Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 82: Phân tán



Edit & beta: Rya

Khi xe số 1 bám theo xe số 3 bỏ chạy về hướng Tây Bắc, chiếc xe bán tải địa hình lập tức quay đầu lao ngược trở lại.

“Đội trưởng, phía sau có rễ cây dị biến đuổi tới!”

Chiếc xe bán tải ngoặt gấp, chân ga cùng phanh không hạ, Điền Tề Tiếu ngồi ở ghế phụ lái ngã trước ngã sau, hoàn toàn dựa vào dây an toàn cho nên mới không bị ném ra ngoài.

Anh ta thậm chí không nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trong tay, nhắc nhở những người còn bị mắc kẹt ở đây rằng về các cuộc công kích từ mọi hướng.

Mà Tả Hoa và những người khác đã mất đi chiếc xe số 4 hoàn toàn không có chỗ che chắn, chỉ có thể dựa vào thuốc súng trong tay để tạo ra hỏa lực áp chế.

Khả năng hồi phục của thực vật dị biến cấp A quá nhanh, đặc biệt là cây dướng dị biến này rất khác biệt, những viên đạn kia bắn trúng rễ và cành dị biến của nó, nhưng chỉ có thể áp chế trong vài giây, sau tức khắc sẽ nghênh đón một đợt công kích càng điên cuồng của nó hơn, bản thể cây đứng sừng sững phía xa xa trong đêm tối, mắt thường có thể nhìn thấy tán cây ngày càng mở rộng.

Bản thân nước thuốc trong viên đạn là một loại chất lỏng sinh trưởng, nhưng tốc độ quá nhanh, thực vật ở cấp độ khác không thể chịu được, khiến nó nhanh chóng tiến vào trạng thái khô héo.

Nhưng đối với thực vật dị biến cấp A, một khi thích ứng, ngược lại sẽ k1ch thích chúng sinh trưởng nhanh hơn.

“Tả Hoa, cẩn thận phía sau!” Điền Tề Tiếu nhìn màn hình điều khiển, đột nhiên hét vào bộ đàm.

Sau khi bốn người bị bao vây nhảy ra khỏi xe, ít nhiều họ cũng bị thương, đặc biệt là đội viên phụ trách lái xe trong đội, cánh tay bị xuyên thủng, chảy máu đầm đìa.

Tả Hoa và Đổng Hưng, một trước một sau, đang tạo cơ hội cho Đỗ Bán Mai băng bó cho đội viên kia. Hai người bọn họ cầm súng trên dưới không ngừng bắn phá, Tả Hoa nhanh chóng hết đạn, đặt báng súng lên ngực, để trống một tay đi mò băng đạn mới.

Anh ta tháo băng đạn cũ xuống, nhanh chóng nạp băng đạn mới vào, trong vòng chưa đầy hai giây, cây dướng dị biến cấp A đã chớp lấy thời cơ, cành dị biến duỗi dài ra, từ trên cao công kích tới.

“Rắc!” Băng đạn mới được lắp vào, nhưng không kịp, cành cây này đã từ trên đánh xuống.

Đổng Hưng xoay người xông lại, kéo Tả Hoa qua, một tay giơ súng bắn trúng cành cây dị biến phía trên, tuy nhiên, thuốc lỏng bắt đầu mất tác dụng đối với cây dướng dị biến cấp A, tư thế của cành cây đó vẫn không suy giảm, mặt sau của các thùy lá hình tam giác quét về phía bọn họ.

“Nằm xuống!” Đổng Hưng đẩy Tả Hoa sang một bên, đồng thời nhắc nhở hai người phía Đỗ Bán Mai.

Trên mặt sau của lá cây dướng có lông tơ dày đặc, bề mặt vô cùng thô, trên mép có răng cưa thô ráp, bằng sức mạnh kinh người, nó đã quét cả người Đổng Hưng như vậy, trực tiếp quét bay anh ta ra ngoài.

