Lan Vô Nhất khoát khoát tay, ra hiệu tất cả người dân xung quanh hãy giữ yên lặng, sau đó bước về phía đệ tử Thiên ngục tông cũng đang trợn mắt kinh ngạc đứng ở góc quảng trường :
“ Đa tạ tiên trưởng hôm nay đã tới trấn tràng, sự việc ngày hôm nay, còn xin tiên trưởng y nguyên sự thật bàn giao cho tiên môn, hi vọng bọn họ có thể xử lí ổn thoả, thu dọn nốt hậu quả mà vụ việc hôm nay gây ra đối với Tích Thuỷ thành.”
Vị trúc cơ đệ tử kia giật mình hồi thần trở lại, sau đó khẽ gật đầu, sau đó cũng không chào hỏi bất kỳ một ai, xuất ra phi hành pháp khí, trở lại Thiên ngục tông.
Sau khi bóng lưng của vị đệ tử kia biến mất giữa bầu trời, Lan Vô Nhất mới tiến đến xem xét tình trạng của Diệp Văn cùng với Diệp Thiên Hà. Giờ đây, hai người bọn họ nào còn nửa điểm phách lối như lúc ra sân, cả hai đều đang hôn mê b·ất t·ỉnh, khí tức suy yếu tới cực điểm, cho dù là một phàm nhân ra tay với cả hai lúc này, e rằng bọn họ cũng phải gửi tại đây.
Nhìn vào tình hình chiến đấu bên ngoài kết giới, Lục Thân Tình khẽ mỉm cười đấm hai nắm đấm của mình lại với nhau, tiến về phía Diệp Phàm nói :
“ Cũng đến lúc kết thúc vở kịch hôm nay rồi, Diệp công tử, hi vọng kiếp sau ngươi có thể an phận làm một con súc vật có ích cho xã hội .”
Đang lúc tinh thần của Diệp Phàm hoảng loạn tới cực điểm, một bóng hình xinh đẹp thoát ra từ bên trong giới chỉ được đeo tại ngón trỏ tay trái của hắn. Ngay khi vừa xuất hiện, nàng đã dùng lực lượng của mình cưỡng ép phá mở kết giới, kết thúc cuộc quyết đấu lần này.
Sinh tử khế phản phệ từ trên không trung muốn rơi vào trên người của nàng, xong ngay trước khi đụng tới đạo thân ảnh kia, nó đã bị một cỗ lực lượng vô hình nghiền thành phấn vụn, không tạo ra bất kỳ uy h·iếp gì cho vị tiên tử trước mặt.
Nhìn thấy đạo bóng hình xinh đẹp trước mặt, Diệp Phàm sau một hồi sững sờ bỗng mừng như điên, hai đạo phân thân cùng tiến về bên cạnh vị tiên tử này, muốn nắm lấy đôi bàn tay của nàng, lại bị một tầng lực lượng ngăn cách không sao có thể tới gần.
Diệp Phàm lúc này cũng không quan tâm điều này, hành động vừa rồi chỉ là bản năng của hắn, hắn kích động chỉ vào tất cả mọi người trên quảng trường hô to :
“ Sư phụ, mau, mau, xử lí tất cả những kẻ đã ra tay với ta ngày hôm nay, ta biết người hoàn toàn chỉ cần động một ngón tay là có thể xử lí bọn họ, hôm nay người đã ngưng tụ ha hoàn chỉnh tiên hồn, có thể thần du vật ngoại, chắc chắn sẽ không còn ngại thế lực sau lưng Lục Thân Tình có phải hay không, … Sư phụ, xin hãy trả thù cho đồ nhi, mối nhục ngày hôm nay ta muốn ngay lập tức hoàn trả tới tất cả những kẻ này, ta không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa. “
Đạo bóng hình xinh đẹp mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ dung nhan, nhưng đều cho người ta cảm giác, phía sau tầng sương mù hư ảo kia chính là một diện mạo nghiêng nước nghiêng thành, khuynh đảo chúng sinh.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, sau đó vươn ngọc thủ điểm một cái, không phải hướng về phía tất cả mọi người ra tay, mà chỉ này hướng về phía Diệp Phàm, khiến cho hai bộ phân thân còn lại của hắn đều không thể cử động.
