Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 89: Giống như trúng độc



Edit & beta: Rya

“Mau xông tới!” Ngụy Lệ hưng phấn kêu lên.

“Bức tường” thực vật dị biến ở phía đối diện bị Nghiêm Tĩnh Thủy dùng súng mạnh mẽ công kích xuất hiện vết thương.

Trong mắt Trương Á Lập vẫn còn sự kinh ngạc, nhưng chân anh ta đã đạp ga hết mức lao tới.

Anh ta không hiểu.

Lẽ nào mấy vị cán bộ trồng trọt này là đang yểm trợ bao che cho đội số 0 bọn họ sao, điều này khiến cho Dị sát đội còn gì là mặt mũi?

Hoàng Thiên ở hàng sau cũng không thể hiểu được, mặc dù thân đang bị thương nhưng anh ta đã lên kế hoạch xong, dự định liều mạng bảo vệ mấy vị cán bộ trồng trọt này, nhưng kết quả bây giờ …chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ọe!” Bố Dong nằm nhoài trên cửa sổ xe phun ra một đống nước axit, bản thân thậm chí còn nghi ngờ rằng Hà Nguyệt Sinh đang trả thù mình lúc trước lái xe trên Quế Sơn.

“Ngồi cho vững, tôi muốn quay đầu xông tới!” Hà Nguyệt Sinh hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt ngưng trọng.

Tranh thủ thời gian này, Nghiêm Tĩnh Thủy lấy băng đạn từ trong túi áo ra, nhanh chóng thay băng đạn trống xuống.

Chiếc xe địa hình nhanh chóng quay đầu, Bố Dong theo quán tính bị ném vào trong, anh ta nghe thấy giọng nói liền quay đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy phía sau, nhìn tốc độ thay băng đạn của cô ấy, anh ta trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, tốc độ tay này thậm chí còn không thua đội viên Dị sát đội!

Bây giờ tất cả cán bộ trồng trọt đều lợi hại như vậy sao?

Bố Dong cảm thấy não của mình chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không sao anh ta có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ phấn khích trên khuôn mặt của mấy vị cán bộ trồng trọt này.

Anh ta mới ngất đi có một ngày, sao lại có cảm giác hết thảy đều không khống chế được?

Nghiêm Tĩnh Thủy nhấc súng lên, tiếp tục b ắn ra bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm ba đội viên của đội số 0 đang nghĩ gì, cô ấy chỉ một lòng tập trung vào việc đối phó với thực vật dị biến trước mặt. Chỉ cần sớm tìm được đội trưởng đội số 0, bản thân mình có thể tiếp tục được học tập.

Theo một loạt tiếng súng nổ không ngừng nghỉ, hai chiếc xe lần lượt lao ra khỏi bức tường thực vật dị biến.

Lúc này Đổng Hưng quay đầu lại, nhìn thấy hai chiếc xe địa hình quen thuộc lao tới.

Sáng sớm khi mùi hôi thối mục nát truyền đến không bao lâu, anh ta đã gắng gượng trở về, lôi đồng đội của mình ra khỏi chiếc xe bán tải địa hình, khiêng bọn họ vào khoang sau, đánh lái lùi xe về phía sau, áp sát gần xe của đội trưởng.

Một động tác nhỏ như vậy cũng khiến anh ta mất hơn nửa giờ, vết thương ở một bên người cũng lại rỉ máu.

Đổng Hưng đau đến mức ý thức hỗn loạn, nhưng vẫn cắn răng bước xuống xe, đứng canh giữ xung quanh hai chiếc xe, sợ sẽ có thực vật dị biến nên chỉ có thể chờ đồng đội tỉnh dậy.

Mới bắt đầu, xung quanh chỉ có mưa bụi, thỉnh thoảng cách đó không xa có tiếng côn trùng động vật khe khẽ vang lên, cho đến khi toàn bộ mặt đất đột nhiên chấn động.

Đổng Hưng nghĩ rằng bộ rễ khổng lồ của cây dướng dị biến cấp A sắp trào tới đây, nếu đi lên phía trước của trung tâm thành phố chính là phía bắc, còn đi về phía trái chính là phía tây.

Toàn thân anh ta căng thẳng, thậm chí còn lấy một mũi tiêm trong túi trang bị của những đồng đội khác trên xe, chuẩn bị nếu không chịu được nữa thì tiêm vào người.

Lần chờ đợi này kéo dài gần một giờ, khi thể lực của anh ta xuống thấp nhất, ý thức dần dần mơ hồ, thực vật dị biến từng đám xuất hiện hướng về phía bên này.

Chúng là một số thực vật dị biến cấp thấp, nhưng chúng đang mở rộng theo hệ, tiếp về phía cận bên này.

Toàn thân Đổng Hưng ướt sũng, anh ta cắn chặt đầu lưỡi để tỉnh táo lại, cầm súng lục, bắn vào những thực vật dị biến đó.

