Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 84: Lệ dương



Edit & beta: Rya

“Này không phải thấy cậu tùy ý lấy… tùy ý cầm theo sao.” Hà Nguyệt Sinh do dự, cậu hoàn toàn là chạy theo trào lưu, lấy trước rồi nói, sau khi cậu đem ra, súng đã vứt đi từ lâu.

Đồng Đồng cũng vội vàng gật đầu, biểu thị mình cũng làm theo.

Ai ngờ Nghiêm Tĩnh Thủy lại dùng súng giỏi như vậy, ai cũng nghĩ “biết một chút” của cô ấy chính là trình độ nổ súng này.

Không phải tất cả những người bình thường đều nên giống như Ngụy Lệ sao?

Nếu như nói biết một chút thì thật sự là biết một chút. À nhưng không đúng, Nghiêm nỗ lực không giống, cô ấy là quyển vương*, cô ấy biết một chút chính là hàng tỷ chút của người khác.

*từ mạng của TQ: chỉ những người thường thúc đẩy những người xung quanh học tập chăm chỉ hơn, nhưng họ mới là người thật sự chiến thắng.

Triệu Ly Nông đánh thẳng vào vấn đề: “Cậu còn có thể biết chút gì nữa?”

Nghiêm Tĩnh Thủy cầm súng, nghiêm túc suy nghĩ: “Biết chút võ phòng thân.”

Mọi người im lặng một lúc, một người lạ xuất hiện giữa những cán bộ trồng trọt!

“Ý của cậu là … mấy chút rồi?” Triệu Ly Nông chậm rãi hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy hoàn toàn không hiểu tại sao họ lại bị sốc, cô ấy lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chính là biết một chút thôi.”

Hà Nguyệt Sinh tò mò: “So với Dị sát đội thì sao?”

“Tôi không thể đánh lại anh trai tôi.” Nghiêm Tĩnh Thủy có chút thất bại nói.

Ngụy Lệ đột nhiên trừng lớn mắt: “Anh của em ấy chính là đội trưởng Dị sát đội số 3!”

Mà Nghiêm Lưu Thâm cũng không phải luôn ở đội số 3, chỉ vì bị chấn thương mà khi xếp hạng mới rơi xuống đội số 3, trước đây bọn họ đã từng đội số 1.

Những người khác nghe vậy: “…”

Triệu Ly Nông thở phào nhẹ nhõm: “Có cậu ở đây, chúng tôi sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Với sự xuất hiện đột ngột của một võ sĩ chuyên nghiệp, khả năng gặp phải nguy hiểm thẳng tắp giảm mạnh.

Sau khi được khen ngợi, tai của Nghiêm Tĩnh Thủy đỏ lên, nói một tiếng “Được”: “Chỉ cần không gặp phải thực vật dị biến cấp A, tôi có thể tự mình bảo vệ tất cả các cậu.”

Nghiêm Tĩnh Thủy hoàn toàn có thể sinh tồn ở bên ngoài căn cứ, vì vậy trên bàn ăn đêm giao thừa ngày đó, Nghiêm Thắng Biến biết cô ấy sẽ ra ngoài nên không hề tỏ ra lo lắng.

Sau khi mọi người hết kinh ngạc, mấy người họ vẫn phải tiếp tục kiểm tra xác chết của những con sói này.

Trước đó, Triệu Ly Nông đã phát hiện ra rằng những con sói này không giống với con sói xám ban đầu, có một phần nhô ra bất thường dưới cổ.

Hà Nguyệt Sinh kéo một con sói đã chết ở gần đó, dùng dao găm rạch da thịt dưới cổ nó, máu chảy ra không nhiều như trong tưởng tượng.

“Đây là…” Đồng Đồng nhìn thấy thứ nằm trong vết thịt bị cắt: “Nó được sinh ra từ loài sói dị biến sao?”

“Không giống lắm.” Hà Nguyệt Sinh đã lấy thanh chủy thủ lại, đưa tay đẩy ra da thịt hai bên, ngửa đầu nói với Triệu Ly Nông: “Cậu đến xem đi.”

