Căn Hộ Có Quỷ

Chương 60: Phiên ngoại 1



Dịch: Amelie.Vo

1. Sự ra đời của ác tâm (từ năm 6 đến 13 tuổi)

Ác tâm của Ân Tử Dạ đã phát triển như thế nào?

Ban đầu nó cũng chỉ bé tí teo, lâu lâu mới xuất hiện một lần mà thôi.

Năm 6 tuổi, lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông tên là Ân Hạo đang xô mẹ cậu té nhào trên hành lang rồi quăng một đống tiền lên người bà. Đêm đó, khi cậu nhìn thấy những vết thương rải rác trên người mẹ, khóe mắt bà ướt đẫm lệ nhòa, những ý niệm đen tối bắt đầu ngưng kết trong lồng ngực như một cuộn len tròn, tìm không ra hai điểm đầu cuối. Là những xúc cảm không thể hiểu thấu: phiền muộn cùng hoang mang.

Năm 7 tuổi, bị đưa đến nhà họ Ân, lần đầu tiên Tử Dạ cảm nhận được biết bao nhiêu là ác ý đến từ thế giới bên ngoài: sự thờ ơ của cha, sự khinh khi của chị, sự căm ghét của bà và sự bỏ mặc của những người hầu kẻ hạ. Hết thảy ác ý đó đều là chất dinh dưỡng nuôi lớn cậu. Ác tâm thoạt đầu nhỏ như quả cầu len đã thuận lợi tiến hóa thành kích thước của một cái xô nước. Mớ dây len rối nùi và chằng chịt như một tấm mạng nhện, đâu đâu cũng giăng mắc lan tràn.

Vốn dĩ, ác tâm đó có thể chậm rãi lớn lên. Song, cái chết của mẹ cậu đã đột ngột xé mở nó ra.

“Con mụ đó mắc bệnh dơ bẩn!”

“Nó là đứa không có mẹ!”

“Không có ai muốn nuôi nó hết! Tại vì nó là quái vật!”

Thanh âm của những kẻ nọ giày vò cậu, đồng thời cũng nuôi nấng cậu. Ác tâm lập tức nổ bùng, văng tung tóe khắp nơi.

Đúng thế! Cậu là một con quái vật – một con quái vật hình người được bao bọc trong mớ ác ý xấu xa.

Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu của chính mình, nhìn đôi mắt đỏ ngầu cùng những chiếc răng sắc nhọn.

Mọi người đều nói, cậu là một con quái vật. Cậu sẽ mang lại điều bất hạnh cho những người xung quanh cậu.

Vậy thì hãy thành toàn cho những nguyện vọng của họ đi thôi.

Bố à, con nên mang đến điều bất hạnh gì cho bố nhỉ?

Nếu chỉ làm hỏng một vài dữ liệu quan trọng thì cũng không đáng giá là bao, cậu muốn làm điều gì đó rốt ráo hơn thế nữa.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cứ mãi do dự không quyết. Song rất nhanh cậu đã nhìn thấy cảnh tượng Ân Hạo mưu sát Ân Tử Nhã. Sự việc đã đơn giản hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Tất cả những gì cậu nên làm là đổ thêm dầu vào lửa, chứ chẳng cần nhiều nhặn gì hơn. Dù sao thì cái gia tộc họ Ân này cũng đã thối nát từ trong gốc rễ rồi.

Đêm đó, cậu đã nhận ra rằng Ân Hạo có gì đó khá bất thường. Thế nên, cậu bèn đi theo ông ta và chứng kiến cảnh Ân Tử Nhã đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết bên trong chiếc xe khóa kín. Ân Hạo chỉ liếc nhìn một cái rồi trở về đi ngủ. Có vẻ như ông ta đã chắc mẩm con gái mình không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết, nên đã đánh hẳn một giấc thật ngon lành.

Nằm kế bên Ân Hạo, Ân Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu suy tính xem rốt cuộc có nên bỏ mặc để cho Ân Tử Nhã chết ở đây.

Cậu vốn không hề yêu thích Ân Tử Nhã. Ân Tử Nhã căm hận cậu, kỳ thị cậu, mắng cậu bẩn thỉu. Giả sử không có Ân Tử Nhã, địa vị của cậu trong nhà sẽ thăng lên một bậc.

