Diệp Trường Minh mở cửa xe bước xuống xe, mở cửa sau nhìn thấy Đỗ Bán Mai ngồi bên dưới đã ngủ say, anh lại gọi: “Đỗ Bán Mai?
Đỗ Bán Mai rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhưng vẻ mặt hơi mê man: “Đổng Hưng, anh tỉnh rồi à?”
Diệp Trường Minh liếc nhìn Đổng Hưng vẫn đang nằm ở hàng ghế sau, bắt gặp ánh mắt của Đỗ Bán Mai, biết bác sĩ của đội số 0 không ổn lắm.
Đội viên ngồi ghế phụ còn chút ý thức, khi xe dừng lại, anh ta cắn đầu lưỡi muốn tỉnh lại, nhưng thần trí không rõ, đồng tử đã giãn ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Đội trưởng, chúng ta đến rồi sao?”
Diệp Trường Minh ở hàng sau: “ ……”
Nếu đội viên kia không nhìn vào ghế lái trống khi họ hỏi, anh hẳn là sẽ trả lời.
Diệp Trường Minh mặt không cảm xúc đóng cửa xe lại, đang định đến xem đội viên ở chiếc xe phía trước, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của chiếc xe bán tải địa hình cách đó không xa, anh liền cảm thấy từ từ huyệt thái dương đến trán đau nhói.
Chiếc xe bán tải địa hình đâm sầm vào tượng đá phía trước mà không dừng lại, ngược lại còn lùi lại rồi dùng ga tông vào tượng đá, cứ thế nhiều lần, liên tục tông vào tượng đá.
“Đội trưởng, phía trước có vật cản đường!”
Diệp Trường Minh nghe được tiếng nói nghiêm túc của đội viên phía trước truyền qua máy bộ đàm.
“Đội trưởng, chúng tôi yểm trợ, các anh đi trước đi!”
Theo câu nói này, xe bán tải phía trước tiếp tục nhấn ga, lại đụng vào tượng đá, mạnh đến nỗi đẩy tượng đá ngã một nửa về phía bên kia.
“Dừng lại!” Diệp Trường Minh nói vào máy bộ đàm, đồng thời cấp tốc lao về phía trước.
“Đội trưởng, yên tâm đi, có chúng tôi ở đây!” Âm thanh Côn Nhạc thanh truyền đến từ bộ đàm, sau đó anh ta cùng Chi Minh Nguyệt loạng choạng đứng lên, vác súng trên vai bắn về phía pho tượng.
“Bang bang bang—”
Viên đạn bắn trúng tượng đá, b ắn ra tung tóe lớp bột phấn, cảnh tượng vô cùng kịch liệt.
Sắc mặt của Diệp Trường Minh cực kỳ khó coi, anh thậm chí không nhớ ra bọn họ đã bị trúng chiêu khi nào, vì vậy anh chỉ có thể vượt lên xe phía trước, đánh ngất các đội viên trong khoang sau.
Cuối cùng Diệp Trường Minh mới đánh ngất đội viên ngồi ở ghế lái, lúc này chiếc xe bán tải địa hình mới ngừng đâm vào tượng đá.
Điền Tề Tiếu ngồi ở ghế phụ lái, hai tay cầm bảng điều khiển, chậm rãi quay đầu lại nói với Diệp Trường Minh đang đứng trước cửa tài xế: “Đội trưởng, chiếc máy bay không người lái cuối cùng hình như cũng bị hỏng, màn hình không thể bật lên được.”
Diệp Trường Minh mặt không biểu cảm: “… Cậu đang điều khiển máy bay không người lái à?”
Diệp Trường Minh lạnh mặt xoay người trở lại trong chiếc xe số 2, chuẩn bị lái gần đến chiếc xe bán tải, anh thậm chí còn chưa biết phải làm gì với những đội viên này.
Kết quả là vừa mới ngồi lên xe, anh đã cảm thấy mệt mỏi, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.
Một lúc sau, Diệp Trường Minh dựa lưng vào ghế, đột nhiên mất đi ý thức.