Sau khi dị biến, lá của cây dướng cao bằng người, lông tơ trên mặt lá cũng không còn nhỏ nữa, mỗi sợi dài tới chục phân.

Một cái quét này, Đổng Hưng không khác gì lăn qua tấm đinh sắt, nửa người bị đâm trầy xước, một bên mặt thậm chí còn mọc đầy gai.

Anh ta ngã lăn ra đất, ý thức mơ hồ, nửa người đau đến mất cảm giác, nghiến răng giãy giụa, trước mắt mặt đất phình ra, một rễ cây dị biến khổng lồ màu trắng lại xuất hiện ở trước mặt anh ta.

Đổng Hưng muốn nổ súng đối phó với nó, nhưng phát hiện ra rằng khẩu súng tấn công của anh ta đã rơi ở phía xa.

Anh ta chớp mắt thật mạnh, một nửa khuôn mặt bị đâm, máu bắt đầu chảy ra từ trán khiến tầm nhìn của bị mờ. Đổng Hưng rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra, lúc này mới nhận ra rằng đạn trong súng đã hết.

“Bang bang——” Đỗ Bán Mai và Tả Hoa ở đằng xa đã kịp phản ứng, giơ súng bắn trúng rễ cây dị biến khổng lồ trước mặt Đổng Hưng.

Đổng Hưng loạng choạng nhặt khẩu súng trường lên, quay đầu nhắc nhở bọn họ xung quanh có rễ cây dị biến, nhưng mấy lần đều không phát ra tiếng. Anh ta lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, giơ súng lên nhiều lần chỉ về hướng của bọn người Đỗ Bán Mai, nhưng anh ta không nhận ra tay mình đang run đến mức nào.

Cho đến khi một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của Đổng Hưng.

Bóng người kia giẫm lên rễ cây dị biến khổng lồ, cầm con thanh đường đao trên tay chém xuống, xuyên qua đám rễ trắng ngoằn ngoèo đang cuộn trào, đột ngột mở ra một con đường, theo sát phía sau là một chiếc xe địa hình đang xông tới.

… Đội trưởng đến rồi.

Bọn họ sẽ không có chuyện gì.

Đổng Hưng lại dùng sức chớp mắt, nước mưa từ trên mặt chảy xuống trong miệng, không hiểu sao có chút chua xót.

Đó là ý nghĩ cuối cùng trong đầu anh ta.

Khoảnh khắc tiếp theo, người liền ngã xuống đất, mất đi ý thức.



“Quần áo đã cản được một nửa thương tổn, vết thương trên người rất nhiều, nhưng điều trị vài ngày sẽ khỏi hẳn. Bất quá, lúc đó cậu ấy không đeo khăn che mặt phòng hộ, gò má bị thương nghiêm trọng nhất.”

Đổng Hưng hơi tỉnh dậy, ý thức mơ hồ nghe thấy giọng nói của Đỗ Bán Mai, anh ta nghĩ thầm lần này e rằng bản thân sẽ bị hủy dung.

“Cũng may là những nơi trọng yếu ở đầu đã tránh được …”

Đổng Hưng dần dần không thể nghe rõ những giọng nói xung quanh, lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Ở hàng ghế sau của chiếc xe địa hình số 2, Đổng Hưng đang nằm đó, Đỗ Bán Mai quỳ trên mặt đất ở hàng ghế sau, vừa chữa trị vết thương vừa giải thích cho Diệp Trường Minh ở hàng ghế đầu.

Tả Hoa và một đội viên ngồi trên chiếc xe bán tải địa hình phía sau họ.

Sau khi Đổng Hưng ngã xuống, đoàn người đã dành ra một giờ, đã gần như đạn dược dùng hết cạn kiệt mới có thể trốn thoát được, nhưng về cơ bản mọi người đều bị thương.