Tuy nhiên, nếu bây giờ cái người chị Ân Tử Nhã này vẫn sống sót, không phải mọi chuyện sẽ thú vị hơn hay sao? Đầu tiên, để chị ta nợ cậu một cái nhân tình, sau này buộc phải trả lại. Ngoài ra, giờ chị ta đã biết cha ruột của mình muốn sát hại mình, khả năng cao sẽ đến mưu sát ngược lại. Mà cho dù bây giờ chị ta không ra tay, thì ắt cũng sẽ phải ghi thù, đi giày vò những kẻ còn lại của nhà họ Ân, thậm chí là ầm ĩ tới long trời lở đất. Thật tốt biết mấy!

Vì vậy, cậu liền đi tới trước chiếc xe hơi, dùng đá để đập vỡ cửa kính. Cậu cố ý để cho Ân Tử Nhã nhìn thấy mình, rồi trở lại chỗ của Ân Hạo và giả vờ ngủ. Cậu thấy căng thẳng quá, không biết Ân Tử Nhã có dám giết cha mình hay không đây?

Tử Dạ bèn cân nhắc lợi hại. Nếu giết Ân Hạo vào lúc này, sự thống khổ của ông ta có nhiều hơn được chút nào không nhỉ? Hay là cứ để ông ấy sống thêm vài năm nữa, để nỗi đau đớn phần nào tăng thêm? Đáp án là lựa chọn thứ hai.

Vì vậy, lúc Ân Tử Nhã chuẩn bị sát hại Ân Hạo, cậu liền bật khóc thật to, nhằm ngăn cản một màn giết chóc quá đỗi vô vị.

Kịch hay còn ở phía sau cơ mà.

Những gì mà cậu dự đoán đã xảy đến. Sau khi vượt qua được một kiếp nạn, Ân Tử Nhã quả nhiên quậy một trận tưng bừng khiến nhà họ Ân đảo lộn bung bét, rồi sau đó chị ta bỏ ra nước ngoài du học. Còn người đàn ông tâm thần phân liệt Ân Hạo kia, một mặt thì sợ hãi Ân Tử Nhã, phải dùng phương pháp mưu sát con gái để thoát khỏi ám ảnh tâm lý từ bà cố nội; mặt khác ông ta lại thương tiếc đứa con gái bảo bối của mình, đồng thời cực kỳ hối hận về hành vi của bản thân ngày hôm đó. Song, mối quan hệ giữa ông ta và Ân Tử Nhã đã bị buộc thành một cái nút chết, không cách nào đàm phán được. Cơ mà trong cái rủi còn có cái xui, Ân Hạo bị chẩn đoán ra căn bệnh ung thư. Là thời kỳ cuối, ông ta chẳng sống thêm được bao nhiêu năm nữa rồi.

Lúc vừa chẩn đoán ra bệnh, Ân Hạo trở nên cực kỳ yếu ớt. Đầu tiên, ông ta khóc trước mặt Tử Dạ, nói rằng mình có lỗi với Bạch Thường, có lỗi với Ân Tử Dạ, có lỗi với Ân Tử Nhã.

Nén lại những giọt nước mắt, Ân Tử Dạ trả lời:

“Trước giờ con và mẹ chưa từng trách bố. Con sẽ ở lại bên cạnh chăm sóc cho bố.”

Thật vậy, mỗi ngày Ân Tử Dạ đều muốn thay mặt mẹ mình hỏi thăm cha, đồng thời thưởng thức tình cảnh ông ta đi đến bước đường cùng. Đó hẳn là một bức tranh tuyệt diệu về cái gọi là sự “hủy diệt”.

À ừ. Còn về phần bà nội, mụ già đó thực sự căm ghét cậu.

Chỉ cần cậu ăn nhiều một chút, bà ta sẽ đánh cậu. Chỉ cần cậu cười để lộ răng nanh, bà ta sẽ đánh cậu. Chỉ cần cậu nhắc tới mẹ ruột của mình, bà ta cũng sẽ đánh cậu.

Vậy nên, cậu cũng phải tận tâm chuẩn bị một số món quà nho nhỏ cho bà mình thôi.