…
Đổng Hưng tỉnh lại lúc bốn giờ sáng, khi mở mắt ra, anh ta nhìn thấy nóc xe quen thuộc, hơi quay đầu lại thì thấy Đỗ Bán Mai đang ngồi dưới ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người hẳn là còn sống, anh ta theo bản năng mỉm cười, kéo theo vết thương trên nửa mặt, cho nên không làm gì khác là phải kiềm chế lại.
Một nửa người Đổng Hưng bị lông tơ trên lá cây dướng dị biến cấp A găm vào, vết thương rất sâu và dày đặc, sau khi tỉnh dậy, tác dụng của thuốc mê cũng giảm đi, cơn đau lít nha lít nhít ập đến, trán của anh ta rất nhanh đã che kín mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, anh ta với tư cách là đội viên của Dị sát đội, cơn đau xót này không đủ để khiến anh ta kêu ra tiếng.
Đổng Hưng cũng không muốn làm phiền đến những đồng đội khác, lúc này mọi người hẳn là đang nghỉ ngơi, anh ta mở to mắt không nhúc nhích, chỉ yên lặng cảm nhận cơn đau.
Cơn đau này khiến anh ta cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống.
Nhưng quả thật rất đau, vì thế anh ta nhắm mắt lại, hạ thấp tiếng thở gấp gáp, từ từ kháng cự lại, sợ đánh thức Đỗ Bán Mai bên cạnh.
Nửa mê nửa tỉnh chống cự đến sáu giờ sáng, Đổng Hưng cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Quá yên tĩnh.
Lúc này, ít nhất đã có một lần thay phiên tuần tra, nhưng từ đầu đến cuối không nghe được động tĩnh gì, Đỗ Bán Mai ngồi bên cạnh cũng đã ngủ say.
Lúc này trời đã sáng mờ sương, còn có mưa lất pha lất phất.
“Lão Đỗ?” Đổng Hưng khàn giọng gọi, nhưng Đỗ Bán Mai không có phản ứng.
Trong lòng Đổng Hưng trầm xuống, anh ta cắn răng dựa vào thân thể bị thương nhẹ bên kia để chậm rãi chống dậy.
Vừa ngồi dậy, anh ta phát hiện hàng ghế đầu vẫn còn hai người ngồi, thậm chí còn có cả đội trưởng.
Trái tim anh ta lập tức chìm xuống đáy vực, ai cũng có thể ngủ say mất cảnh giác, nhưng đội trưởng thì không thể.
Bất chấp vết thương trên người, Đổng Hưng lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy khẩu súng lục của chính mình trong túi phía sau ghế ngồi.
–Rất yên tĩnh.
Tòa nhà đổ nát ở trung tâm thành phố bị bao phủ bởi một tầng mưa bụi, sương mù xám xịt, những cây cối cao lớn cách xa ít nhất mười mét, chỉ có cỏ dại phá gạch men mọc trên mặt đất.
Xem ra tựa hồ không có nguy hiểm gì, nhưng Đổng Hưng không dám thả lỏng, anh ta bám vào cửa xe tiến về phía trước, nhìn các đồng đội và đội trưởng bên trong qua cửa kính xe.
“Đội trưởng?” Đổng Hưng liếc mắt một cái, gọi Diệp Trường Minh ở bên trong, sau đó xoay người nhìn chung quanh.
Diệp Trường Minh dựa lưng vào ghế, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đổng Hưng không còn cách nào, nghiến răng giơ bàn tay bầm dập lên chạm vào người đồng đội ngồi trên ghế phụ lái, ít nhất đồng đội vẫn còn hô hấp.
Rất nhanh, tầm mắt của anh ta đã bị chiếc xe bán tải địa hình cách đó không xa hấp dẫn, Đổng Hưng kéo lê thân thể đầy vết thương chậm rãi đi về phía trước, cũng không phải là một đoạn đường dài, cả người anh ta ướt đẫm, không rõ là vì mưa bụi ướt trúng, hay là do mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khi anh ta đến gần, phát hiện khoang phía sau xe bán tải có bốn đồng đội đang nằm, đầu tóc, quần áo đã ướt sũng nhưng vẫn nằm đó ngủ, hai đồng đội khác cũng đang ngủ ở hàng ghế đầu.
