Bầu trời bên ngoài một mảnh tối đen, cửa hàng bỏ hoang đầy bụi bặm, khiến lòng người tự dưng sinh ra cảm giác ngột ngạt, chỉ có ngọn lửa trước mặt mang đến một chút màu sắc và hơi ấm.
“Nơi này từng là cửa hàng quần áo nữ.” Hà Nguyệt Sinh tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một đống “quần áo mới” rách nát.
“Đừng đi lung tung, lỡ đụng phải thực vật dị biến nào đó.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng bên cạnh với khẩu súng trường trong tay, nghiêm túc nói.
Hà Nguyệt Sinh đi tới, ném một đống rác trong lồ ng ngực vứt sang bên cạnh, tro bụi vương đầy khiến cậu bị nhảy mũi: “Hắt xì! Hắt xì!”
“ … Nếu không tìm thứ gì đó để đốt, lửa sẽ tắt.” Hà Nguyệt Sinh vỗ tay, sau khi vỗ vào đống tro bụi trên ngực, cậu lại hắt hơi một cái vì sặc, cuối cùng ngồi xổm xuống để thêm gạch ngói vào lửa với đống quần áo rách nát.
Đồng Đồng đưa tay sờ trán đội viên bị thương nằm bên cạnh, thấy quần áo bên cạnh cũng đã hong gần khô, cô ấy lấy tới đắp lên người Hoàng Thiên: “Hình như anh ấy bắt đầu sốt.”
“Miệng vết thương sâu như vậy, phát sốt là chuyện bình thường.” Nghiêm Tĩnh Thủy hiểu khá rõ về những chuyện của Dị sát đội: “Tôi đã tiêm thuốc sơ cứu cho anh ấy, có thể kháng cự được, chỉ cần không di chuyển lộn xộn là được.”
“Hi vọng anh họ đến tìm sớm một chút.” Ngụy Lệ không biết từ đâu sờ tới một cái ống hư, đưa tới lay đống lửa, lấy đồ hộp kho tàu ném vào trước đó ra: “Chị vừa đói vừa khát, còn muốn ăn gà.”
“Có thể nướng nó.” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào Tiểu Lệ trên vai của Ngụy Lệ.
“Không được, nó còn quá nhỏ.” Ngụy Lệ từ chối.
Ánh mắt Triệu Ly Nông rơi vào con Tiểu hoàng kê trên vai cô ấy: “… Nó có phải là không có lớn lên không?”
Mấy người họ rời đi Căn cứ trung ương đã hơn nửa tháng, theo lý thì gà sẽ lớn lên rất nhanh, sau khi nở mười lăm ngày thì có thể bắt đầu mọc lông, nhưng con Tiểu hoàng kê này chỉ lớn có một chút, thậm chí còn chưa rụng lông.
Ngụy Lệ quay đầu liếc nhìn gà con trên vai, trầm ngâm nói: “Có lẽ là bởi vì gần đây trải qua quá nhiều kích động, vì thế nên mới sợ không dám lớn lên.”
“Là có lắm tai nạn.” Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh lẩm bẩm nói: “Nhưng bất quá tôi nghe nói thịt gà con mềm, ăn càng ngon hơn.”
Tiểu hoàng kê đứng trên vai Ngụy Lệ gầm gừ giận dữ chíp một tiếng với Hà Nguyệt Sinh: “Chíp!”
—— Không ai quan tâm.
“Cũng có thể là chị vẫn luôn nói khi nó lớn lên sẽ nướng ăn, cho nên nó mới không dám lớn lên.” Qua nhiều ngày như vậy, Đồng Đồng gần như có tình cảm với Tiểu Lệ, mặc dù phân của nó có chút hôi.
Ngụy Lệ sờ sờ bộ lông của Tiểu Lệ trên vai, lông tơ ướt sũng đã khô từ lâu: “Tiểu Lệ đẻ trứng đi, chị sẽ không ăn thịt em.”
Tiểu Lệ: “Chíp chíp!”
Triệu Ly Nông giương mắt nhìn chằm chằm con Tiểu hoàng kê kia một hồi, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, có thể nó thông minh hơn gà bình thường một chút.