Bà ta có một chiếc ghế dựa bằng da mềm, luôn thích ngồi lên đó để mà phơi nắng. Thế là cậu liền lội xuống cống bắt một con chuột nhắt và chôn nó ở dưới ghế của bà ta. Bà nội ơi, có phải ngày nào bà cũng ngửi thấy một thứ mùi hôi thối khó chịu hay không? Nhất định là bà không biết, hôm thứ hai bà đã đè chết một con chuột cống rồi. Bây giờ đã là ngày thứ tư, bà đang ngồi trên cái đống xác mục rữa của nó đó. Ừm, cảm giác như thế nào nè?

Bà ta nuôi một con chim hoàng yến cực đẹp và cưng nó như mạng sống của mình. Vì vậy Tử Dạ liền mở lồng và chén sạch con chim, sau đó nhả lại đống xương trắng xuống gối ngủ của bà ta. Bà nội ơi, lúc bà thức giấc nhìn thấy xương cốt con chim yêu quý của mình, cảm giác sẽ ra sao nhỉ?

Trong tủ quần áo của bà ta có rất nhiều váy áo đẹp đẽ và tinh xảo, nghe phong phanh đều là quần áo mà “bà cố” từng mặc trong những buổi dạ tiệc vào thế kỷ trước. Có một lần cậu chỉ chạm vào một chút, liền bị bà ta mắng té tát đến váng hết cả đầu. Vậy nên, cậu liền để lại bên trong đó một que diêm rồi nhóm một mồi lửa, đốt nó cháy rụi sạch sẽ. Bà nội ơi, những hồi ức mà bà trân quý đều mất hết trơn rồi, bà đang thấy thế nào đấy?

Tử Dạ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời trong đại sảnh, bị đánh bị mắng cũng chỉ dám cúi đầu tủi thân khóc lóc.

Trên thực tế, lúc cúi đầu xuống, cậu vẫn luôn mỉm cười, mỉm cười và mỉm cười, cười một cách điên điên dại dại.

Gia đình nhà họ Ân càng lúc càng xúi quẩy, trong đó có một vài sự kiện là do ý trời, mà cũng có góp vào một vài thành phẩm của Ân Tử Dạ.

Lúc còn nhỏ, những thứ mà cậu dành “tặng” bọn họ đều là những “món quà” vô thưởng vô phạt. Đến khi lớn hơn một chút, cậu bắt đầu nhúng tay vào công việc kinh doanh của nhà họ Ân. Sản nghiệp gia tộc đã sớm hủ bại từ lâu, lộ ra những vết nứt đầy sơ hở để cậu mặc sức mà xé toạc, để máu thịt đen tối cùng những ác tâm bị phanh phui dưới ánh sáng mặt trời.

Năm 13 tuổi, ác tâm của Ân Tử Dạ được che dấu rất kỹ lưỡng. Song, nó vẫn bị một người phát hiện, đó chính là bà nội.

Bà ta nói ra những hoài nghi của mình cho Ân Hạo, còn lôi ra được các chứng cứ. Tiếc thay, tình trạng của Ân Hạo đã như ngàn cân treo sợi tóc, còn vợ của ông ta tuyệt đối không tin những chuyện đáng sợ này là do một đứa bé gây ra.

Thế nên, bà nội đã tự mình chủ trương bắt nhốt Ân Tử Dạ lại. Trong khoảng thời gian bị cầm tù, bà ta đã trừng phạt con “quái vật” bằng những hình thức tra tấn, để lại trên người cậu hằng hà những vết sẹo lớn nhỏ.

Ở trong “nhà tù” u ám và khủng khiếp, Ân Tử Dạ nhận ra rằng ác tâm trong cậu đã lớn đến bậc nào. Đứng giữa ánh sáng và bóng tối, con quái vật mang tên ác tâm ấy đã bành trướng đến mức cả một căn phòng cũng không chứa nổi nữa rồi. Ân Tử Dạ đã sớm không còn là một con người, cậu chính là con quái vật ẩn náu trong đêm đen.

Đó không phải là cách thức tồn tại phù hợp nhất với cậu ư?

Dù sao, ý nghĩa của cái tên “Tử Dạ” này cũng đã là âm u cực hạn.

(Tử Dạ = nửa đêm)2. Sự gián đoạn của ác tâm (từ 7 đến 17 tuổi)

Từ năm 7 đến 17 tuổi, ác tâm của Ân Tử Dạ đã từng bị đứt gãy.