Diệp Trường Minh cũng không ngoại lệ, một mình anh thu hút phần lớn công kích của cây dướng dị biến cấp A, trên người anh cũng có rất nhiều vết thương, nhưng bị mưa che đi máu tươi chảy ra, thoạt nhìn không thể nhận ra được.

Anh tự lấy bình xịt cầm máu, c ởi quần áo ra rồi xịt lên vết thương.

“Đội trưởng, chúng ta đang lái xe về phía nam.” Lái xe gần một giờ, đội viên lái xe bên cạnh đột nhiên nói.

Quang não không có tín hiệu, máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu sớm đã bị tuẫn táng trong địa bàn công kích của cây dướng dị biến cấp A, chỉ còn dư lại một máy bay trinh sát không người lái, nhưng năng lượng đã cạn kiệt từ lâu, Điền Tề Tiếu đang nạp điện cho nó, đồng thời thiết lập lại, tạm thời chưa dùng được.

Xe địa hình cũng bị các loại va chạm, kim chỉ hướng trên xe bị gãy, trong đêm mưa này, anh ta hoàn toàn dựa theo bản năng mà lái xe về phía trước.

Diệp Trường Minh đang cài khuy áo thì dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn màn đêm sương mù mông lung phía trước, ánh mắt rơi vào biển báo đường màu lam bị dây leo quấn lấy khó có thể nhìn thấy dòng chữ trên đó: “Ngã ba tiếp theo thì rẽ trái đi.”

Bản đồ của Khâu Thành không dễ sử dụng, toàn thành phố không có con người sinh sống, thực vật dị biến phức tạp, nhiều con đường đã bị thực vật chiếm giữ, mỗi ngày lại có dáng vẻ khác nhau, tài liệu tham khảo hiệu quả nhất là các tòa nhà xung quanh.

——Tiền đề là phải quen thuộc với các tòa nhà trong toàn thành phố.

“Đổng Hưng lẽ ra không nên cứu tôi. Tôi bị thương nặng cũng không sao. Bây giờ cậu ấy nằm đó, tháp tín hiệu không thể khôi phục, chúng ta cũng không thể liên lạc với các cán bộ trồng trọt kia.” Tả Hoa ngồi ở phía sau xe bán tải, dùng tay đấm mạnh vào khung cửa bên, tự trách: “Tôi vẫn phản ứng quá chậm.”

“Lúc đó vô cùng khẩn cấp, ai nghĩ nhiều như thế?” Côn Nhạc dùng răng cắn vào băng vải, một tay khác đồng thời kéo căng, siết chặt vết thương trên cánh tay, phi một tiếng phun băng vải ra: “Muốn trách thì chỉ có thể trách cây dướng dị biến cấp A kia, thật xúi quẩy!”

Lần này, lực công kích của cây dướng dị biến cấp A quá mạnh, tựa hồ giống như điên rồi.

Chi Minh Nguyệt cúi đầu thay đổi các linh kiện cho khẩu súng của mình: “Khi chúng ta lái xe về phía Đông Nam, thì có thể hội họp với bọn họ.”

“Hi vọng bọn họ đừng đụng phải sự cố bất ngờ gì.” Côn Nhạc thở dài: “Hướng Đông Nam chếch lên hướng đông một chút, có thể sẽ đụng phải gốc cây liễu rũ dị biến cấp A.”

Chi Minh Nguyệt ngẩng đầu, hiếm khi do dự: “Ngụy Lệ ngồi trong chiếc xe số 1.”

Bốn đội viên đội số 0 ngồi ở phía sau chiếc xe bán tải địa hình nháy mắt trầm mặc: “…”

Không thể không nói, có khi huyền học so với dị biến còn khó nắm bắt hơn.

Ở một bên khác, đoàn người của Triệu Ly Nông sớm đụng phải cây liễu rũ dị biến cấp A, đang tìm nơi an toàn nghỉ ngơi.

Đợt mưa xối xả đầu tiên chỉ tạnh trong chốc lát, rồi chẳng mấy chốc trời lại bắt đầu mưa nhẹ.