Mặc dù Đổng Hưng bị thương nặng, nhưng thực vật dị biến cấp thấp đối với anh ta mà nói cũng không khó, chỉ cần anh ta có súng.

Nhưng một mình anh ta phải che chở cho đồng đội trong hai chiếc xe, thực vật dị biến kia lại từ tứ phía xông tới bao vây, vì vậy anh ta không thể đứng ở một hướng.

Cuối cùng, Đổng Hưng tìm thấy mấy băng đạn cất vào trong túi áo, đứng phía sau xe bán tải, anh ta liên tục thay đổi phương hướng để đối phó với những thực vật dị biến cấp thấp mà bình thường bản thân không để ở trong mắt.

Trước đây Đổng Hưng cũng từng bị thương nặng, từng trải qua những tình cảnh còn khó khăn hơn thế này, vô số lần vật lộn bên bờ vực sinh tử, nhưng chưa bao giờ anh ta mệt mỏi như vậy.

Có lẽ là bởi vì lúc này chín đồng đội xung quanh anh ta, trong đó có một người là đội trưởng, đều đã mất đi ý thức, không có năng lực phản kháng.

Năm xưa khi anh ta bị thương, vẫn luôn có hy vọng, chỉ cần đội trưởng còn ở bên cạnh, bọn họ vẫn còn có cơ hội.

Mà hiện tại…

Đổng Hưng liếc nhìn chiếc xe địa hình bên cạnh, đột nhiên không còn đội trưởng để trông cậy.

Thực vật dị biến xuất hiện quá dày đặc, khẩu súng lục của Đổng Hưng đã hết đạn, anh ta không quan tâm đ ến vết thương trên người, cúi xuống chộp lấy khẩu súng trên người Côn Nhạc để bắn.

Nhận thấy súng trường cũng sắp hết đạn, trong lòng anh ta có cảm giác hoang đường, chẳng lẽ đội số 0 lại chết dưới tay một nhóm thực vật dị biến cấp thấp sao?

Có lẽ là do đau đớn tạo thành ảo giác, anh ta thậm chí còn nghe được phía trước truyền đến tiếng súng, rõ ràng là hướng về phía sau anh ta nổ súng.

Đổng Hưng dùng bắn súng liên tục, tạm thời áp chế được thực vật dị biến cấp thấp ở phía sau, sau đó cúi xuống chộp lấy khẩu súng trên người Tả Hoa, đứng dậy quay đầu chuẩn bị đối phó với thực vật dị biến phía trước, chỉ nghe thấy hai tiếng phanh xe, nhìn thấy xe địa hình quen thuộc chạy tới trước mặt anh ta.

Phần lớn cơ thể của Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn ở bên ngoài xe, một tay nắm chặt tay vịn bên trong cửa kính xe, tay còn lại cầm súng trường, rất giống phong độ hàng ngày khi Dị sát đội tiêu diệt thực vật dị biến.

“Ảo giác à.” Đổng Hưng thấp giọng lầm bầm, làm sao một cán bộ trồng trọt tay trói gà không chặt lại có thể xông pha với một khẩu súng trường trong tay.

Ngay khi Đổng Hưng muốn quay về phía Nghiêm Tĩnh Thủy chuẩn bị nổ súng, Trương Á Lập đã đỗ xe xong lập tức nhảy vào phía sau xe bán tải, khống chế Đổng Hưng: “Cậu điên à?”

Đổng Hưng sửng sốt: “Mấy người không phải ảo giác sao?”

“Ảo giác con khỉ!” Trương Á Lập nhìn thấy Đổng Hưng vẫn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tĩnh Thủy, tang thương nói: “Đám cán bộ trồng trọt này có chút tà môn, về sau lại nói, tình huống của mọi người thế nào, chúng tôi vẫn đợi đội trưởng đến tìm chúng tôi.”

“Tôi không biết, sau khi tôi bị thương tỉnh dậy, phát hiện đội trưởng và mấy người họ đều bất tỉnh ở đây.” Đổng Hưng thở phào nhẹ nhõm nói.

Trương Á Lập liếc nhìn đồng đội đã ngã vào xe bán tải, không khỏi thốt lên: “Thật là điên rồi!”

Anh ta đột nhiên cảm thấy bàn tay đang ôm Đổng Hưng có chút nhớp nháp, khi nhìn xuống thì có một vết máu trên tay: “Cậu bị thương sao?”

Đổng Hưng hít một hơi: “Trước đó đã bị thương.”

Trương Á Lập đỡ đồng đội xuống để đồng đội nghỉ ngơi: “Cậu đợi ở đây đi.”

Mặc dù có rất nhiều hệ thực vật cấp thấp, nhưng một mình Trương Á Lập vẫn có thể đối phó được, càng chưa nhắc tới còn có Nghiêm Tĩnh Thủy, cùng hai đội viên khác của Đội số 0 bị thương nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nổ súng.