Lần đầu tiên là vì mẹ cậu. Trong đêm Halloween, Tử Dạ nhìn thấy linh hồn của mẹ mình. Cậu đã khóc nhiều ngày tiếp theo đó, mà ác tâm cũng phải rút đi, thu mình nép đằng sau trái tim cậu, cơ hồ không còn nhìn thấy được. Đáng tiếc, những tiếng mắng chửi của bà nội đã thức tỉnh chúng một lần nữa.

Lần thứ hai là vì Châu Minh Huyên. Trong những tháng năm mà ác tâm của Ân Tử Dạ bành trướng dữ dội nhất, thể chất yếu ớt của cậu lại trái ngược rõ rệt. Năm 8 tuổi, cậu được một chị gái tên là Châu Minh Huyên đón về nhà. Mặc dù Ân Tử Dạ hiểu rõ, người mà chị gái ấy thương nhớ là em trai ruột Châu Minh Minh của mình. Tuy nhiên, điều thần kỳ chính là, chỉ cần được ở bên cạnh chị, ác tâm trên người cậu sẽ rút lui hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác yêu thích tựa một bông hoa mềm mại vừa chớm nở. Cảm giác ấy mới thật tuyệt vời biết bao, nó giống như khi bị ai đó cầm lông chim cù vào trong trái tim vậy. Cậu thực hy vọng trời sẽ đổ mưa mỗi ngày, để ngày nào cũng được gặp lại chị, ngày nào cũng được ở bên cạnh chị, đồng thời ấp ủ hy vọng được nghe thấy tiếng chị gọi tên mình. Chỉ tiếc là, không lâu sau chị đã dọn nhà đi. Suýt chút nữa, ác tâm của cậu đã trở nên cuồng điên hơn trước.

Lần thứ ba là vì Ân Tử Nhã. Là một con tốt của cậu, Ân Tử Nhã đã cứu cậu ra khỏi nơi giam cầm để trả ơn. Điều này thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Song, tiếp theo đó, Ân Tử Nhã lại tiếp cận cậu với tâm lý “chuộc lại lỗi lầm”. Sau khi cậu rời khỏi nhà họ Ân, chị ta đã giúp đỡ cậu. Trước khi kết hôn, hạnh phúc mù quáng khiến chị ta rộng lượng quên đi hết thảy những hận thù trước đó, thậm chí còn mời cả Ân Hạo đến tham dự lễ cưới (đương nhiên Ân Hạo không thể tham gia bởi vì bệnh nặng). Hôn lễ của chị ta hết sức long trọng. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc chói lòa của Ân Tử Nhã, Ân Tử Dạ thầm nghĩ: Thôi thì bỏ qua cho chị ta đi, cứ để chị ta sống tiếp một cuộc sống dối lòng như thế. Dù sao cũng không có gì là không thể. Song, kế tiếp, cậu lại nhìn thấy cảnh tượng Ân Tử Nhã lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày. Và hôm đó, ngày 1 tháng 6, chị ta đã gửi cho cậu một đoạn tin nhắn, nói rằng: “Nhờ em chăm sóc mẹ giùm chị.” Và cậu đã không kịp hồi âm, sau cùng bèn hay tin Ân Tử Nhã tự sát.3. Ác tâm lại tiếp tục sinh trưởng

Đối đầu với nhà họ Ân suốt bao nhiêu năm qua, sai lầm lớn nhất mà Ân Tử Dạ mắc phải, đó chính là nổi lên lòng thương hại đối với bọn họ trong một phút xuất thần. Cũng chính bởi vì thương hại, cậu quyết định quay về nhà họ Ân, để rồi bị người ta đánh lén. Ác tâm bị xé mở, buộc cậu không ngừng báo thù trong lặng thầm, trả lại hết thảy những đau khổ mà cậu phải chịu đựng cho những kẻ từng làm nhục cậu.4. Ác tâm lại bị gián đoạn cùng với nỗi sợ hãi không tên (18 tuổi)