Triệu Ly Nông lúc đầu còn chưa tháo găng tay xử lý hạt giống cây dướng, cô quỳ xuống nhìn đồ vật bên trong: “Giống như một cái rễ cây khô héo thì đúng hơn.”

Xem thế này không đặc biệt rõ ràng.

“Tôi sẽ đến.” Ngụy Lệ cất súng lục, đi đến chiếc xe để lấy hộp thí nghiệm của mình, mở ra, lấy ra một con dao mổ.

Với con dao mổ trong tay, cô ấy có thể dễ dàng lột da con sói, Ngụy Lệ cũng lột hết phần thịt trên cổ, chỉ còn lại bộ xương và một số mạch máu xung quanh bộ rễ khô héo.

Lần này, Triệu Ly Nông có thể nhìn thấy rõ ràng.

Có một thân cây thẳng đứng ẩn trong thịt của con sói xám, phần gốc, tức là phần giao giữa thân và rễ, tạo ra một chỗ phình ngay dưới cổ sói xám.

Mặc dù vật này đã khô héo, nhưng vẫn có thể thấy các lá bắc và đài hoa của nó được bao phủ bởi những sợi lông mịn giống như tơ nhện.

Không chỉ vậy, Triệu Ly Nông còn nhặt chiếc kẹp bên cạnh để gắp phần thịt ở mép, có thể phát hiện ống mầm của nó đã hình thành một giác m út, dính vào mạch máu của con sói.

“Cho em mượn dao mổ.” Triệu Ly Nông lấy con dao từ tay Ngụy Lệ, cắt qua mạch máu, quả nhiên, cô phát hiện ra rằng thiết bị giác m út đã xuyên qua mạch máu của sói xám, được kết nối chặt chẽ với bức tường bên trong.

“Là lệ dương*.” Cuối cùng, Triệu Ly Nông xác nhận.

* có tài liệu ghi Lệ Đương hay còn gọi là Tai Đất, Dã Cô, hoa Ma Rừng (Forest Ghost flower) có tên khoa học là Aeginetia indica

“Lệ dương?” Đồng Đồng cùng Hà Nguyệt Sinh hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Về cơ bản, Ngụy Lệ không biết gì về thực vật, trừ khi nó liên quan đến cây trồng vật nuôi, cô ấy mới hiểu biết được chút gì đó, vì thế yên phận ngồi xổm ở đó lắng nghe.

Nghiêm Tĩnh Thủy đang ôm súng đứng bên cạnh đúng là biết chút ít: “Tôi đã đọc trong tài liệu, lệ dương chính là một loại cây thân thảo ký sinh, có rất nhiều loại. Chúng sẽ hấp thụ rất nhiều nước, chất dinh dưỡng từ cây chủ. Đến khoảng mười lăm ngày, nó đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho cây trồng.”

Lệ dương (lệ đương)

“Nó thật sự có hại cho cây trồng, nhưng cũng có thể được sử dụng làm thuốc.” Triệu Ly Nông nhìn lệ dương khô héo này, ở thế giới của cô, đây chính là thực vật có nguy cơ tuyệt chủng cấp ba: “Nó đã bị dị biến, trước đây nó chỉ ký sinh trên thực vật.”

Cô muốn tiếp tục xác nhận xem thứ tương tự có ở trong cơ thể những con sói khác hay không, vì vậy Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đã kéo xác chết bầy sói đến, giao việc mổ xẻ cho Ngụy Lệ.

Ngụy Lệ rất giỏi trong việc khai đao với động vật.

Ngay sau đó, Triệu Ly Nông phát hiện ra rằng hầu hết mọi con sói đều bị lệ dương ký sinh.

“Rất nhiều mạch máu bên trong đã bị hấp thu, tất cả chất dinh dưỡng đều đã vào cơ thể lệ dương.”

Triệu Ly Nông nhìn xác sói xám khắp nơi: “Cho nên mới gầy như vậy.”