Cô ngoảnh lại nhìn xuống những quả cây dướng bọc trong áo khoác. Quả của cây dướng bình thường có kích thước bằng quả dương mai, còn được gọi dương mai giả, hay còn gọi là Chử thực tử, có thể ăn, dùng làm thuốc, nhưng quả trong áo có kích thước bằng nắm tay.
Triệu Ly Nông đứng dậy, mở hộp đựng đồ ở bên cạnh ra, lấy ra một chiếc kẹp và một lọ thí nghiệm được niêm phong, cùng với một miếng gạc, cô đeo găng tay vào, từng chút một rút sợi mọng trên quả màu đỏ cam ra, đặt lên miếng gạc. Bên trong những sợi mọng này là hạt giống của cây dướng.
Quả dướng chín
“Đây là cái gì?” Đồng Đồng tò mò hỏi, quan sát động tác của cô.
Triệu Ly Nông không ngừng di chuyển: “Hạt giống của cây dướng dị biến cấp A đó.”
Đồng Đồng có chút lo lắng: “Nó có thể cũng sẽ dị biến hay không?”
“Còn chưa rõ lắm.” Triệu Ly Nông cụp mắt, đem sợi mọng cuối cùng trên một quả rút ra, nhưng thể tích hạt giống trên sợi mọng quả này rõ ràng là khác với hạt giống cây dướng thông thường.
Hạt giống cây dướng nằm bên trong sợi mọng màu da cam, điểm này khác với cây dương mai, hạt giống của cây dương mai lại nằm ẩn trong lõi ở giữa.
Triệu Ly Nông đặt cái kẹp xuống, gấp đôi miếng gạc lại, bóp nát sợi mọng bên trong, vắt hết nước, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng trong miếng gạc chỉ còn lại hạt giống cây dướng và phần vỏ, cô dùng kẹp để lấy phần vỏ ném đi.
Hà Nguyệt Sinh ở đối diện lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu Triệu, cậu ở đâu có được hạt giống cây dướng này vậy?”
Triệu Ly Nông di chuyển miếng gạc đến ngọn lửa để nướng: “Tôi nhặt nó trong xe, có thể lúc chúng tôi bị công kích đã rơi vào.”
Kỳ thật thì cô càng tò mò về cách kết trái của cây này hơn.
Cây dướng là cây đơn tính, cần hai cây mới có thể đơm hoa kết trái, nhưng ở Khâu Thành chắc chỉ có một cây dướng dị biến cấp A.
Phấn hoa của một cây dướng đực thông thường cũng có thể làm cho nó ra quả sao?
“Chị biết loại cây này, nó có thể dùng làm thức ăn gia súc.” Ngụy Lệ ngồi xổm sang một bên mở hộp, vùi đầu nói: “Dùng lá cây dướng này nuôi lợn sẽ lớn rất nhanh, chất lượng thịt ngon, trâu bò có thể ăn được, ngay cả gà, vịt, ngỗng cũng thích ăn. Căn cứ số năm có một mảnh đất chuyên dùng để trồng loại cây này, bán cho Căn cứ số hai làm thức ăn gia súc, loại cây này sinh trưởng nhanh, khả năng thích ứng mạnh, còn có thể làm giấy.”
Ở phương diện chăn nuôi, Ngụy Lệ biết cũng không ít.
Chỉ là cây dướng sau khi dị biến, đối phó với nó cũng rất phiền phức.
“Học tỷ, gà của chị kìa.” Triệu Ly Nông đột nhiên phát hiện Tiểu hoàng kê không biết từ lúc nào từ trên vai Ngụy Lệ đã chạy xuống, mổ vào vỏ quả dướng mà cô ném đi.
Mọi người quay đầu lại nhìn Tiểu hoàng kê đang không ngừng ăn vỏ, thỉnh thoảng mổ vào vũng nước màu đỏ cam trên mặt đất: “…”
Đồng Đồng lặng lẽ kéo Triệu Ly Nông lại: “Có khi nào nó ăn xong sẽ bị dị biến không?”
Nghiêm Tĩnh Thủy ôm súng trường, áp nòng súng vào trên thân con Tiểu hoàng kê, nghiêm mặt nói: “Không được nhúc nhích!”
