Xe số 3 phía trước bị đập mạnh xuống đất, trong mắt những người ngồi trong xe số 1 phía sau dường như là một pha quay chậm, chiếc xe địa hình hạng nặng bị lật nghiêng ngã rơi xuống đất, mưa trên mặt đất đột nhiên bắn tung tóe khắp xung quanh, bánh xe còn đang điên cuồng chuyển động.
Dây đai xanh cực mỏng kia quấn quanh toàn thân chiếc xe số 3, thậm chí cuốn lấy chiếc xe địa hình tiếp tục nâng lên cao rồi đập xuống đất lần nữa.
Đội viên ngồi ghế phụ lái trong chiếc xe số 1 cuối cùng đã phản ứng lại, rút súng ra bắn.
“Bang—” Viên đạn xuyên qua màn mưa, sượt qua cửa hông của chiếc xe địa hình số 3, chạm trúng vào dây đai màu xanh cực mỏng kia.
Không phải bắn trúng, dây đai màu xanh căn bản không dày bằng đầu đạn, chỉ là chạm trúng cắt đứt dây đai màu xanh, viên đạn tiếp tục bắn về phía xa.
Đúng lúc này, một bên sườn xe số 3 rơi ra, nhưng viên đạn không nổ trên dây đai màu xanh, nó chỉ bị cắt đứt trong giây lát rồi hồi phục cực nhanh, lại tiếp tục quấn lấy chiếc xe số 3.
Nóc của chiếc xe số 3 có dấu vết mờ nhạt của việc bị cắt đứt, hoàn toàn dựa vào chất liệu kim loại cứng rắn đặc thù của xe địa hình chống cự được.
“Khẩu súng này vô dụng!” Đội viên ngồi ở ghế phụ lái thấy thế, vội vàng dùng bộ đàm gọi đội viên xe số 3 phía trước: “Bố Dong?”
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ xen lẫn với tiếng rít điện tử của bộ đàm.
“Tôi sẽ xuống xe!”
Ngay khi đội viên ngồi trên ghế phụ lái của chiếc xe số 1 đeo túi trang bị của mình lên lưng, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ xe, Trương Á Lập đã phát hiện ra một điều: “Hoàng Thiên, nhìn cửa xe đi!”
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, xe số 3 bị lật nghiêng đưa lên cao, ghế phụ lái hướng lên trời, trong cửa sổ xe thò ra một bàn tay cầm lấy thanh chủy thủ, dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt dây đai xanh trên cửa xe.
——Đó là Hà Nguyệt Sinh.
Có thêm nhiều vết cắt nữa, dây đai xanh trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ, chiếc xe số 3 từ độ cao vài mét rơi mạnh xuống, dây đai xanh lại sắp phục hồi.
Nhưng thời điểm khi hai bánh xe bên ghế lái chính rơi xuống, chiếc xe địa hình số 3 lập tức rồ ga vọt ra ngoài.
Cùng lúc đó, giọng nói của đội viên lái chiếc xe số 3 truyền đến bộ đàm của Trương Á Lập: “Đi phía bên trái, chúng ta đã tiến vào phạm vi công kích của cây liễu rũ dị biến cấp A.”
Cây liễu rũ
“Mẹ kiếp!” Trương Á Lập lại mắng một câu nữa.
Đây là vừa ra khỏi miệng hổ lại chui vào hang sói!
Anh ta lập tức giẫm chân ga, nhanh chóng tăng tốc, điên cuồng đánh tay lái, cho xe quay đầu lại.
Vốn dĩ hai xe đi hướng đông nam, hiện tại chỉ có thể chạy về hướng bắc.
Trong kính chiếu hậu bị phá nát, mơ hồ thấy vô số cành liễu xanh mảnh như sợi tơ vươn về phía hai chiếc xe đang phóng nhanh trong đêm mưa.
Trương Á Lập lo lắng nói: “Bây giờ, nhanh chóng đổi sang súng phun sương!”
“Tôi cần thời gian.” Hoàng Thiên đã lục túi của mình để thay đổi súng, cuối cùng lấy ra một vài bộ phận, nhanh chóng lắp ráp súng phun sương.
“Chíp!” Con Tiểu hoàng kê trong túi của Ngụy Lệ ở hàng ghế sau phát ra tiếng kêu non nớt lại chói tai.
“Ba, ba ——”
Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ vô thức quay đầu nhìn lại, kính cửa sổ phía sau đột nhiên từ chính giữa bị nứt ra rất nhiều chỗ, chính là do những dây đai màu xanh do cành liễu kia tạo thành!