“Oxalis rubra, một loại thân thảo lâu năm, thân không mọc trên đất. Cây cỏ chân vịt, một loại thân thảo sống lâu năm.” Nghiêm Tĩnh Thủy vừa bắn vừa lẩm bẩm.

Oxalis rubra

Cỏ chân vịt

Triệu Ly Nông bật quang não, ghi lại những thực vật dị biến xung quanh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều thực vật dị biến cấp thấp tập hợp công kích như vậy.

Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh bên cạnh không có súng trong tay, cũng học theo răm rắp, bắt đầu quay video theo các hướng khác nhau.

“Vỏ dương xỉ, rễ cây mọc thẳng, thuộc họ Pteridaceae.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhớ về các loài thực vật trong đầu, so sánh với thực tế để học tập.

Vỏ dương xỉ

Triệu Ly Nông đứng sau lưng cô ấy lắc đầu: “Đó là cẩu tích, cây lâu năm thân thảo, thuộc họ dương xỉ vỏ trai.”

Cẩu tích

Trương Á Lập đang đối phó với thực vật dị biến cấp thấp gần đó, rùng mình khi nghe hai người bắt đầu thảo luận về sự khác biệt giữa thực vật dị biến, viên đạn suýt nữa đã bắn trượt.

Vì lý do nào đó, anh ta cảm thấy rằng những cán bộ trồng trọt này bi3n thái một cách kỳ lạ.



Cũng may có sự tham gia của bọn họ, hệ thực vật dị biến cấp thấp đã nhanh chóng bị xóa sổ, mọi người đều có cơ hội thở phào.

Đổng Hưng bị đẩy vào trong chiếc xe số 1, Ngụy Lệ đang băng bó bôi thuốc cho anh ta.

Trương Á Lập và mấy người khác thì đi kiểm tra tình trạng của các đội viên khác, họ vẫn hô hấp bình thường, đều sống sót, nhưng tất cả đều rơi vào trạng thái hôn mê.

“Bọn họ hình như là bị trúng độc.” Triệu Ly Nông nhìn chung quanh, cảm thấy tất cả mọi người đều có triệu chứng giống nhau.

Trương Á Lập lắc đầu: “Đổng Hưng không sao, hơn nữa trong khoảng thời gian đó cũng không có thực vật dị biến tấn công.”

Nếu thực vật dị biến tiết ra khí độc, bọn họ đã sớm trở thành chất dinh dưỡng cho thực vật dị biến trước khi Đổng Hưng tỉnh lại.

Dấu vết xung quanh cũng rất kỳ lạ, mặt trước của chiếc xe bán tải địa hình gần như bị san phẳng, hoàn toàn phù hợp với vết vết móp méo của bức tượng đá cách đó không xa.

Điều khiến Trương Á Lập khó hiểu nhất là trên bức tượng vẫn còn rất nhiều vết đạn, rõ ràng là do súng trường của đội số 0 b ắn ra, tại sao đang yên đang lành lại đi bắn phá bức tượng? Còn chiếc máy bay không người lái cũng rơi xuống đất?

Trương Á Lập nhìn quanh trong xe, lại sờ s0ạng khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy bên cạnh ghế phụ lái.

“Là bản đồ do đội trưởng vẽ.” Trương Á Lập nhận ra ghi chú của Diệp Trường Minh: “Bọn họ từ phía Đông Nam quay đầu trở về, có lẽ định đi về phía bắc để tìm chúng ta.”

Bản đồ không hoàn chỉnh, chỉ vẽ qua loa, ghi chú đánh dấu thời gian cuối cùng cũng dừng lại vào buổi trưa ngày hôm qua.

“Làm sao ngay cả đội trưởng cũng gặp chuyện?”

Trương Á Lập không thể hiểu được, thậm chí tại biên giới Uyên đảo bọn họ cũng có thể trốn thoát được, nhưng lại bị ngã nhào ở Khâu Thành.

Triệu Ly Nông đứng trước cửa tài xế của chiếc xe số 2, nhìn Diệp Trường Minh đang dựa vào ghế bên trong: “Nếu Đổng Hưng không sao, trước đó là do bị thương bất tỉnh, có lẽ những người khác trong khoảng thời gian này đã cùng làm một chuyện gì đó, cho nên mới dẫn đến mất đi ý thức.”

Là chuyện mà ngay cả Diệp Trường Minh không nghi ngờ.

“Cùng một chuyện?” Trương Á Lập không thể nghĩ ra: “Có thể là chuyện gì.”

Triệu Ly Nông nghe thấy tiếng kêu của con Tiểu hoàng kê, theo âm thanh nhìn thấy Ngụy Lệ mang lồ ng gà đi ra, có khi vận may đến thì cảm giác trong lòng sáng sủa hẳn, chậm rãi nói: “Chắc là xui xẻo thôi.”