Thời tiết giữa hè, lúc giữa trưa, khi ánh mặt trời đang gay gắt..
Tuy nhiên nhiệt độ của hồ nước nóng ở bên cạnh bể bơi lại vừa vặn thích hợp. Sở Phàm ngâm mình ở bên trong, cảm giác tế bào toàn thân mình đều được nước suối ấm áp kia thẩm thấu, sự mệt mỏi rã rời toàn thân đều được gột rửa sạch sẽ, cả người cũng trở nên sảng khoái vô cùng.
Lúc này hắn đang híp mắt, "bốn chi hướng thiên" nằm ngửa ngâm mình trong ôn tuyền. Hắn cảm thấy được ngâm như vậy thật thoải mái, thật ấm áp, sướng đến không ngờ.
Lúc này từ trong ôn tuyền hắn nghe được tiếng mặt nước chấn động, dường như là có người khác qua đây để ngâm trong ôn tuyền này. Hắn mở to mắt nhìn qua, bỗng nhiên thấy Nhị tiểu thư cùng với Tô Phỉ cũng đã ở trong ôn tuyền và đứng ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt của Sở Phàm lướt nhìn từ dưới lên trên, hắn nhìn thấy đầu tiên chính là hai đôi chân thon dài tròn trịa của Nhị tiểu thư và Tô Phỉ, sau đó lại nhìn lên, lên vùng mà theo như lời của sư phụ là cấm địa trên người nữ hài tử kia, rồi lại nhìn lên vòng eo tinh tế tuyết bạch kia, lại nhìn lên.
Cuối cùng Sở Phàm ngẩng đầu vừa nhìn, liền nhìn thấy Nhị tiểu thư và Tô Phỉ hai đại mỹ nữ đang mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt của các nàng dường như có ý tứ khiêu khích, Sở Phàm sau khi nhìn thấy ánh mắt như vậy trong lòng cả kinh, hắn không khỏi nhớ tới trên TV khi một con hổ ăn thịt người cũng dùng chính ánh mắt như vậy. Trách không được sư phụ lão nhân gia người nói nữ nhân dưới núi chính là hổ. Ngày hôm nay cuối cùng mình cũng đã được lĩnh hội sâu sắc điều đó rồi.
- Nhị…nhị tiểu thư, các cô không phải bơi sao?
Sở Phàm ngập ngừng nói.
- Đúng vậy, chẳng qua bơi mệt rồi nên muốn tới đây ngâm, ngâm ôn tuyền!
Nhị tiểu thư nói xong liền ngồi xuống, không biết là cố ý hay vô tình, sau khi Nhị tiểu thư ngồi xuống liền duỗi dài chân, thoáng đụng vào cẳng chân của Sở Phàm.
Lập tức Sở Phàm cảm giác trên người giống như bị điện giật, hắn vội vàng tuyên câu phật hiệu, không ngồi kiểu "bốn chi hướng thiên" nữa, mà là ngồi rất quy củ, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Nhị tiểu thư và Tô Phỉ.
- Vừa rồi trong miệng anh nói cái gì hả?
Nhị tiểu thư cười hỏi.
- Tôi… tôi niệm A di đà phật.
Sở Phàm nói.
- A? Vì sao vậy?
Nhị tiểu thư di chuyển thân thể đến gần Sở Phàm, hỏi.
- Niệm a di đà phật có thể giới sắc!
Sở Phàm nói.
- Gì, lời này của anh có ý tứ gì, chẳng lẽ tôi cùng Phỉ Phỉ qua đây ngâm ngâm ôn tuyền thì anh sẽ phạm sắc giới sao? Anh đã không gần nữ sắc còn cần lo lắng phạm sắc giới sao?
Nhị tiểu thư lớn tiếng nói.
- Tôi, tôi…
Sở Phàm trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
- Tôi, tôi cái gì mà tôi? Tôi phải nói với anh nha, chẳng lẽ anh không nghe nói qua rằng cùng người khác nói chuyện thì phải nhìn vào mắt người ta để biểu thị tôn trọng sao? Anh xem anh kìa, nói mà không hề nhìn tới tôi, có đúng là không tôn trọng tôi hay không?
Nhị tiểu thư có chút đắc ý không buông tha người.
- Không, không phải, vừa nãy mắt tôi bị nước vào, tôi đang dụi mắt mà!
Hai tay Sở Phàm dụi mắt, nói. - Tiểu hòa thượng…
Một thanh âm đầy quyến rũ mê hoặc chậm rãi truyền đến, là Tô Phỉ nói. - Tôi không phải tiểu. hòa thượng!