Nếu nói là ngủ, thì bọn họ giống như đã rơi vào trạng thái hôn mê thì đúng hơn.
Tay cầm súng của Đổng Hưng khẩn thiết đặt trên khung cửa, anh ta không kìm được cúi người xuống thở hồng hộc, trong lúc nhất thời, anh ta ngỡ rằng mình còn đang trong giấc mộng chưa tỉnh lại, bằng không thì sao nhiều người như vậy, ngay cả đội trưởng cũng bị mất ý thức.
Ngay khi Đổng Hưng xoay người định đi tìm Đỗ Bán Mai, nghĩ cho dù bất luận thế nào cũng phải đánh thức cô ta tỉnh lại thì, một mùi thối rữa chết chóc khổng lồ bay tới.
Loại mùi này theo khứu giác thì không khó nghe, nhưng sau khi ngửi, tự nhiên liên tưởng đến sự thối rữa mục nát hiện lên trong tâm trí.
Bởi vì do vết thương, Đổng Hưng hơi khom người trong mưa bụi, đứng giữa hai chiếc xe địa hình, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm súng siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Đó là một loại dự cảm mãnh liệt … có chuyện gì đó sắp xảy ra.
…
Bên kia, sau khi bỏ phiếu xong, mấy người Triệu Ly Nông chuẩn bị quay trở lại, đi về phía Đông Nam.
Tuy nhiên, đầu của Bố Dong bị chấn động, hiện tại vẫn còn chóng mặt, hành động hơi mạnh một chút thì lại cảm thấy muốn nôn, không thể lái xe được nữa.
“Tôi sẽ lái xe.” Hà Nguyệt Sinh giơ tay: “Ở Căn cứ số chín tôi đã từng lái xe.”
“Được.” Trương Á Lập đồng ý, đề nghị cậu đổi chỗ với Bố Dong.
Cuối cùng hai chiếc xe vẫn là những người ban đầu, nhưng chỗ ngồi đã được điều chỉnh, Hoàng Thiên bị thương nặng, hàng ghế đầu có nhiều sóng gió nên được phép ngồi hàng ghế sau, Ngụy Lệ mang theo súng ngồi ở ghế phụ lái cạnh ghế tài xế, miễn cưỡng coi như là một lực lượng chiến đấu tích cực.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau một trước một sau chạy đi, ba đội viên của đội số 0 cảm thấy trái tim đang lơ lửng, vết thương trên ngực Hoàng Thiên đã được băng bó chặt chẽ, theo sự rung động của chiếc xe địa hình, băng gạc đã bắt đầu thấm máu.
Hoàng Thiên cắn răng không nói lời nào, tự mình lấy ra một miếng băng gạc mới, quấn thêm vài vòng quanh tay để dễ cầm súng hơn. Anh ta không thể cầm súng trường được nữa, chỉ có thể cầm súng lục.
Triệu Ly Nông không biết sử dụng súng, cầm súng trong tình huống hiện tại có lẽ là lãng phí đạn, vì vậy cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rút thanh chủy thủ ba cạnh của mình, tuốt vỏ ra, giữ thật chặt cán chủy thủ, cũng coi như tự tăng cường năng lực phòng ngự cho mình.
Bề mặt thanh chủy thủ không sáng bóng, mà có kết cấu mờ sương, nhưng cũng đủ sắc bén nhẵn nhụi, thỉnh thoảng có một chùm ánh sáng từ đám mây phía xa chiếu ra, rơi vào hàng ghế sau của chiếc xe, rọi lên trên thanh chủy thủ trong tay của Triệu Ly Nông, phản chiếu một ánh sáng yếu ớt.
Hoàng Thiên bên cạnh vẫn đang cảnh giác quan sát bên ngoài, theo bản năng giơ tay lên che mắt, từ khóe mắt anh ta thoáng thấy một thanh chủy thủ trong tay cô, liền nhớ lại ngày hôm đó Triệu Ly Nông đã cứu anh ta như thế nào.
Đây là lần đầu tiên anh ta được người của Viện nghiên cứu nông học cứu, năm xưa họ là người bảo vệ các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học, bất kể bên ngoài căn cứ xảy ra chuyện gì, những nghiên cứu viên đó vẫn luôn trốn ở phía sau.