Bên trong xe không phải là nơi nghỉ ngơi tốt, kính của cả hai xe đều bị vỡ, nóc xe cũng bị hư hại, khi trời mưa bên ngoài, bên trong nước nhỏ giọt.

Trương Á Lập và Hà Nguyệt Sinh lái hai chiếc xe địa hình vào một cửa hàng bỏ hoang gần đó, nơi có thể trú mưa, nhưng mấy người họ không thể ở trong xe đợi, mọi người đều ướt sũng.

Cuối cùng, bọn họ khiêng hai đội viên bị thương ra khỏi xe, quét ra một bãi đất trống tại chỗ rồi đốt lửa để hong khô quần áo ướt sũng.

Trương Á Lập đứng bên cạnh chiếc xe địa hình, bấm máy liên lạc bộ đàm, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, bọn họ đã ở quá xa.

Bên cạnh ngọn lửa, Ngụy Lệ đang ôm Tiểu hoàng kê ướt sũng để sưởi ấm, trong khi Đồng Đồng và Nghiêm Tĩnh Thủy đang giúp hai đội viên trong đội bị thương cởi bỏ chiếc áo khoác ướt sũng, động tác cực kỳ cẩn thận.

Vết thương của Hoàng Thiên quá nghiêm trọng, nhưng may mắn là máu đã ngừng chảy, nhưng anh ta đã sắp lên cơn sốt, Triệu Ly Nông tìm một chiếc chăn ấm di động từ trong túi đeo trên lưng để đắp cho anh ta, sau đó bắt đầu hong khô quần áo của những người bị thương.

Bố Dong phỏng chừng là bị chấn động não, trên đường tỉnh vài phút liền nôn vài phút, còn mang theo tơ máu.

“Dầu không còn, điện trong ắc quy sẽ không dùng được lâu, ngày nay không có cách nào để sạc bằng năng lượng mặt trời.” Trương Á Lập muốn sửa chữa sơ bộ hai chiếc xe địa hình để ngừa khi lái xe thì chúng lại bất động, nhưng bây giờ không có nguồn năng lượng.

Anh ta có chút lo lắng, trước đây cũng có những tình huống khó khăn, nhưng tất cả đều là do anh ta cùng đồng đội, khó khăn đến đâu rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

Bây giờ mang theo năm cán bộ trồng trọt, áp lực của Trương Á Lập đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn.

“Trên đường chúng ta tới đây, có rất nhiều xe bị bỏ hoang, trong đó có thể có dầu.” Triệu Ly Nông ngồi bên đống lửa nói.

“Quá xa.” Trương Á Lập gãi đầu, những người ngồi ở đây đều là cán bộ trồng trọt, anh ta không dám đi xa. “Các cô ở đây không an toàn ở đây.”

Nếu có thêm một người có sức mạnh chiến đấu, anh ta mới dám bỏ đi.

“Cô — cô —” Bụng của Ngụy Lệ đột nhiên phát ra một loạt tiếng động, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô ấy đói bụng.

Đây dường như là một tín hiệu, dạ dày của Hà Nguyệt Sinh theo sát với một bản hòa tấu.

“Chỉ có một hộp thịt kho tàu đóng hộp thôi.” Trương Á Lập lục tung cốp của hai chiếc xe, cuối cùng chỉ tìm được hộp đồ ăn này, liền ném cho mấy người họ: “Đợi ở đây trước, đội trưởng và những người khác sẽ tìm tới.”

“Đây không phải là hướng Đông Nam.” Triệu Ly Nông quay đầu lại, nói với anh ta: “Chúng ta đã đi về hướng bắc, Diệp Trường Minh có thể không lập tức tìm đến đây được.”

Trương Á Lập không tính là quen thuộc với Khâu Thành lắm, anh ta nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy kim chỉ hướng trên bảng điều khiển xe tải chỉ hướng Tây Nam, trong lòng thở dài, biết Triệu Ly Nông đã nói đúng.