Sở Phàm nghe thấy xưng hô của Tô Phỉ đối với mình lại xúc phạm tới nguyên tắc của hắn, bởi vậy quay đầu nhìn Tô Phỉ, làm sao biết dưới một cái nhìn cả người đã đờ đẫn, hai chữ "Hòa thượng" nói ra cuối cùng yếu ớt như muỗi kêu.
Lại thấy Tô Phỉ tùy ý để mái tóc ướt rối tung trên vai, eo thon ưỡn một chút, đem song phong rất kiêu ngạo kia đẩy lên càng cao, lại thấy nàng chớp con mắt cực kỳ ám muội nhìn chằm chằm Sở Phàm, hơn nữa còn đưa cái lưỡi thơm tho ra khẽ liếm môi, nàng quyến rũ nói:
- Bộ bikini này bó sát người quá, làm mình thật khó chịu!
Tô Phỉ nói xong hai tay đỡ lấy "cái lồng hình chóp" ở trước ngực, vừa nâng vừa dồn vừa đẩy nó lên trên. Trước ngực nàng vốn đã bạo mãn ngạo đỉnh, sau khi vừa nâng vừa bóp như vậy làm cho hai ngọn ngọc phong của nàng được "đắp" trở nên cao hơn. Trong đầu Sở Phàm một tiếng "Ông" vang lên, thân thể không thể kìm lại được hướng phía trước vươn ra, con mắt mở lớn hết cỡ. Trong nháy mắt đó Sở Phàm cảm thấy Đồng Tử công của mình lại một lần nữa bạo phát, hơn nữa còn có xu thế Hoàng Hà lan tràn, càng không thể cứu vãn nổi!
Hắn phục hồi lại tinh thần, trong miệng không ngừng niệm: "A di đà phật, A di đà phật..."
Đồng thời hắn cảm thấy bản thân toàn thân trên dưới phi thường phi thường nóng- khô nóng!
Hắn nóng đến mồ hôi đầm đìa, ôn tuyền lúc này không còn giống như một cái ôn nhu hương, mà giống như một lò lửa lớn nướng hắn lên, khiến hắn trở nên khô nóng đến khó chịu. Hắn đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, trong miệng lúng túng nói:
- Nóng, nóng quá. Nhị.. nhị tiểu thư, các cô ngâm đi, tôi ngâm đủ rồi, tôi đi hóng..hóng mát. Nóng quá! Nóng quá!
Sở Phàm nói xong ngay cả đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời khỏi ôn tuyền, hướng vị trí của cái ghế dài bên cạnh bể bơi đi tới.
Đợi đến khi thân ảnh của Sở Phàm rời xa Nhị tiểu thư và Tô Phỉ không kìm nổi cười "Hic hic", Tô Phỉ vừa cười vừa nói:
- Cậu vừa rồi có nhìn thấy dáng vẻ của anh ta không? Thật khôi hài! Đúng là một tiểu hòa thượng ăn chay!
- Phi Phi, cậu vừa nãy bày ra cái loại động tác kia cũng quá hấp dẫn người đi? Đừng nói là hắn, cho dù là nam nhân khác cũng phải bị hấp dẫn đến. Thực sự là không nghĩ được rằng cậu lại có thể làm ra kiểu động tác kia!
Nhị tiểu thư cũng vừa cười vừa nói.
- Ha ha, còn không phải là vì đùa giỡn anh ta sao. Thực ra anh ấy thực sự rất đáng yêu, sau này chúng ta đã có người chơi đùa rồi.
Tô Phỉ cười hì hì nói.
………………….
Khi Sở Phàm nhanh chóng đi tới bên cạnh chiếc ghế dài ngồi nghỉ ngơi bỗng nhiên nhìn thấy Đại tiểu thư đang nằm ở trên một chiếc ghế khác mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn Đại tiểu thư phơi bày ra đại thối tinh oánh tuyết bạch, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực chói mắt, Sở Phàm cảm thấy Đồng Tử công của mình bạo phát lần hai. Hắn bắt đầu thấy buồn bực, làm sao trước có sói sau có hổ? Khiến cho hắn tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong.
Chẳng qua trong lòng hắn đã tính toán rất tốt rồi, dự định cứ nhẹ nhàng chậm rãi không kinh động Đại tiểu thư rồi lặng lẽ lui vào trong phòng, nhanh chóng thay quần áo, hắn hiện tại cuối cùng đã nhận rõ một chuyện, nữ nhân không mặc quần áo lợi hại hơn so với mặc quần áo!
Làm sao biết, khi hắn đang muốn lùi lại phía sau thì đại tiểu thư thản nhiên mở mắt, hơn nữa còn hướng về phía hắn bên này nhìn qua.