Đương nhiên, Hoàng Thiên không cho chuyện đó là sai, những nghiên cứu viên kia có nhiệm vụ của riêng họ, nhưng nếu không nhìn người bằng lỗ mũi thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Anh ta quay đầu nói với Triệu Ly Nông: “Lần trước còn phải cảm ơn cô cứu tôi, nếu không có cô, không chừng tôi đã chết rất khó coi.”
“Tiện tay mà thôi.” Triệu Ly Nông khách sáo nói.
“Chẳng trách Côn Nhạc lúc trước đã nói cô phản ứng nhanh.” Hoàng Thiên nhớ lại động tác cúi người và cắt gọn gàng dây liễu dị biến của Triệu Ly Nông: “Thật ra, cô cũng có thể học một chút kỹ năng tự vệ, tôi cảm thấy cô là một hạt giống tốt.”
“Tôi không phải.” Triệu Ly Nông biết cô có bao nhiêu cân lượng, cô chỉ là có đầu óc phản ứng nhanh, nhưng không có nghĩa là cơ thể có thể theo kịp.
Cô có thể phản ứng với hành động khẩn cấp bất ngờ, nhưng đó là do tâm trí cô nhanh hơn người thường, nhưng cơ thể cô không thể theo kịp.
Ví dụ như lần kéo tay vịn điều khiển trong phòng kính, bất quá chỉ là đột nhiên kéo một cái rơi xuống, thắt lưng liền bị trật.
Hoàng Thiên cũng không để ý, cúi đầu nhìn thanh chủy thủ trong tay Triệu Ly Nông, vừa định khen thanh chủy thủ của cô: “Thanh chủy thủ này của cô rất… chết tiệt!”
Nói được nửa chừng, đột nhiên bị nghẹn lại, khẩn trương nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ ba cạnh của Triệu Ly Nông.
Hình dáng của thanh chủy thủ rất quen thuộc, đây là đồ dùng của quân đội, người bình thường không thể có nó, nhưng đây không phải là then chốt, then chốt chính là số hiệu trên thanh chủy thủ.
02 — đây không phải là số của đội trưởng sao?!
Hoàng Thiên bất tri bất giác mở to hai mắt, tầm mắt chậm rãi dời khỏi thanh chủy thủ, cuối cùng nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Cô… thanh chủy thủ này…”
Triệu Ly Nông không rõ ý lắm, xoay cổ tay, dãy số lộ ra rõ ràng hơn “Thanh chủy thủ này có vấn đề gì?”
Hoàng Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, thở phào nhẹ nhõm: “Đêm đó đội trưởng đưa cho cô thanh chủy thủ của anh ấy để tự vệ hả?”
Hẳn là buổi tối hôm ấy khi đổi xe, đội trưởng đã đưa thanh chủy thủ cho Triệu cán bộ.
Triệu Ly Nông cau mày, nhìn vào thanh chủy thủ ba cạnh trong tay: “Đây là thanh chủy thủ của tôi.”
Hoàng Thiên không hiểu, anh ta chỉ vào hai chữ kia: “Trên mặt của nó có số hiệu của đội trưởng.”
Triệu Ly Nông quay thanh chủy thủ lại nhìn, nhìn thấy chữ trên đó: “Nó không phải đồ đã loại bỏ sao?”
Hoàng Thiên: “?”
“Cái gì đánh số?” Ngụy Lệ ở hàng ghế đầu quay đầu tò mò hỏi.
“Hóa ra là đầu năm ngoái đội trưởng đặc biệt đăng ký xin thanh chủy thủ ba cạnh là để tặng cho cán bộ Triệu!” Hoàng Thiên lại nghĩ tới một chuyện, hận không thể vỗ đùi: “Các người đã sớm quen biết?”
Đây chân chính là tin bát quái! Những đồng đội bị phân tán kia chắc chắn cũng không biết!
“Xảy ra khi nào? Sao chị lại không biết!” Tinh thần buôn chuyện của Ngụy Lệ bùng cháy khắp người, cô ấy cảm thấy anh họ và học muội quen biết thì hơi kỳ lạ.