“Chúng ta cần nguồn năng lượng.” Triệu Ly Nông không nghĩ rằng mấy người họ có thể ngồi ở đây chờ chết.

“Tôi có thể ra ngoài tìm, nhưng các cô ở chỗ này quá nguy hiểm.” Trương Á Lập do dự: “Trước tiên cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi.”

Nghiêm Tĩnh Thủy không đồng ý: “Vết thương của hai người này như thế, tạm thời không thể di chuyển được.”

Trương Á Lập nhìn hai đồng đội đang nằm bên cạnh đống lửa, trong lòng cảm thấy lo lắng, bọn họ một người thì ngoại thương nghiêm trọng, một người thì nội thương không rõ, xác thật không thể di chuyển được.

Chỉ là hiện tại xung quanh có vẻ yên bình, nhưng không ai biết một giây sau sẽ xuất hiện vật gì dị biến.

Nếu là một nghiên cứu viên khác, anh ta có thể không khó lựa chọn như vậy, sẽ chỉ làm theo phương án tốt nhất, nhưng Trương Á Lập có ấn tượng tốt với mấy vị cán bộ trồng trọt này, đặc biệt trong số mấy người họ họ còn có em họ của đội trưởng nên anh ta không dám rời đi một cách dễ dàng như vậy.

“Tôi biết dùng súng.” Ngụy Lệ chủ động lấy ra một khẩu súng lục, nghiêm túc nói: “Thực vật dị biến cấp A trở xuống có thể được xử lý.”

Triệu Ly Nông, Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đều cùng nhìn về phía Ngụy Lệ, lần lượt nhớ lại chiến tích bắn súng của cô ấy bên trong bức tường trắng của Căn cứ nông học số chín.

Nói chính xác, Ngụy Lệ có thể bắn súng, nhưng độ chính xác là ngẫu nhiên.

Nghiêm Tĩnh Thủy ở bên kia giơ khẩu súng trường đeo lên cổ, chậm rãi nói: “Tôi cũng có thể bắn súng.”

Trương Á Lập không buông tay, anh ta biết quá rõ ý tứ “biết dùng súng” của những cô con gái của các nghiên cứu viên này là có ý gì, tốt một chút thì mấy phát đạn có thể trúng một phát, nếu không tốt, nhìn thấy thực vật dị biến, súng còn không cầm chắc được.

“Nơi này hẳn là tạm thời không có thực vật dị biến cấp A.” Hà Nguyệt Sinh lấy chủy thủ ra: “Anh Trương, anh đi nhanh về nhanh, chúng tôi không sao đâu.”

Triệu Ly Nông lấy thanh chủy thủ ba cạnh ra, vỏ đao quân dụng bao lấy thanh chủy thủ sắc bén, không thấy rõ dáng vẻ bên trong: “Tôi có một thanh chủy thủ.”

Đồng Đồng nhìn xung quanh, cuối cùng nhặt được nửa viên gạch vỡ ở bên cạnh, lộ ra lúm đồng tiền hai bên: “Tôi cũng có vũ khí.”

“… Được, tôi sẽ kiểm tra xung quanh trước khi rời đi.” Trương Á Lập liếc nhìn Triệu Ly Nông và mấy vị cán bộ trồng trọt gần bên cạnh, cuối cùng đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, tố chất tâm lý của mấy vị cán bộ trồng trọt này mạnh hơn nhiều so với các nghiên cứu viên bình thường, thời khắc mấu chốt mấy người họ còn có thể giúp đỡ.

Chỉ là Ngụy Lệ có chút không đáng tin.

Trước khi Trương Á Lập rời đi, anh ta đã để lại đủ đạn dược, đồng thời đưa cho Đồng Đồng một quả lựu đạn, cũng dạy cô ấy cách sử dụng nó một cách cặn kẽ, sau đó mới rời đi.