.”
Nhìn b·iểu t·ình của quần chúng vây xem, Lan Vô Nhất biểu hiện trên gương mặt một vẻ hài lòng, xem ra buổi đính hôn hôm nay có chút sự cố, nhưng cuối cùng tất cả mọi việc đều đã đâu vào đấy, danh tiếng cùng với uy vọng của Lan gia tại Tích Thuỷ thành cũng được nâng cao thêm một bước.
Lan Vô Nhất đang định thu hồi tấm kính, sau đó tiến tới bắt giữ Diệp Văn, thì đúng lúc này, dị biến lại một lần nữa phát sinh.
Từ giữa đám đông, một đạo công kích nhanh hơn cả thiểm điện đánh về phía tấm kính trên tay Lan Vô Nhất, trực tiếp biến nó trở thành cát bụi, dường như sự tồn tại của tấm kính kia vào 1 giây trước chỉ là một loại ảo mộng không có thật.
Lan Vô Nhất sắc mặt cứng đờ, hắn còn chưa kịp hét lên hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà kẻ đánh lén mất dạy kia, thì một đạo thanh âm đã vang lên từ giữa thiên địa :
“ Hừ, vô tri tiểu nhi, chỉ là một tên hoá thần kỳ am hiểu phòng ngự và ẩn giấu tu vi, vậy mà dám dùng yêu ngôn hoặc chúng đánh lừa tiểu Văn, ngươi cũng thật chán sống. “
Nói xong, một thân ảnh từ giữa đám đông bay thẳng lên bầu trời, toả ra uy áp khiến tất cả mọi người trong thành đều quỳ xuống, chỉ còn sót lại đúng 3 người là Lan Vô Nhất, Lan Như Ngọc cùng với Lục Thânh Tình là dường như không phải chịu ảnh hưởng.
Lan Vô Nhất híp mắt hỏi : “ Ngươi là ai, vì sao lại giả trang phàm nhân tiến vào yến tiệc hôm nay, không những vậy còn muốn che chở cho hai phần tử nguy hiểm cho xã hội này ? “
Thân ảnh kia như thực như ảo, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ cao thâm mạt trắc, hắn dùng âm thanh trầm thấp của mình nói :
“ Vốn dĩ ban đầu cho rằng chỉ bằng hai người bọn họ có thể giải quyết Lan gia các ngươi, thật không ngờ cuối cùng vẫn phải để đích thân ta ra tay.
Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Thiên Hà chân nhân, đồng thời cũng là Diệp gia lão tổ Diệp Thiên Hà. “