Ngay cả Trương Á Lập đang lái xe, cũng thường xuyên nhìn vào kính chiếu hậu, rõ ràng là muốn buôn chuyện.
“Không phải là tặng.” Triệu Ly Nông giải thích: “Trong quá trình sát hạch cán bộ trồng trọt, Diệp Trường Minh đã làm gãy thanh chủy thủ của tôi, vì vậy anh ấy đã bồi thường cho tôi một thanh mới.”
Cho nên mới quen biết, tính ra các đội viên đội số 0 lúc trước đều biết cô, chỉ là chưa từng thấy mặt mà thôi.
Sự phấn khích của ba người trong xe vừa được dấy lên thì lại tan thành mây khói.
“Thì ra là vậy.” Hoàng Thiên vừa rồi còn kích động, nhưng hiện tại đã bình tĩnh lại, ngực tràn đầy tơ máu, anh ta có chút thất vọng, còn tưởng rằng bản thân nghe được tin bát quái gì đó của đội trưởng.
Hóa ra là chuyện công.
“Là như vậy hả?” Ngụy Lệ không muốn tin, luôn cảm thấy giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó mà bản thân không biết, nếu không tại sao lúc hai người nói chuyện luôn có cảm giác người khác không chen vào được.
Triệu Ly Nông không cảm thấy chỉ một thanh chủy thủ thì có gì để nói, vì thế nhắc Ngụy Lệ chú ý đến phía trước, đừng phân tâm.
Cả đoàn người lái trở về chưa đầy một giờ thì mặt đất bất ngờ rung chuyển.
Ba đội viên của đội số 0 trong nháy mắt căng thẳng, cho rằng đó là rễ của cây dướng dị biến cấp A đang lăn lộn đuổi theo.
“Tiểu Hà, lái xe ổn định, chú ý đến xung quanh.” Trương Á Lập nhấn bộ đàm để nhắc nhở Hà Nguyệt Sinh trong chiếc xe địa hình phía sau.
“Em biết rồi.”
Rất nhanh, giọng nói của Hà Nguyệt Sinh cũng đã truyền trở lại.
Triệu Ly Nông nhìn qua tấm kính xe đã vỡ một nửa, sau một tiếng rung động thì cũng không có bất kỳ động tĩnh nào khác, hoàn toàn khác với đêm hôm trước khi bộ rễ khổng lồ của cây dướng dị biến cấp A trào lên tạo thành những ngọn núi chấn động.
Nó giống như… một thứ gì đó khổng lồ ngã xuống đất.
“Dừng lại đã.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói: “Tôi muốn ra bên ngoài nhìn một chút.”
Trương Á Lập sững sờ một lúc, sau khi nghe lời cô nói thì đạp phanh, dừng xe.
Triệu Ly Nông mượn họ kính viễn vọng, mở cửa bước xuống xe, trực tiếp muốn bò lên nóc xe địa hình.
Trương Á Lập xuống xe giúp cô một tay, đẩy Triệu Ly Nông lên.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Nguyệt Sinh đậu xe phía sau cũng xuống xe, ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông đang đứng trên nóc xe hỏi.
Triệu Ly Nông hướng kính viễn vọng nhìn về phía Tây Bắc.
Nơi này ở cách hơi xa, nhưng bản thể cây dướng dị biến cấp A lớn như ngọn núi cố thủ ở hướng Tây Bắc, đáng lẽ phải nhìn qua kính viễn vọng vẫn có thể nhìn thấy cái cây quái vật khổng lồ đó.
Cây dướng
Tuy nhiên vào lúc này, trong kính viễn vọng căn bản không thấy bóng dáng của cây dướng dị biến cấp A, gốc cây giống như một ngọn núi khổng lồ màu xanh dường như đã hoàn toàn biến mất.
Có thể không phải biến mất, mà là… sụp đổ.
Ngay khi Triệu Ly Nông chuẩn bị từ trên nóc xe trèo xuống, Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy, Đồng Đồng đều bò lên.
“Nhìn về phía Tây Bắc đi.” Triệu Ly Nông đưa kính viễn vọng cho Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cây dướng dị biến cấp A có lẽ đã chết rồi.”