Tiểu hoàng kê bị nòng súng chĩa vào, trước tiên là dừng hành vi mổ lại, sau đó lặng lẽ giơ hai móng vuốt dịch chuyển về phía trước, tiếp tục mổ những nhát cuối cùng.
“Ăn chút vỏ thôi… chắc không sao đâu.” Ngụy Lệ ngẩng đầu nhìn con gà nhỏ của mình, do dự nói: “Chắc nó cũng đói như tụi mình thôi.”
“Chíp!” Một lúc sau, Tiểu hoàng kê ăn uống no đủ, an an ổn ổn sượt trở lại bên người Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ đưa tay kéo đôi cánh của nó: “Nhìn xem, nó không có dị biến gì cả.”
“Không cần lo lắng, tôi sẽ để mắt đến nó.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng đó, nghiêm túc nói, nghiễm nhiên trở thành một thủ vệ quân chuyên nghiệp.
Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay cái lên với cô ấy: “Nghiêm nỗ lực, nỗ lực trong một nhóm nỗ lực.”
Chiếc hộp tìm được bị trầy xước mảng lớn, thịt kho tàu bên trong tỏa ra mùi thơm nóng hổi, mấy người đều có thể ngửi thấy.
Dạ dày của Hà Nguyệt Sinh lại vang lên lần nữa.
“Chúng ta mỗi người một miếng.” Ngụy Lệ mở nắp hộp, nói với mấy người họ.
Một hộp thịt kho tàu không nhiều, chỉ có mười miếng, Ngụy Lệ ăn hai miếng, sau đó đưa cho Hà Nguyệt Sinh, cứ như vậy chuyền đi.
Triệu Ly Nông nhận lấy từ trong tay Đồng Đồng, đưa cho Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tôi không đói.”
Cô đem hạt giống đã hong khô trên băng gạc đổ vào trong một cái lọ kín, cất đi.
Mặc dù có vẻ như là đã trải qua một khoảng thời gian dài, nhưng họ chỉ trải qua một đêm mà thôi.
Triệu Ly Nông không đói lắm, cô thật sự không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ vào buổi sáng, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.
“Còn hai miếng này.” Nghiêm Tĩnh Thủy dùng đũa ngắn ăn xong hai miếng, đem hộp trả lại cho Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ liếc nhìn, ăn một miếng, lại chuẩn bị chuyển miếng cuối cùng đưa cho Hà Nguyệt Sinh bên cạnh.
Chính là khi mọi người đang hài hòa, mùi thơm của thịt kho tàu tỏa ra, hấp dẫn những “vị khách” không nên hấp dẫn.
“Hình như tôi nghe thấy tiếng th ở dốc.” Đồng Đồng nhìn xung quanh nói.
“Tiếng thở sao?” Ngụy Lệ bắt chước cô ấy, quay đầu nhìn xung quanh. “Anh Trương nói xung quanh chỉ có cỏ dại, cũng sẽ ít khi dị biến, lẽ nào là động vật dị biến?”
“Chíp chíp!”
Triệu Ly Nông mạnh mẽ nhắm mắt lại, tiếp nhận hiện thực: “… Ngoài cửa.”
Lúc này, bên ngoài cửa hàng bỏ hoang, có một con sói xám đuôi cong, bộ lông của nó vẫn còn ướt, dính chặt trên thân, có vẻ gầy trơ xương, nhưng ánh mắt hung ác, nhìn về phía bọn họ như nhìn thấy thức ăn.
Ngụy Lệ che miệng, mất bò mới lo làm chuồng, mơ hồ nói: “Xem ra là sói hoang bình thường, chúng ta có súng.”
Triệu Ly Nông quay đầu liếc nhìn hai đôi viên đội số 0 bị thương nằm trên mặt đất, bọn họ không thể động đậy, chỉ có thể nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng, hơn nữa không thể để sói vào.
“Có lẽ nó cũng muốn ăn thịt kho tàu trong tay tôi sao?” Ngụy Lệ nhìn đồ hộp trong tay, trước khi cô ấy đưa nó cho Hà Nguyệt Sinh.
Cô ấy chỉ đơn giản là đứng dậy, ném cái hộp sang một hướng khác bên ngoài cửa.
