Ân Tử Nhã hiểu rõ, tất cả những phản bội mà cô phải trải qua, những đớn đau mà cô phải chịu đựng, đều bởi vì ba tiếng “không nhìn thấy”. Cô đã từng lựa chọn chỉ nhìn nhận những điều hạnh phúc mà bản thân muốn thấy, chứ không phải nhìn vào những âm mưu quỷ kế được ngấm ngầm vạch ra. Ân Hạo – cha của cô đã sớm mưu sát cô, nhưng tại sao cô lại lựa chọn quên đi? Chồng của cô đã sớm có dấu hiệu phản bội cô, nhưng tại sao cô lại lựa chọn không nhìn thấy? Đó là bởi vì cô “mù” rồi chăng, chỉ lựa chọn thanh lọc đi hết thảy những thống khổ mà cô không cách nào chấp nhận được.
Sau khi hồi sinh lại, cô đã trở thành một con quái vật nghìn “mắt”. Những đôi mắt ấy chính là những nhành cây khô, hoặc có thể gọi là dây leo của cô. Bọn chúng mọc ra từ sau lưng Ân Tử Nhã, chạy dọc theo thân thể, lan tràn xuống mặt đất rồi bò lên tường vách. Trên giấy dán tường màu vàng sẫm, những hoa văn cong cong lượn lượn đều là con mắt của cô. Những con mắt ấy chiếm đóng toàn bộ tòa nhà chung cư và lan rộng ra bên ngoài. Trên thực tế, cô hầu như có thể quan sát được mọi thứ.
Chính vì có thể quan sát được mọi thứ, hẳn sẽ không cần phải trải nghiệm nỗi đau khi “không được chọn lựa” hoặc “bị phản bội” nữa, có phải không?
Cô vui vẻ đảm nhận vai trò “thần nữ”. Cô lựa chọn con mồi theo sở thích của mình. Cô chơi với chúng và làm bọn chúng đau đớn.
Cô sảng khoái thưởng thức những trò chơi giữa con người với con người, dù là yêu hay là hận đều chẳng can hệ gì tới cô.
Thế nhưng “quan sát” hồi lâu, cô liền nhận ra được một vấn đề.
Bất kể cô có dùng nhiều “mắt” để nhìn như thế nào, bất kể cô có khát khao như thế nào, bất kể cô có thấu hiểu như thế nào, thì người bị cô nhìn trúng vẫn không thuộc về cô.
Cho dù cô có quan sát Châu Minh Huyên, có chia rẽ mối quan hệ giữa cậu ấy và Tử Dạ, có biết mọi điều về cậu ấy, có thể đoán trước được mọi diễn biến, thì từ thể xác đến linh hồn, cậu ấy vẫn mãi không thuộc về cô. Người cậu ấy yêu vĩnh viễn không phải là cô.
Lần đầu tiên, ánh mắt cô bị tình cảm mãnh liệt giữa bọn họ châm chích cho đau đớn.
Lần đầu tiên, cô không còn muốn tiếp tục quan sát nữa. Cô muốn được tham dự vào.
Huyên Huyên, mỗi ngày mình đều quan sát cậu. Mình biết món ăn mà cậu thích nhất, mình biết mỗi tối cậu thường gặp ác mộng, mình biết cậu thường hay trốn trong chăn khóc rấm rứt, mình biết sở dĩ cậu khóc không phải là vì bị ức hiếp, mà là vì cậu đã quá cô đơn. Mình biết cậu rất dễ bị chọc cười, biết bài hát cậu thích nhất, biết câu chuyện cổ tích cậu hay nghe nhất, biết tất cả những bí mật của cậu, biết toàn bộ quá khứ và tương lai của cậu, biết hết thảy mọi điều. Có khi mình còn hiểu cậu hơn chính bản thân cậu hiểu cậu.
Vậy cậu có hiểu được mình hay không?
Tình yêu rốt cuộc là gì? Nếu như cảm thấy mong cầu một ai đó, muốn chiếm hữu người đó, nao nức được nhìn thấy những biểu cảm của người đó, nghĩ về người đó mỗi ngày, tim đập nhanh hơn khi ở bên cạnh họ… Nếu như những thứ này được gọi là yêu thì mình nghĩ mình đã yêu cậu mất rồi.
Huyên Huyên, mình yêu cậu.
Cậu có thể yêu mình được không?
Chỉ cần cậu yêu mình bằng một phần mười tình yêu dành cho Tử Dạ, như vậy âu cũng đã đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Nhã Nhã bắt đầu sáng tạo ra trò chơi của mình cả ngày lẫn đêm.
Mỗi một tầng trong chung cư đều được cô chăm chút bố trí những “niềm vui bất ngờ”. Mỗi một cách sắp đặt trong căn phòng đều là kết quả của những đêm suy nghĩ nát óc. Cô đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng giấu bên trong những bức tường. Cô đã viết rất nhiều và rất nhiều bức thư, trên đó có kể về thời thơ ấu của mình, những ước nguyện của mình, những lời cô từng nói với Huyên Huyên, rằng muốn được cùng làm mọi thứ với Huyên Huyên, từ năm ba mươi tuổi cho đến năm một trăm tuổi.
Đáng tiếc, Huyên Huyên không tìm ra được chúng. Tựa như những lá thư nằm trong chiếc hộp, vĩnh viễn không bao giờ được gửi đi. Tựa như những lời bộc bạch ngày hôm ấy đã bị lấn át bởi tiếng nhạc.
Không tìm được, cũng tốt.
Không hồi âm, cũng tốt
Không được lựa chọn, cũng tốt.
Dù sao cũng đã quen, đã quá mệt mỏi rồi.
Chỉ là, lần này cô hiểu rằng, có được nhiều “con mắt” như vậy, là lời nguyền lớn nhất đời cô.
Kể từ khi bắt đầu, cô đã có thể nhìn thấy được mọi yêu thích, rung động, sợ hãi của Huyên Huyên. Kể từ khi bắt đầu, cô đã biết rõ những chấp niệm của em trai mình, những thống khổ cùng âm mưu của nó. Cô cũng đã sớm biết Huyên Huyên sẽ không hồi đáp lại tình cảm của mình. Cô đã sớm biết em trai mình đã không thể bao dung được với cô. Cô cũng đã sớm biết, Huyên Huyên sẽ là người triệt để tiêu diệt cô.
Trao trái tim cho người mà mình yêu thương, để rồi cuối cùng bị người đó đâm một nhát xuyên thủng nó. Đây cũng coi như là một kết cục không tồi.
Vậy thì cứ làm vậy đi.
Dành cho cô ấy từng giây từng phút cuối đời, điểm xuyết bằng những bông hoa, tô đậm bằng những lời ca, nêm nếm bằng nỗi sợ hãi, nhuộm màu bằng những niềm vui, truy điệu bằng những xúc cảm.
Ghi nhớ rõ mỗi một nét mặt buồn vui của cô ấy.
Vì dù sao những hồi ức đó, sẽ là món quà cuối cùng cô dâng tặng trước khi bị đọa đày xuống địa ngục.