“Vừa nãy trên cổ con sói xám đầu tiên không giống bị nhô ra, có khả năng là không bị ký sinh.” Hà Nguyệt Sinh đi kéo con sói xám mà cậu đã đâm lúc đầu.

Vì trước đó nó đã bị thanh chủy thủ đâm trúng yết hầu, cho nên vết thương của con sói xám này còn lớn hơn cả vết thương do đạn bắn.

Ngụy Lệ nhận lấy nó, chuẩn bị tiếp tục mổ xẻ, cô ấy lần theo vết thương do thanh chủy thủ gây ra, mổ toàn bộ con sói ra.

“Trong cổ hình như không có gì cả.” Ngụy Lệ liếc nhìn, lẩm bẩm nói.

Ngụy Lệ do dự đưa tay định mổ não sói xám, nhưng đột nhiên từ não sói xám b ắn ra một cọng thân màu vàng sẫm, chuẩn bị đâm vào người Ngụy Lệ đang ngồi xổm gần nhất.

“Chíp!” Tiểu hoàng kê không biết lúc nào đã giẫm trên đầu con sói vui mừng kêu lên một tiếng, há miệng nuốt chửng thân cây màu vàng sẫm còn mang theo tơ máu, ngửa đầu rút ra, bắt đầu ngay tại chỗ biểu diễn nuốt sống.

Cùng lúc đó, Nghiêm Tĩnh Thủy phản ứng nhanh chóng, kéo Ngụy Lệ ra phía sau.

Ngụy Lệ nhìn Tiểu Lệ ngửa đầu nhanh chóng nuốt thân cây cao gần bằng nó, đột nhiên mất giọng, phản ứng đầu tiên là nghẹn ngào.

Triệu Ly Nông không có thời gian để nghĩ nhiều, theo bản năng bật chức năng video quang não, nhìn chằm chằm vào con Tiểu hoàng kê vẫn đang nuốt lệ dương xuống, các ống mầm vẫn chưa hình thành đầy đủ giác m út, nhưng các ống mầm vẫn di chuyển, giống như côn trùng sống.

Phương hướng dị biến của những lệ dương này không còn là sinh trưởng khổng lồ nữa, mà là thay đổi thói quen ký sinh, từ ký sinh thực vật sang ký sinh động vật, thậm chí còn muốn ký sinh trên cả con người.

“Gà của chị có vấn đề.” Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc nói khi nhìn Tiểu hoàng kê nuốt cả cây lệ dương kia.

“Nó ăn cái này, giống như ăn một con giun đất lớn vậy.” Đồng Đồng có cảm giác dej@vu.

Nghiêm Tĩnh Thủy cầm súng, lại chĩa nòng súng vào Tiểu hoàng kê: “Nếu không bắn chết nó đi?”

“Chíp chíp chíp!” Tiểu hoàng kê điên cuồng mổ vào nòng súng của cô ấy, mạnh mẽ phát sinh âm thanh “đốc đốc đốc”.

Đôi mắt của Ngụy Lệ đăm đăm: “Bây giờ trông nó giống như một con chim gõ kiến.”

“Nó có thể đã bị ký sinh.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghi ngờ.

“Chíp chíp chíp!”

Ngụy Lệ giơ con dao mổ lên như một du hồn lang thang: “ Giải phẫu nó nhé?”

“Chíp chíp!” Tiểu hoàng kê cũng không mổ nòng súng, tại chỗ nhảy nhót đến mấy lần, hướng Nguy Lệ chíp chíp chíp mấy cái liên tục.

“Tôi cảm thấy nó tựa hồ hiểu được chúng ta nói chuyện.” Hà Nguyệt Sinh nhìn chằm chằm Tiểu hoàng kê, gằn từng chữ một.

“Chíp!”

“Không thể nào, nó chỉ là một con gà mà thôi.” Đồng Đồng có chút không tin.

“Chíp chíp chíp!”

Triệu Ly Nông rốt cuộc nói: “Nhốt nó vào trong chuồng quan sát một thời gian, nó… Không nên ngu ngốc như vậy đi ăn thứ không nên ăn.”