Miếng thịt kho tàu cuối cùng trong hộp rơi ra ngoài, dầu và nước bắn tung tóe trên mặt đất, hộp sắt lăn một hồi rồi mới dừng lại.
Sói xám hoang dã nghe thấy động tĩnh, quay người chạy đi nhặt thịt kho lên ăn, li3m sạch dầu và nước vương vãi, tiếp tục ngồi xổm ở cửa.
“Nó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta?” Hà Nguyệt Sinh cau mày.
Đồng Đồng hạ thấp giọng: “Chúng ta không động, nó cũng không động, có lẽ chúng ta có thể chờ đến khi anh Trương trở về.”
“Vút——” Hà Nguyệt Sinh nhanh chóng giơ tay lên, ném thanh chủy thủ vừa vặn trúng vào yết hầu đang nhô lên của con sói xám, ngay lập tức máu tươi bắn tung tóe, ngăn trở tiếng hú hét của nó.
Mấy người lần lượt nhìn Hà Nguyệt Sinh, rồi nhìn con sói xám ngã ở cửa.
Nghiêm Tĩnh Thủy không thể không nói: “Cậu … kỹ năng phóng đao khá chính xác.”
Hà Nguyệt Sinh khiêm tốn nói: “May mắn thôi, vừa ngay ở giữa, nhưng tôi nghe nói rằng sói sống theo đàn, có thể vừa rồi nó đang gọi những con sói khác.”
Thực tế đã chứng minh, cho dù chỉ có một tiếng sói tru nửa vời, nó vẫn có thể thu hút cả một bầy sói.
Trong cửa hàng bỏ hoang, mấy người trơ mắt nhìn bầy sói xám bốn phương tám hướng vọt tới ngoài cửa, từng con từng con sói xám đang ch ảy nước dãi, trong nháy mắt vây quanh con sói xám đã chết, không khí xáo trộn xung quanh trong nháy mắt trở nên cô đọng, ngột ngạt.
Có bốn cán bộ trồng trọt, một cán bộ chăn nuôi, cộng thêm hai người bị thương trong cửa hàng bỏ hoang, sức chiến đấu bằng 0.
Đồng Đồng nhìn quả lựu đạn trong tay, thấp giọng nói: “Hay là… Tôi cho nổ tung tất cả bọn nó?”
“Không được.” Nghiêm Tĩnh Thủy kiên quyết phủ định đề nghị này: “Quá gần, sẽ lan đến gần chúng ta bên này.”
Ngoài cửa bầy sói nhưng không có tính nhẫn nại chờ đợi bọn họ thương lượng xong đối sách, bọn nó đói bụng đã lâu, chỉ muốn xông tới ăn những người này.
“Bọn nó xông tới kìa!” Ngụy Lệ bị trận chiến này làm kinh sợ, vội vàng giơ súng lên bắn.
Chỉ là mỗi lần muốn b ắn ra, cô ấy đều phải nhắm một lần, tốc độ chậm chạp của cô ấy hoàn toàn không thể trấn áp bầy sói.
Nhưng Ngụy Lệ đã bắn trúng vào cơ thể con sói, con sói chỉ giảm tốc độ, lại tiếp tục lao về phía họ.
“Bọn nó vì sao không chết?” Ngụy Lệ kinh hoảng hỏi.
“Những con sói này thì khác, đánh vào phần yết hầu nhô ra trên cổ họng của bọn nó.”
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào bầy sói đói ngoài cửa một lúc, cuối cùng nhận ra điều kỳ lạ. “Có thể có thứ gì đó trong cơ thể bọn nó.”
Ngụy Lệ nhanh chóng thay đổi thành bắn vào yết hầu nhô ra của những con sói này, nhưng cổ họng sói lồi ra không đặc biệt rõ ràng, kỹ năng bắn súng của cô ấy muốn chuẩn thì phải chậm, một khi quá nhanh sẽ mất đi tầm ngắm.
Triệu Ly Nông bên cạnh đầu óc nhanh nhạy, nhưng không có nghĩa là giỏi kỹ năng, ngay cả thanh chủy thủ ba cạnh trong tay cô chỉ có thể đâm, cắt mạnh, ngoài ra không biết bất kỳ kỹ năng nào.