Trương Á Lập đang đứng bên cạnh chiếc xe địa hình vẫn không thể tin được: “Chết rồi?”
Anh ta ở bên ngoài căn cứ đã đụng phải nhiều loại thực vật dị biến cấp A, nhưng chưa từng thấy một loại thực vật dị biến cấp A nào chết cả, năng lực tái sinh của bọn chúng quá mạnh, cả đạn dược đều không thể khiến bọn chúng tử vong. Triệu Ly Nông lại đột nhiên nói rằng cây dướng dị biến cấp A của Khâu Thành đã chết?
“Thật sự là không thấy.” Ngụy Lệ cầm kính viễn vọng nhìn về phía Tây Bắc, nhưng không thấy bóng cây dướng đâu.
Trương Á Lập cũng vượt lên, mượn kính viễn vọng nhìn thử.
Một lúc lâu sau, anh ta mới đi xuống, nhìn mấy vị cán bộ trồng trọt xung quanh mình: “Đây có tính là chuyện tốt không?”
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Tôi không biết, sau khi một họ cây khổng lồ chết đi, nên có những thực vật khác ở khu vực đó nhanh chóng phát triển, chiếm giữ, tranh giành lãnh thổ.”
Đây sẽ là một khởi đầu mới.
…
Ở phía Tây Bắc, cây dướng dị biến cấp A đã cố thủ ở đây hơn 40 năm đột nhiên trụi lá, thân khô héo mục nát, cuối cùng đã ầm ầm ngã xuống vào ngày đó.
Khoảnh khắc khi nó ngã xuống, vô số hạt giống của các loại thực vật ẩn sâu trong đất bắt đầu nảy mầm.
Bị chôn vùi trong lòng đất nhiều năm như vậy, ánh sáng mặt trời cùng chất dinh dưỡng đều bị ngăn chặn hoàn toàn, hiện tại bá vương trên đầu đã ngã xuống, đã đến phiên bọn chúng.
Nhưng mà vào lúc này, trong lòng đất lại mở ra một lượt cắn giết mới, vô số bộ rễ chằng chịt chiếm cứ toàn bộ hướng Tây Bắc và hướng Tây Nam, tất cả rễ cây bất hòa với những bộ rễ này khi tiếp xúc đều sẽ bị chúng nuốt chửng xoắn đứt.
Trên mặt đất còn không ai hiểu được, chứ đừng nói đến động tĩnh sâu dưới lòng đất…
Đoàn người của Triệu Ly Nông tiếp tục lái xe về phía Đông Nam, lái xe thêm một tiếng rưỡi nữa thì đến trung tâm thành phố Khâu Thành.
“Phía trước có hệ thực vật dị biến tụ tập!” Trương Á Lập nhìn “bức tường” thực vật màu xanh dày đặc cao hơn mười mét phía trước, lập tức phanh gấp, đi mò lấy khẩu súng của mình.
Hoàng Thiên ở phía sau cũng lập tức cứng rắn gồng người lên, chuẩn bị nhoài người ra ngoài cửa sổ nổ súng.
“Bang bang bang!”
Hoàng Thiên vừa mới thò nửa bàn tay ra ngoài, liền có mấy tiếng súng vang lên.
Hà Nguyệt Sinh trong chiếc xe địa hình phía sau tăng tốc vọt tới, khi sắp tông vào “bức tường” thực vật dị biến, cậu bẻ lái đồng thời đạp phanh khiến hiện trường cấp tốc trôi đi.
Nghiêm Tĩnh Thủy ở hàng sau để lộ nửa người, hai tay cầm súng trường bắn phá điên cuồng.
Đồng Đồng nhân cơ hội hét lên với mấy người Trương Á Lập ở phía sau đang lạc xa dần: “Nhanh xông tới đi.”
Trương Á Lập và Hoàng Thiên, những người vốn nên xông pha chiến đấu: “?”
Bên kia, Bố Dong vốn đang chịu đựng cơn choáng váng chuẩn bị nổ súng đối phó với thực vật dị biến, cũng không nhịn được thò nửa người trên ra: “Ọe!”