Ân Tử Dạ chưa bao giờ dám nghĩ, rằng mình sẽ tìm được Châu Minh Huyên một lần nữa. Tình cảm mà cậu dành cho chị đã mau chóng dâng trào, rất nhanh che lấp đi toàn bộ những xấu xa trong tim cậu. Ác tâm trong lòng cậu có sự thay đổi. Nó hóa thành khát khao, hóa thành chấp niệm, hóa thành ái tình cùng dục vọng. Cậu không định nghĩa được nó là gì, nên sắp sửa phát điên đến nơi. Đồng thời ngày nào cậu cũng cảm thấy khủng hoảng. Cậu đã bất cẩn uống phải máu của chị, nên đã nghiện nó mất rồi, chính thức rơi vào vết xe đổ của mẹ cậu. Cậu không rời xa được chị, mỗi giờ mỗi phút đều mong ngóng chị. Lần đầu tiên, Tử Dạ thấy căm hận chính mình vì đã sớm biến thành quái vật. Cậu sợ dọa đến chị, sợ mình thương tổn chị, sợ chị bỏ rơi mình, sợ mình biến thành lệ quỷ, sợ bản thân mất khống chế, sẽ vô tình ngộ sát chị, sợ Ân Tử Nhã làm hại chị, sợ nhiều đến nỗi không ngủ được. Cậu hận mình chỉ là một vật tế, hận bản thân không cách nào chống trả được giáo phái, không cách nào chống trả được Ân Tử Nhã.

Mỗi ngày được ở cạnh Châu Minh Huyên là thêm một ngày hạnh phúc và tự tại. Dường như cậu đã trở lại làm một thiếu niên đắm chìm trong tình ái. Đã từng có lúc cậu tin rằng ba người bọn họ thực sự có thể chung sống hòa hợp với nhau, chỉ cần Ân Tử Nhã nguyện ý chỉ coi Châu Minh Huyên là một người bạn.5. Ác tâm bùng nổ

Ân Tử Dạ vốn dĩ không định giết chết Ân Tử Nhã.

Nhưng tiếc rằng Ân Tử Nhã muốn đụng đến người mà cậu yêu quý nhất, trân trọng nhất. Vậy thì cô ta nhất định phải chết thôi.

Cậu không cách nào phản kháng cô ta. Hơn nữa, cậu còn đang tự thiết lập một hình ảnh trong sáng, đáng thương và hay ấm ức. Nếu đích thân ra tay giết Ân Tử Nhã, có khi nào chị sẽ tức giận với cậu không?

Vậy thì đành để chị ra tay vậy.

Điểm mấu chốt của kế sách này, chính là nhẫn nại.

Nghĩ đến những nỗi tủi hổ cùng thống khổ mấy năm qua, sở trường lợi hại nhất của Ân Tử Dạ chính là nhẫn nại.

Đợi đến lúc thích hợp, để cho bác Vinh tự mình nói cho chị biết điểm yếu của Ân Tử Nhã.

Và khi thời cơ chín muồi, cậu sẽ thực hiện một số việc không mấy quan trọng, để cho chị hoàn toàn tin tưởng cậu.

Hừm, như vậy chắc cũng đủ rồi.

Dù sao thì nếu đã gieo cấy một hạt giống và để nó nảy mầm thì trước sau gì nó cũng sẽ mọc lên một cái cây cao chọc trời.

Ân Tử Nhã à, thời gian của cô không còn nhiều nữa đâu.

Tôi đã sớm nói với cô, đừng đụng vào người không nên đụng. Đừng chọc vào người không nên chọc. Đừng tự chuốc lấy diệt vong.

Nhắc nhớ trước cho cô một tiếng: 

Vĩnh biệt!Tác giả có lời muốn nói:

Truyện được viết dưới một góc nhìn khác. Những góc nhìn khác nhau sẽ dẫn đến những lối tư duy khác nhau. Ví dụ như trong ký ức của Ân Tử Nhã không có cảnh Ân Tử Dạ đập vỡ cửa kính ô tô. Nhưng Ân Tử Dạ lại nói rằng cậu cố tình cứu Ân Tử Nhã và để cho cô ta nhìn thấy mình. Những trải nghiệm khác biệt này có thể phản ánh phần nào trạng thái tâm lý riêng biệt của các nhân vật, hoặc tiết lộ nguồn gốc của một số sự hiểu lầm.

P/s: Bây giờ mọi người thấy Ân Tử Nhã và Ân Tử Dạ, ai mới là kẻ tăm tối hơn? Phù ~