Trong đời người có rất nhiều chuyện xấu hổ, nói ví dụ trong khi bạn đang đi WC đột nhiên một người khác giới phá cửa, xông thẳng vào, không chỉ thấy bạn đang. ở phương tiện còn thấy bạn đang dùng tay. bản thân..v..v…!
Giống như là Sở Phàm lúc này, khi Đồng Tử công trên người hắn bạo phát lần hai thì đại tiểu thư quay đầu nhìn hắn, tự nhiên như thế, đem toàn bộ những gì cần nhìn đều đã nhìn thấy. Sở Phàm đang cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm lời nói sau đó của Đại tiểu thư nhất định là- lưu mạnh, anh là một tên đại lưu mạnh!
Làm sao biết, sắc mặt của đại tiểu thư vẻn vẹn chỉ có đỏ lên, giọng điệu thản nhiên nói:
- Tiểu Sở, anh cũng muốn qua đây nằm một lúc hả, ách, vậy qua đây đi.
- Hả? Không, không phải, trên người quá nóng, tôi chỉ đứng ở đây cho gió thổi một chút, không ngồi đâu.
Sở Phàm trong khi nói cố ý nghiêng người, không đối diện với ánh mắt của đại tiểu thư nữa, hắn thầm nghĩ:
"Để đại tiểu thư nhìn mông của mình thì dù sao vẫn tốt hơn so với nhìn cái kia!"
Đại tiểu thư thản nhiên cười, nói:
- Nhưng anh đứng dưới mặt trời à, vậy không phải càng nóng sao?
- Không nóng không nóng, trên TV thấy người thành phố vẫn thích phơi nắng tắm nắng, tôi cũng phơi nắng, phơi nắng!
Sở Phàm nói mà trong lòng không khỏi thầm mắng quần bơi này thật đúng là con mẹ nó chặt thế!
- Tôi không muốn phơi nắng. Tiểu Ngốc Ngốc, anh lại đây giúp tôi xoa kem chống nắng có được hay không?
Nhị tiểu thư không biết đã đi tới từ khi nào, vừa cười vừa nói.
"Xoa kem chống nắng? Chính là cái loại mà trong phim, tay nam diễn viên cầm lọ chất lỏng màu trắng rồi xoa đi xoa lại ở trên lưng, trên mông, trên đùi con gái à? Vậy không được, việc này không thể làm, đây không phải bảo mình phạm vào sắc giới sao!"
Sở Phàm nghĩ, vội vã nói:
- Sư phụ thường nói nam nữ thụ thụ bất thân. Nhị tiểu thư, hay là cô kêu Tiểu Phi giúp cô xoa đi.
- Cái gì, anh dám gọi tôi là Tiểu Phi sao? Chẳng lẽ tôi nhỏ so với anh à? Tiểu hòa thượng!
Sở Phàm nghe thấy thanh âm của Tô Phỉ từ phía sau hắn truyền đến, hắn xoay người vừa nhìn, lại thấy Tô Phỉ gần như là dán vào hắn mà đứng. - Cô, cô làm gì mà đứng gần tôi như thế hả?
Sở Phàm kinh ngạc nói.
- Tôi thích, anh quản được sao?
Tô Phỉ nói xong bước một bước về phía trước, Sở Phàm thấy thế vội vã lui về phía sau một bước, Tô Phỉ lại tiến một bước, Sở Phàm lại lùi. Bất tri bất giác, Sở Phàm đã lùi lại đến sát trên mép bể bơi, lại lùi sẽ ngã xuống bể bơi, bởi vậy Sở Phàm vội vã nói:
- Cô, cô đừng qua đây nữa, bằng không tôi sẽ ngã xuống đó!
- Tôi chính là muốn anh ngã xuống!
Nhị tiểu thư nói xong vươn ngọc thủ thon dài khe khẽ đẩy Sở Phàm một cái, tức thì Sở Phàm "A!" kêu to một tiếng, thân thể mất cân bằng, sắp sửa ngã xuống bể bơi, hai tay hắn ở trong không trung liên tục khua khoắng, chẳng qua cũng là làm việc vô ích, cuối cùng hắn lặng lẽ cứ vậy ngã xuống bể bơi, "Ùm" một tiếng, mặt hồ yên lặng lõm xuống một khối lớn, bọt nước bắn khắp nơi!
Việc này cũng kinh động đến cả đại tiểu thư. Nàng đi tới cùng nhị tiểu thư, Tô Phỉ các nàng nhìn xuống, lại thấy Sở Phàm ở trong hồ mà bơi cứ chìm xuống nổi lên, chìm xuống rồi lại nổi lên, mỗi lần nổi lên mặt nước hắn đều phải phun ra một ngụm nước, trong miệng hô to:
- Cứu mạng, cứu mạng.
- Ồ? Chẳng lẽ tiểu ngốc ngốc thật sự không biết bơi?