“Nằm xuống!” Triệu Ly Nông cúi xuống cùng với Ngụy Lệ, nhắc nhở hai đội viên phía trước: “Bọn chúng muốn đi vào từ cửa sổ phía sau.”
Trương Á Lập không quay đầu lại, trên thực tế anh ta đang dùng sức giẫm lên chân ga, mưa xối xả kéo dài, tầm nhìn phía trước mờ mịt, mặt đường phức tạp nên anh ta không dám mất tập trung.
Hoàng Thiên vươn tay nhấn nút trên xe, mở cửa sổ trời, quay người đứng dậy, cầm súng phun sương cửa sổ trời bắ n ra.
Súng phun sương, đúng như tên gọi, là một viên đạn lúc b ắn ra, khi đạt đến tầm bắn đã định, nó sẽ tự động phát nổ mà không cần trúng mục tiêu, tạo thành một loại giống như chất thuốc lỏng.
Tuy nhiên, vì thuốc lỏng được phun ra trên bề mặt thực vật, nên nó không mạnh bằng viên đạn xuyên vào thực vật, đặc biệt là đối với thực vật dị biến cấp A, nhưng ít nhất nó có thể tạm thời áp chế mục tiêu dị biến mảnh khảnh này.
Quả nhiên, sau khi súng phun sương bắ n ra tạo thành sương mù, thế tấn công vào cửa sổ phía sau của cành liễu cực mỏng kia đã chậm lại.
Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, định cất súng tiến vào trong xe, nhưng anh ta lại quên mất một điều, mưa vẫn còn xối xả, thuốc lỏng phun sương bị nước mưa hòa tan, hiệu quả giảm xuống rất nhiều, trái lại còn chọc giận cây liễu rũ dị biến cấp A.
Hai cành liễu màu xanh đậm mỏng như dây sắt đột nhiên xuyên qua màn mưa, một dây quấn quanh cổ Hoàng Thiên, một dây quấn quanh nửa thân trên của Hoàng Thiên lộ ra từ cửa sổ trời.
Hoàng Thiên phản ứng đủ nhanh, trong khi bị quấn quanh cổ, anh ta đưa tay ra nắm lấy dây liễu định siết cổ anh ta, nhưng sức mạnh của những dây liễu này rất mạnh khiến anh ta không thể thở được, vì vậy không thể buông súng phun sương ra, hai tay đồng thời lôi kéo sợi dây liễu mỏng manh đang quấn quanh cổ.
Khẩu súng phun sương không người giữ, từ trên cửa sổ trời rớt xuống.
Triệu Ly Nông đang nằm sấp phát hiện ra dị thường, ngẩng đầu nhìn lên trong mưa, nhanh chóng tháo dây an toàn, nắm lấy vai Trương Á Lập trên ghế lái: “Lùi về sau ngay lập tức!”
Trương Á Lập nhanh chóng đạp phanh, cài số lùi, đạp ga để lùi xe.
Xe địa hình lao về phía sau, dây liễu bị kéo về phía sau, nếu không phải quần áo của Dị sát đội có chất liệu đặc biệt, mật độ cứng rắn, Hoàng Thiên đã sớm bị phân thây.
Dù vậy, gáy áo mưa của Hoàng Thiên bắt đầu bị xé toạc, anh ta chỉ có thể dựa vào hai lớp cổ áo bên trong để ngăn cản, hai tay đeo găng tay nửa ngón của anh ta kéo trên cành liễu mỏng như dây sắt, ống tay áo từ lâu đã bung ra, tay nổi lên gân xanh, găng tay từng chút bị cắt hỏng, cứa vào lòng bàn tay, máu tươi trôi theo nước mưa chảy xuống xe.
Từ cửa sổ trời chảy vào một màn sương đỏ, còn mang theo mùi máu tanh.
Ngụy Lệ ngẩn ra, cô ấy sờ khẩu súng của mình muốn bò tới cứu.
Màn sương máu chỉ kéo dài trong vài giây. Bởi vì Hoàng Thiên không đủ sức để kéo lên ngực, nên bị cành liễu giống như dây sắt xoắn chặt lại, quần áo bằng chất liệu có độ bền cao của Dị sát đội không thể chống đỡ được lâu, nó đã bị cắt đứt ra, dây liễu thuận thế tiến vào, cắt da thịt trên lồ ng ngực anh ta, máu tươi chảy ròng ròng, chảy vào trong xe.