Tiểu hoàng kê nhảy dựng lên tại chỗ: “Chíp!”

Triệu Ly Nông: “…Có khả năng cao là nó đã dị biến.”

Lúc trước ở nhà xưởng, cô đã cảm thấy con gà này quá thông minh.



Trương Á Lập thuận lợi tìm thấy dầu, nhưng trên đường trở về, anh ta gặp phải một loại cây dị biến cấp B, hơi khó đối phó, may mắn thay, cuối cùng anh ta đã thuận lợi thoát thân, trên đường đi còn đụng phải một trại đóng quân bỏ hoang, trong đó anh ta đã tìm thấy một số thực phẩm đóng hộp.

Tuy nhiên, khi anh ta vội vã quay trở lại thì đã năm giờ chiều, trời đã tối dần.

Trương Á Lập lo lắng, anh ta đã ra ngoài quá lâu, không biết mấy người Triệu Ly Nông thế nào rồi.

Hy vọng không có gì xảy ra.

Trước khi rời đi, anh ta tận lực nhổ bỏ những đám cỏ dại kia, đồng thời đổ chút thuốc lỏng xung quanh, phòng ngừa thực vật dị biến cấp thấp tiến vào.

Trương Á Lập nhấn mạnh ga suốt quãng đường, tự an ủi trong lòng: Tuy đều là cán bộ trồng trọt tay trói gà không chặt, nhưng mấy người Triệu Ly Nông này khi gặp sự cố lại tương đối bình tĩnh, bọn họ còn có súng, lựu đạn, chỉ cần không gặp thực vật dị biến cấp cao, hẳn sẽ không có chuyện gì.

Anh ta duy trì ý nghĩ này, thuận lợi quay trở lại cửa hàng quần áo bỏ hoang, nhưng kết quả khi anh ta vừa đi đến cửa, thoáng thấy bên ngoài có một vũng máu lớn.

Cả người lập tức rơi vào hầm băng!

Trương Á Lập đạp phanh gấp, lốp xe địa hình phát ra tiếng “két” chói tai, trước khi dừng lại hẳn, anh ta đã cầm súng lao vào.

Nếu như mấy người họ xảy ra chuyện gì, anh ta đã không tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng, khi chết sẽ cũng muốn kéo theo những thứ dị biến kia chôn cùng!

Trương Á Lập nghiến răng, quai hàm nghiến chặt, giơ súng định xông vào động thủ.

Sau đó… một vẻ bi thương đông cứng lại trên khuôn mặt anh ta.

Trong gian hàng bỏ hoang, hai người đồng đội nằm lặng lẽ bên đống lửa, giống như bộ dạng trước khi anh ta đi.

Cả mặt đất đầy những con sói bị mổ bụng, mùi hôi nồng nặc, trong khi mấy vị cán bộ trồng trọt tay trói gà không chặt đang cùng ngồi xổm gần đó, trêu chọc Tiểu hoàng kê trong lồ ng gà kia.

“Các người… đang làm gì vậy?” Trương Á Lập nhất thời không thể thay đổi tâm trạng, khiến khuôn mặt anh ta méo xệch.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bọn người Triệu Ly Nông, đột nhiên nhận ra: là anh ta sai, anh ta có định kiến với mấy người họ.

Đám người này đáng sợ hơn nhiều so với các nghiên cứu viên và Dị sát đội.

Nhìn xác những con sói hoang nằm ngay ngắn trên sàn nhà, lông đã bị vặt sạch, cổ họng đã bị cắt rách, thịt, xương đã bị tách ra.

Cho dù Dị sát đội có bi3n thái đến đâu, cũng không thể làm ra chuyện bi3n thái như vậy.

Hãy nhìn đám cán bộ trồng trọt này đi, tất cả bọn họ đều ngồi xổm ở đó với vẻ mặt vô cảm mà trêu chọc gà, khoảnh khắc mấy người họ đồng thời quay đầu nhìn sang, Trương Á Lập đã cảm thấy lạnh sống lưng!