- Xảy ra chuyện gì đây? Tiểu Sở cũng khá cao nên anh ta nếu đứng lên hẳn là nước trong bể không ngập được cả người anh ta mới đúng chứ!
- Có phải là do tiểu hòa thượng đã quá sợ hãi hay không, cho nên.
Tô Phỉ còn chưa nói hết đã thấy trên mặt hồ "Ục, ục" toát ra một chỗi bong bóng, sau đó cả người Sở Phàm liền trậm xuống bên dưới bể bơi!
- Không tốt, mau xuống cứu người!
Đại tiểu thư nói xong liền nhảy xuống bể bơi, Nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ cũng nhảy xuống theo.
Ba người đại tiểu thư, nhị tiểu thư và Tô Phỉ lặn xuống phía dưới bể bơi, rõ ràng nhìn thấy Sở Phàm đang yên lặng nằm ở dưới bể bơi, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt. Đại tiểu thư ở dưới nước lấy tay ra hiệu mấy tư thế đơn giản một chút rồi ngay sau đó đại tiểu thư và Tô Phỉ phân biệt đem hai tay trái phải của Sở Phàm khoác lên cổ, nhị tiểu thư lại kéo thắt lưng của Sở Phàm, ba mỹ nữ cùng nhau kéo Sở Phàm lên!
Sau khi nắm Sở Phàm kéo ra khỏi mặt nước đại tiểu thư các nàng hít một hơi thật sâu, tiếp đó nghĩ cách đem Sở Phàm kéo lên bờ, chẳng qua khiến các nàng cảm thấy kỳ quái chính là Sở Phàm nhìn qua gầy teo, vậy mà thân thể cũng rất trầm rất nặng, ba người các nàng ở trong nước qua lại đi qua đi lại, nắm tay kéo chân, đi qua đi lại tới đi qua đi lại.
Lúc này nếu có người khác ở bên cạnh nhìn kỹ sẽ thấy cánh tay của Sở Phàm không biết cố ý hay vô tình cọ lên ngực của ba vị mỹ nữ đại tiểu thư, nhị tiểu thư và Tô Phỉ các nàng!
Cuối cùng, đại tiểu thư các nàng cũng đã kéo được Sở Phàm lên bờ, chẳng qua Sở Phàm vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, hô hấp cũng rất yếu ớt.
- Tỷ, anh ta làm sao còn không tỉnh lại vậy? Có đúng là cần hô hấp nhân tạo hay không?
Đây là thanh âm của nhị tiểu thư.
Sở Phàm đang nhắm chặt hai mắt sau khi nghe xong trong lòng thầm sảng khoái, nghĩ thầm: "Mặc kệ là ai trong các nàng hô hấp nhân tạo cho mình thì mình đều rất thỏa mãn rồi. May mà lúc trước luyện qua Quy Tức công nên có thể ở trong nước bế khí bảy tám phút, không nghĩ tới hôm nay còn có thể lợi dụng Quy Tức công chiếm chiếm tiện nghi của ba người bọn đại tiểu thư. Ách, ngực của đại tiểu thư bạo mãn mượt mà, mềm mại dị thường. Ngực của nhị tiểu thư nha, tuy nói nhỏ một chút, nhưng lại cũng xinh xắn lả lướt, vừa vặn tràn đầy một nắm, hơn nữa tiềm lực phát triển ngày sau thật lớn; ngực của Tiểu Phi là lớn nhất, đồng thời cũng là đàn hồi nhất, cảm giác siêu cấp tốt!"
Lúc này hắn cảm giác được có một đôi ngọc thủ liên tục ấn, xoa bóp một hồi trên bụng của hắn, lại nghe thấy Đại tiểu thư nói:
- Không được rồi! Anh ta không phải đã uống nước chứ? Làm sao đã xoa bóp nửa ngày anh ta cũng không phản ứng?
- Tỷ, muội thấy vẫn nên làm hô hấp nhân tạo cho anh ta.
- Vậy Tiểu Vân, muội tới làm đi.
- Không cần, muội đi tìm Trương bá!
Nhị tiểu thư nói xong liền lấy hết sức gọi:
- Trương bá, Trương bá…
Sở Phàm đang giả bộ bất tỉnh trên mặt đất sau khi nghe thấy thì cả người cứng đờ, tìm Trương bá? Trời, hắn cũng không muốn cùng một lão nhân hơn sáu mươi tuổi thân mật miệng đối miệng, cho nên Sở Phàm biết bản thân không thể tiếp tục giả bộ nữa, vì vậy hắn ho khan vài tiếng, cố ý nhíu nhíu mày, biểu hiện ra dạng vẻ rất khó chịu của hắn, sau đó chậm rãi mở mắt.