“Hoàng Thiên!” Trương Á Lập không dám dừng lại, vẫn điên cuồng lui về phía sau, hai tay nắm chặt vô lăng, sợ nếu chính mình dừng lại sẽ gây thêm tổn hại cho Hoàng Thiên.
Mắt thấy mình sắp bị dây liễu cắt vào ngực, Hoàng Thiên thậm chí chỉ nghiến răng r3n rỉ vài tiếng, mưa tạt vào mặt anh ta, căn bản không mở mắt được. Hoàng Thiên nhìn bầu trời đêm phía xa xa, không biết là mưa làm mờ tầm mắt, vẫn là ý thức sắp mơ hồ, chỉ có thể dùng hai tay kéo lấy dây liễu, cố gắng không để cho nó cắt đứt cổ mình. Anh ta hoảng hốt nghĩ, chờ khi nửa người trên mình bị xoắn đứt, ngay sau đó cổ cũng bị cắt đứt luôn.
Mẹ nó, cái chết này thật khó coi!
“Kiên trì thêm chút nữa.”
Một giọng nói bình tĩnh từ phía dưới truyền đến.
Triệu Ly Nông bò từ hàng sau lên hàng trước, Ngụy Lệ ngồi dưới đất ở hàng sau, vươn tay đỡ Triệu Ly Nông để cô đứng yên.
Triệu Ly Nông lấy ra một cây chủy thủ ba cạnh sắc bén, thò đầu qua cửa sổ trời, vươn tay nhanh chóng chặt đứt hai dây liễu xanh thẫm, đồng thời kéo Hoàng Thiên xuống.
Toàn bộ bên trong buồng xe lẫn đầy mùi máu pha với nước mưa ẩm ướt.
“Đi thôi! Tiến về phía trước đi!” Nhìn thấy Triệu Ly Nông kéo Hoàng Thiên xuống, Ngụy Lệ lập tức hét lên.
Trương Á Lập lập tức sang số, lao về phía trước: “Trong túi có băng gạc, thuốc xịt cầm máu nhanh! Còn có một hộp màu đỏ, dùng ống tiêm bên trong rút ống thuốc ra tiêm cho cậu ấy!”
Triệu Ly Nông nhìn thanh chủy thủ ba cạnh trên tay có chút sửng sốt, thanh chủy thủ này quá sắc bén, khi cô nghe được đội viên đang lái xe bên cạnh nói, vội vã tìm vỏ da trên mặt đất, đem thanh chủy thủ ba cạnh nhét trở lại, sau đó lật chiếc ba lô cạnh chân ghế tài xế ra.
Hoàng Thiên đổ gục xuống ghế phụ lái, vết thương nửa người trên rất sâu, nếu chậm một giây, anh ta sẽ bị bóp nát nội tạng, cắt đứt cột sống lưng, bộ đồ đặc chủng màu đen ướt sũng không thể nhìn thấy vết thương đầy máu, chỉ khi máu từ trên quần áo chảy xuống, nhỏ ra màu đỏ mới biết là máu.
Anh ta mấp máy môi, gượng cười nói một câu: “Cũng còn tốt, vẫn chưa chết.”
Trước khi Triệu Ly Nông kịp phản ứng lại, Hoàng Thiên đã bất tỉnh.
Triệu Ly Nông chưa bao giờ sử dụng những thứ trong túi, vì vậy cô chỉ có thể dựa vào tên ở mặt trên để xác định, cô đã xịt thuốc cầm máu cho Hoàng Thiên đang bất tỉnh, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng tay của Hoàng Thiên cũng bị thương, đã có thể nhìn thấy xương nơi lòng bàn tay.
“Ống tiêm… nên tiêm vào đâu?”
Triệu Ly Nông không thành thục hỏi.
Trương Á Lập hướng dẫn: “Chỉ cần tiêm vào cánh tay của cậu ấy.”
“Nó không đuổi theo nữa.” Ngụy Lệ nằm trên ghế sau, lặng lẽ nhìn ra ngoài xe, nhưng không thấy bất kỳ dây đai nào đuổi theo.
Triệu Ly Nông vẫn đang cố gắng cầm máu cho Hoàng Thiên, sau khi nghe những lời của Ngụy Lệ, cô bất ngờ nhớ lại những gì Diệp Trường Minh đã nói khi anh đưa thanh chủy thủ cho cô.
“Trên thanh chủy thủ của tôi có thể có thuốc.”
Có thể tạm thời ngăn chặn công kích của thực vật dị biến cấp A, chỉ sợ nó đã được ngâm thuốc nồng độ cao.
Suy nghĩ của Triệu Ly Nông thật sự không sai.
