“ Ta biết rằng, vụ t·ai n·ạn kia hoàn toàn là sự cố ngẫu nhiên, không ai muốn điều đó xảy ra cả, mẫu thân của ta khi còn sống cũng đã dạy cho ta một đạo lý, đó chính là đừng dựa dẫm cuộc sống của bản thân vào người khác, cũng đừng để người khác đáng thương chính mình. Nam nhân của Nguyễn gia, đều phải là đại danh đỉnh đỉnh quân tử trong thiên hạ, chứ không cần nhận sự bố thí của kẻ khác.
Tuy vậy, khi nghe được lời từ chối của ta, chính phủ đã quyết định tặng cho ta một đạo chúc phúc đến từ tinh thần đại lục, hai vị đạo hữu biết rồi đấy, thứ này hoàn toàn ngẫu nhiên, ta không biết rốt cục bản thân nhận được gì từ tinh thần đại lục.
Cuộc sống của ta sau đó cũng trôi qua rất bình ổn, ta sống một cách thoải mái bằng tài sản cha mẹ để lại tới năm 16 tuổi, sau đó ta quyết định bán toàn bộ số tài sản này, chính thức bước lên con đường riêng của bản thân.
Từ nhỏ, ta đã có mong muốn trở thành một vị bác sĩ, do đó ta ghi danh vào tuyển chọn của một trong sáu đại tông môn, dược vương cốc. Mặc dù rất cố gắng, nhưng bản thân ta không thể vượt qua đạo khảo nghiệm cuối cùng, do đó mất đi tư cách trở thành đệ tử của dược vương cốc . “
Nghe đến đây, Lạc Hồng vô ý thức hỏi một câu : “ Đạo khảo nghiệm cuối cùng của dược vương cốc là gì mà lại có thể làm khó được ngươi, nếu như ngươi không thể lộ ra ngoài, coi như ta chưa từng hỏi . “
Nguyễn Cảnh nở nụ cười khổ đáp : “ Cũng không có gì đáng để nói, đạo khảo nghiệm cuối cùng của dược vương cốc muốn kiểm tra người dự thi quyết định của bản thân, về việc có hay không thẳng thắn với bệnh nhân về bệnh tình của bọn họ, trong khi biết rõ bệnh nhân chắc chắn phải c·hết .
Ta sau khoảng ngày lưỡng lự, quyết định nói thật với bọn họ, khiến cho bệnh nhân và người nhà của bọn họ đều cực kỳ sụp đổ.
Trưởng lão của Dược Vương cốc được cử làm trưởng ban giám khảo nói cho ta, tâm cảnh của ta không đủ, không thể gia nhập được Dược vương cốc . Có lẽ lúc đó ta nên dấu giếm gia đình và bệnh nhân về bệnh tình thực tế của bọn họ, như vậy có lẽ có thể nhất mạch thông quan. “
Lạc Hồng lắc đầu đáp : “ Không phải, ngươi không b·ị đ·ánh trượt vì báo cáo kết quả thật cho gia đình bệnh nhân, mà ngươi bị loại, bởi ngươi thiếu đi sự quyết đoán của một vị bác sĩ giỏi.
Theo như cách nhìn của ta, mặc dù không thể tham gia trực tiếp, đạo khảo nghiệm cuối cùng này của Dược Vương cốc, chính là khảo nghiệm các bác sĩ tương lai như các ngươi, khi cần ra quyết định liệu có thể quyết đoán ngay lập tức hay không. Thời gian đối với một vị bác sĩ là cực kỳ quý giá, đôi khi chỉ chậm một hai giây, đã có thể ảnh hưởng tới tính mạng của rất nhiều người . “
Nghe xong Lạc Hồng phân tích, Nguyễn Cảnh trên gương mặt hiển lộ rõ biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại nở nụ cười khổ nói : “ Lạc đạo hữu nói có lý, có lẽ do tính cách không quá quyết đoán của bản thân mình, cho nên ta mới vướng vào rắc rối như hiện nay.