Cô chỉ có thể đứng vững để che chắn cho những người bị thương của đội số 0, ít nhất có thể bảo vệ hai người trước khi những con sói đó lao tới.
Triệu Ly Nông do dự cúi xuống, lấy từ trong người Hoàng Thiên ra một khẩu súng lục, nhưng cô không biết cách sử dụng, thậm chí còn không biết cách cầm, nên chỉ có thể bắt chước động tác của Ngụy Lệ.
Cô thậm chí còn không biết cách mở chốt an toàn trên khẩu súng.
“Tôi đi lái xe, Đồng Đồng, cầm theo lựu đạn đi.” Hà Nguyệt Sinh hét lớn: “Dẫn đám sói này ra ngoài, cho nổ tung bọn nó.”
Đang lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy ôm lấy súng trường bên cạnh bỗng nhiên điên cuồng bắn tới.
“Bang bang bang ——”
Súng trường khai hỏa, tiếng súng không ngừng vang lên, trong cửa hàng tạo ra động tĩnh vô cùng lớn.
Lúc đầu, mấy người bọn họ cho rằng hỏa lực của Nghiêm Tĩnh Thủy quá ác liệt, tạm thời kìm hãm tốc độ bầy sói xông vào, nhưng sau khi tiếng súng ngừng lại …
Ngụy Lệ đưa tay lên dụi mắt, nhìn chằm chằm bầy sói đói chết ở cửa, khó có thể tin được cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay mình, lẩm bẩm: “Súng trường lợi hại như vậy sao?”
Hà Nguyệt Sinh đợi một hồi, thấy không có con sói nào xuất hiện, cũng không động đậy, lúc này mới đi ra ngoài cửa, định lấy lại thanh chủy thủ của mình, thuận tiện nhìn xem bên trong cơ thể những con sói này là thứ đồ gì.
Cậu cúi xuống rút thanh chủy thủ từ cổ họng con sói xám đầu tiên ra, đang định quay người gọi Triệu Ly Nông lại, thì một con sói xám nằm trên mặt đất bên trái đang giả chết, đột nhiên nhảy lên, muốn cắn cổ Hà Nguyệt Sinh.
“Bang!” Nghiêm Tĩnh Thủy thần sắc bất động, giơ súng lên bắn, lướt qua mặt Hà Nguyệt Sinh, chính xác trúng vào yết hầu của con sói.
Hà Nguyệt Sinh cầm thanh chủy thủ đứng đó: “…”
Cậu nhìn xuống đất, đột nhiên phát hiện phần lớn bầy sói đều bị bắn vào phần yết hầu hơi nhô ra, trên thân không thừa một viên đạn nào.
Hầu hết xác con sói có đạn thừa đều đang hướng mõm về phía Ngụy Lệ.
Mấy người trong cửa hàng bỏ hoang cũng đều choáng váng.
Đây là biết chút sao? Rõ ràng là biết nhiều chút!
“Cậu… kỹ năng bắn súng rất chuẩn.” Hà Nguyệt Sinh đem lời tương tự trả lại cho Nghiêm Tĩnh Thủy.
Nghiêm Tĩnh Thủy sắc mặt như thường: “Không tệ, biết một chút.”
“Tài bắn súng này của cậu, ở bên ngoài căn cứ nhất định có thể tự bảo vệ mình.” Hà Nguyệt Sinh tâng bốc cô ấy: “Lợi hại, lần sau dạy chúng tôi đi.”
Nghiêm Tĩnh Thủy kinh ngạc: “Cậu không biết dùng súng sao?”
“Không quá biết.” Hà Nguyệt Sinh gật đầu.
Nghiêm Tĩnh Thủy khó hiểu, hỏi Đồng Đồng bên cạnh: “Còn cậu thì sao?”
“Không quá biết.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền, ngoan ngoãn lắc đầu.
Nghiêm Tĩnh Thủy kỳ lạ nhìn hai người họ: “Các cậu không biết, tại sao lúc trước ở Quế Sơn lại học tôi cướp súng của thủ vệ quân?”
Cô ấy biết dùng súng nên mới đi lấy súng của thủ vệ quân. Hai người này có ý gì?