Bởi vì Diệp Trường Minh đã đề nghị xin thanh chủy thủ ba cạnh số 02 này, nên không chỉ vật liệu của nó đã được thay đổi, được tăng cường thêm sức mạnh, mà ngay cả thân thanh chủy thủ cũng đã được ngâm hoàn toàn bằng thuốc lỏng nồng độ cao.
Bản thân thanh chủy thủ ba cạnh này là đồ thích hợp để tẩm độc, vừa rồi Triệu Ly Nông đã cắt hai dây liễu đặc thù, cho nên mới cho bọn họ có một khoảng thời gian ngắn để đào mạng.
Trương Á Lập đạp ga bằng chân phải, tận dụng khoảng trống này, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công của cây liễu rũ dị biến cấp A.
…
Sau khi chạy về phía trước khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, chiếc xe số 3 cuối cùng dừng lại ở một thành phố đổ nát.
“Phốc——”
Bố Dong, một đội viên của đội số 0 ngồi trên ghế lái của chiếc xe số 3, vừa mới đỗ xe lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, anh ta ngây người ra một lúc, rơi vào hôn mê.
Những chiếc xe địa hình của Dị sát đội đều trải qua nhiều năm sửa chữa, để tạo điều kiện thuận lợi cho Dị sát đội làm nhiệm vụ, túi khí chống va chạm được tăng cường đặc biệt, chúng sẽ không bung ra trừ khi có sự cố va chạm nghiêm trọng.
Nhưng trước khi cành liễu tạo thành từng dải dây đai xanh cuốn lên quẳng xuống, lực va đập mạnh nhất chính là phía Bố Dong bên này, anh ta phụ trách lái xe, chỉ muốn thoát khỏi cành liễu, căn bản không làm ra nhiều tư thế va chạm, hai lần va chạm lên xuống, anh ta bị va chạm thụ thương nghiêm trọng nhất, nhưng vẫn một mực cứng rắn chống đỡ, lái đi được một quãng đường dài. Bây giờ đã tìm được chỗ đậu xe thích hợp, Bố Dong cuối cùng không kìm được mà nôn ra máu rồi ngất đi.
“Huynh đệ?!” Hà Nguyệt Sinh cả kinh, vội vàng cởi dây an toàn kiểm tra tình trạng của anh ta.
Nghiêm Tĩnh Thủy trực tiếp đẩy cửa xe ra, mở cốp sau có vết va chạm nghiêm trọng, từ bên trong lấy ra khẩu súng trường, còn có ba lô trang bị của Bố Dong.
Cô ấy lôi từ bên trong ra một hộp thuốc màu đỏ, xé ống tiêm lấy một chai thuốc, đóng cốp lại, bước đến phía trước chiếc xe, mở cửa lái, cúi xuống tiêm vào cánh tay của Bố Dong.
“Đây là cái gì?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy ném ống tiêm đã tiêm xong đi: “Thuốc sơ cứu, có tác dụng thúc đẩy quá trình lành vết thương.”
“Bọn họ đến rồi.” Đồng Đồng xuống xe nhìn về phía sau nói.
“Két——”
Trương Á Lập phanh gấp và dừng lại phía sau chiếc xe số 3.
Anh ta nhanh chóng xuống xe, Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ đã leo trở lại hàng ghế sau, cũng mở cửa bước ra ngoài.
Mưa không biết lúc nào đã tạnh, màn đêm dần lui, mặt trời xa xa dần dần nhô lên.
Đèn pha của chiếc xe số 1 vẫn sáng, Trương Á Lập không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy ba cán bộ trồng trọt ở chiếc xe phía trước đều bình an vô sự, nhưng ánh mắt vô tình lại rơi vào ống tiêm màu đỏ trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, anh ta mới ý thức được: “Bố Dong đâu?” “
“ Ở trong xe.” Đứng trước cửa tài xế, Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Anh ấy bị va chạm.”
So với ngoại thương, nội thương va chạm không không thể nhìn thấy, càng khó khăn hơn.
Trương Á Lập vội vàng tiến lên để kiểm tra vết thương của đồng đội, may mắn thay, hơi thở của Bố Dong vẫn ổn định, chỉ cần anh ta kiên trì cho đến khi đội trưởng và những người khác đến, có thể để cho Đỗ Bán Mai kiểm tra.
Chỉ là…
Trương Á Lập đứng thẳng dậy, bước ra khỏi ghế lái, nhìn những người đứng xung quanh mình, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
—— Chỉ còn dư lại anh ta là người có sức chiến đấu.