Sau khi nghe được lời từ chối của vị trưởng lão kia, ta cũng không nhụt chí, Dược vương cốc không giống với 5 đại tông môn khác, chỉ c·ần s·au này có thành tựu và đóng góp to lớn cho y học, vẫn có thể được xem xét tuyển nhận bổ sung. Căn cứ vào đó, ta quyết định tạm thời rời khỏi nơi đây, tìm kiếm cơ duyên cho chính mình. Sau đó, … “
Thấy Nguyễn Cảnh ngập ngừng muốn nói lại thôi, Lạc Hồng nhẹ giọng nói : “ Nếu như câu chuyện giữa chừng có nhiều yếu tố quá n·hạy c·ảm mà ngươi không muốn nói, những chi tiết đó lại không ảnh hưởng tới nội dung nhiệm vụ, thì ngươi cũng không cần kể rõ ra. “
Nguyễn Cảnh nghe vậy như trút được gánh nặng trong lòng, sau đó hắn tiếp tục nói : “ Sau đó, dưới cơ duyên xảo hợp và rất nhiều tình huống trùng hợp mà ta cũng không diễn tả được lí do, ta từng bước một dành được trái tim của một vị nữ đạo hữu thân phận cực kỳ hiển hách. Ta xin nhấn mạnh lại, ta không hề cố ý làm điều này . “
Lạc Hồng cổ quái đáp : “ Ý của ngươi, là bản thân ngươi bị một bàn tay vô hình nào đó, từng bước từng bước nắm lấy trái tim của vị nữ đạo hữu kia ? Ta nghĩ đây cũng đâu phải là chuyện xấu gì cần tới sự trợ giúp của chúng ta ? “
Nguyễn Cảnh lắc đầu cười khổ đáp : “ Nếu như sự việc chỉ có vậy, ta đã không cần làm phiền tới Thiên ngục tông, tông môn duy nhất trong sáu đại tông môn chịu giải quyết việc riêng cho các tán tu như chúng ta.
Việc chiếm được trái tim của vị nữ đạo hữu kia ban đầu cũng khiến ta thập phần vui vẻ, dù sao được một cô gái xinh đẹp yêu thích, cũng làm lòng ham hư vinh của ta được rất lớn thoả mãn.
Ta khi đó cũng mới chỉ là một thiếu niên vừa mới 16 tuổi, do đó ta quyết định lâm vào một đoạn tình cảm luyến ái với vị nữ đạo hữu kia.
Tuy nhiên, càng tìm hiểu nhau càng lâu, ta càng phát hiện vị nữ đạo hữu kia không thích hợp, lòng ham chiếm hữu của nàng thực sự khiến ta không thể thở nổi. Do đó, sau khi tìm hiểu nhau được 1 tháng, ta đưa ra đề nghị chia tay.
Hai vị đạo hữu cũng chớ có hiểu lầm, ta tới nay vẫn là một tên xử nam, chưa từng có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn với vị nữ tu kia, nên không tồn tại trường hợp ta là cặn bã nam.
Vị nữ đạo hữu kia không đáp ứng cũng không từ chối, nàng nói rằng bọn ta cần có thời gian dành riêng cho bản thân, lập lời thề với nhau, khi ta tròn 18 tuổi, nàng sẽ tới ba mặt một lời nói chuyện này cho rõ ràng.
Ta ban đầu vốn không muốn ước định bất cứ điều gì, nhưng có lẽ nàng biết ta là con người thiếu quyết đoán, do đó một mực dây dưa liên tục, thẳng đến bản thân ta chịu đồng ý mới thôi .”
Lạc Hồng đáp : “ Vậy ngươi là muốn bọn ta trợ giúp ngươi cắt đứt hoàn toàn với vị nữ đạo hữu kia ? “
Nguyễn Cảnh gật đầu đáp : “ Đúng vậy, tuy nhiên không phải một, mà là bốn người. “
Lạc Hồng kinh ngạc đáp : “ Vậy mà ngươi nói mình không phải cặn bã nam ? Ngươi còn chưa chính thức chia tay với vị nữ đạo hữu kia, vậy mà lại đàm luận luyến ái với 3 vị nữ tu khác ? “
Nguyễn Cảnh cười khổ đáp : “ Có lẽ ta trong bản chất cũng có chút cặn bã đi. Ba vị nữ đạo hữu phía sau, cơ hồ đều bằng những cơ duyên xảo hợp, dù câu chuyện mỗi người mỗi khác, nhưng ta cảm giác cả bốn người bọn họ đều là có ai đó đã sắp đặt tất cả mọi chuyện, để cùng lâm vào bể tình với ta.
Khi ba người bọn họ cùng tỏ tình với ta, ta đều cố gắng từ chối với lý do bản thân đã có bạn gái, nhưng bọn họ đều không tin, muốn gặp mặt chính chủ. Ta cũng không có cách nào nói vị đạo hữu đầu tiên là bạn gái mình, do đó cũng định ậm ừ từ chối cho qua.
Tuy nhiên, ba người kia đều thập phần cực đoan, mắng ta nói rằng ta không phải cái nam nhân, không dám đối mặt với tình cảm chân thành của nữ hài khác. Hơn nữa, bọn họ còn đe doạ sẽ công bố với tất cả mọi người, ta đã có tiếp xúc da thịt với cả ba. “