Diệp Phàm ban đầu là sững sờ, sau đó cực kỳ phẫn nộ hét lên :” Sư phó, ngươi đây là có ý gì ? Chẳng nhẽ ngay cả người cũng muốn phản bội ta, người đã thức tỉnh linh hồn đã ngủ say ngàn năm của người ? “
Đạo linh hồn kia khẽ than thở nói :” Phàm nhi, ta rất biết ơn và cảm kích khi ngươi có thể thức tỉnh linh hồn của ta, nhưng ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn ngươi tiếp tục làm ra đủ loại tội ác. Ban đầu, ta có thể dung túng ngươi, đồng thời tự lừa dối bản thân, với lí do mà ngươi đưa ra, chính là bị người thân, bạn bè phản bội quá nhiều, dẫn tới không còn tin tưởng một ai, thà rằng tính toán người khác trước, cũng không để cho ai bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng giờ đây, ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn ngươi sai càng thêm sai được nữa. “
Nói xong những lời này với Diệp Phàm, nàng quay sang tiếp tục nói với Lục Thân Tình :
“ Vị tiểu cô nương này, lúc trước xin lỗi vì đã tiếp tay cho Phàm nhi ra tay với các ngươi, ta biết hắn cũng có nhiều lỗi sai, nhưng vẫn chưa xảy ra bất cứ nhân mạng nào, hơn nữa ông trời cũng có đức hiếu sinh, tội lỗi kiếp này xin hãy để kiếp này trả hết, xin hãy cho Phàm nhi một cơ hội đầu thế chuyển thai tiếp tục làm người, để hắn có thể sửa chữa những sai lầm này .
Tất nhiên, ta thân là sư phụ của hắn, lại dung túng hắn phạm nhiều lỗi lầm tới như vậy, cũng sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt từ luật pháp của thế giới này, cảm phiền ngươi hãy thông tri cho trưởng bối, tới đây dẫn hai người bọn ta đi.”
Nghe được những lời này từ sư phó của mình, Diệp Phàm biết rằng vị mỹ nữ sư tôn này đã triệt để từ bỏ hắn, hắn cố gắng gào lên một từ gì đó bên trong cổ họng của bản thân, xong không có cách nào nói ra khỏi miệng, giống như là bị một tồn tại nào đó thao túng vậy.
Tuy nhiên, không một ai để ý rằng, từ lúc vị tuyệt mỹ tiên tử kia xuất hiện, Lan gia gia chủ cũng đã ngay lập tức biến mất trong vòng một phút, ngay sau đó lại xuất hiện trở lại tại chỗ, có điều khí thế nhẹ nhàng vừa nãy đã không cánh mà bay.
Chỉ có duy nhất Lục Thân Tình để ý tới điều này, khi nàng muốn truyền âm hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra, thì bỗng có một âm thanh khác truyền tới tinh thần của nàng trước :
“ Lục sư muội, tiếp theo sau đây dù có diễn ra bất kỳ chuyện gì cũng không cần quá bất ngờ, cũng không cần sư muội ngươi xuất thủ, đây chính là bản thân ta an bài. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, sư huynh sẽ kể rõ toàn bộ câu chuyện từ đầu đến đuôi cho sư muội được rõ .”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc của Lạc Hồng, Lục Thân Tình trong lòng mặc dù vẫn còn có rất nhiều nghi hoặc, xong nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Khi trông thấy đạo thân ảnh kia tự tay trấn áp Diệp Phàm giao cho mình, đồng thời cũng có ý nhận lỗi hối cải, Lục Thân Tình cũng càng phát ra tò mò, không biết Lạc sư huynh bằng cách nào có thể thuyết phục được vị tiền bối thần bí này đứng về phe bọn họ.
Ngay khi mọi người tưởng chừng chuyện hay ngày hôm nay đã hạ màn, bỗng toàn bộ bầu trời phía trên Tích Thuỷ bỗng tối sầm lại, ngay sau đó lại tập tức bừng sáng, tiếp theo đó, 3 đạo bóng người từ trên bầu trời giáng xuống, gồm 1 nam 2 nữ, cùng mang trên mặt 3 tấm mặt nạ thần bí.
Nhìn vào đội hình và cách ra sân của bọn họ, không khó đoán được 3 người này lấy nam tử kia cầm đầu, và cũng như để chứng minh cho suy đoán của mọi người, nam tử kia bước ra phía trước một bước, thanh âm vang vọng khắp Tích Thuỷ thành :
“ Kẻ này, Bảo đánh hội chúng ta muốn mang đi, ai dám ngăn cản, c·hết .”