Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 157: Đổi hai người mới có lời



Diệp Thu cười khổ cất điện thoại đi, cái lão già này vẫn cứ hấp tấp như thế. Hình như trong nhận thức của hắn, hắn không biết lễ độ là vật gì. Có thể sự bừa bãi và kiêu ngạo của mình cường liệt như vậy đều bị ảnh hưởng từ lão.

Nhưng cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt, từ sau khi mình rời sơn thôn cuối cùng cũng có được tin tức của Nhị Nha. Cũng không biết lão già này đầu có bị hỏng hay không nữa, tự nhiên lại đồng ý để nàng đến Yến Kinh thăm mình. Xem ra nhiệm vụ lần này chạy không thoát rồi.

Diệp Thu cầm lấy điện thoại di động, hất hàm về phía ghế ngồi phía trước, cười hỏi: "Tôi có tính là đã bị vào tròng hay không?"

"Xem như vậy." Nhiễm Tinh Thần chuyên chú nhìn về phía trước, thanh âm bình thản nói.

"Cô sẽ không nói với tôi rằng chuyện này không có quan hệ tới cô chứ?" Diệp Thu nhìn vành tai trắng nõn của Nhiễm Tinh Thần nói. Trên vành tai của nàng có đeo một đôi khuyên tai bằng bảo thạch màu đỏ, và đôi mà Đông Nhi tháo xuống giống nhau như đúc.

Nhớ tới cảnh mình ở trong phòng nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai của Đông Nhi, Diệp Thu trong lòng hơi có chút nhột nhạo.

Nữ nhân thực sự là thứ tốt, luôn luôn có thể đem toàn bộ trí tuệ của nam nhân khích phát ra ngoài. Các nam nhân vì muốn đẩy ngã mục tiêu của mình lên trên giường, dày vò chính bản thân mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Tôi vừa mới từ Châu Phi trở về." Nhiễm Tinh Thần khóe miệng khẽ cười, ngữ khí không sợ hãi nói: "Kế hoạch cá mập do tôi toàn quyền phụ trách." Con mặt của Diệp Thu híp lại, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tinh Thần hỏi: " Vì sao lại là cô?"

"Vì sao không thể là tôi?" Nhiễm Tinh Thần phản bác. "Tổng cộng sẽ có bốn tổ phụ trách kế hoạch cá mập. Mà ba tổ trong đó là do quân đội phái người chấp hành, là để hấp dẫn sự chú ý của Mỹ. Mà sát thủ chân chính lại là tổ của chúng tôi – Anh sẽ phối hợp với tôi. Lẽ nào đây không tính là không chê vào đâu được sao?

"Tôi chỉ không chê vào đâu được khi ở trên giường với nữ nhân thôi." Diệp Thu bĩu môi nói.

Thân thể ngả về phía sau, nằm ngửa lên trên ghế ngồi. Cái nữ nhân tự cao tự đại này. Lẽ nào nàng thật sự cho rằng mình nắm tất cả ở trong tay?

"Hiện tại xem ra, sự xuất hiện của anh khiến cho Đông Nhi vui vẻ, tôi phải cám ơn anh." Nhiễm Tinh Thần không tức giận bởi sự lỗ mãng của Diệp Thu, vẫn cứ đạm nhiên, một loại cảm giác trấn định nắm giữ đại cục.

"Khi tôi tặng khuyên tai cho người khác. Chẳng lẽ không phải đồng thời khiến cho mình giàu to hay sao? Đông Nhi lớn lên rất đẹp, tính cách lại tốt, vóc người so với cô cũng không kém – cự tuyệt một nữ nhân như vậy thực sự là đáng tiếc."

"Bây giờ tôi đã hiểu ý tứ trong câu nói nàng phải là công chúa ngươi không phải là hoàng tử của anh. Anh không muốn làm hoàng tử, anh chỉ muốn làm quốc vương. Đúng không?"

"Yêm tâm, nếu như tôi làm quốc vương, trong hậu cung của tôi cũng sẽ không có cô".

"Đối với sự nhân từ của anh, lòng tôi thực sự cảm kích." Nhiễm Tinh Thần gật đầu nói.

Tôi ngất, Diệp Thu nhìn mặt nữ nhân này trong bụng lại có chút phiền muộn. Sớm biết thế này mình đã lái xe, trực tiếp tìm một chỗ không có người xoa xoa số không số không của nàng. Xem nào còn có thể kiêu ngạo được không?

Chinh phục nữ nhân có hai cách, một loại là chính phục tâm hồn của nàng sau đó mới chinh phục thân thể, mặt khác thì là chinh phục thân thể - tâm hồn như thế nào thì không quan trọng.

Trong thế giới hiện thực, nữ nhân bên gối nam nhân có bao nhiêu người yêu cả linh hồn lẫn thể xác chứ?

Dọc đường không nói gì. Nhiễm Tinh Thần lái xe trong Yên Kinh đông như mắc cửi đại khái mất hơn mười phút, sau đó lại quành sang đường nhỏ. Chỉ là biệt thự đi đến lần này không có biển số, mà chính là vì như vậy, mới khiến Diệp Thu càng thêm suy đoán về bóng lưng của Nhiễm gia.

Nhưng càng làm cho Diệp Thu hiếu kỳ chính là, lão già kia làm như thế nào lại quen biết được những người như thế này?

Nghe thấy trong sân có tiếng động cơ ô tô, ở trong nhà có một người chạy ra. Là một chàng trai trẻ tuổi mặc một bồ quần áo nhàn nhã, trên mặt đeo kính, trang phục như là một thư sinh văn nhược.

"Chị họ. Chị đã trở về." Nam nhân trẻ tuổi này chào hỏi lấy lòng Nhiễm Tinh Thần, xem ra địa vị của Nhiễm Tinh Thần trong gia tộc cũng không thấp.

"Ông nội đã ngủ chưa?" Nhiễm Tinh Thần gật đầu, đóng cửa xe đi vào bên trong nhà. Tuy rằng không có nói chuyện với Diệp Thu, Diệp Thu cũng tự đi theo ở phía sau. Hắn không phải là một đúa ngốc, tự mình ngây ngốc đứng bất động ở trong sân.

"Chưa. Đang chơi cờ vời Hàn lão." Thanh niên quay sang mỉm cười với Diệp Thu, dáng vẻ tươi cười có chút ngại ngùng.

Nhiễm Tinh Thần không hề nói lời nào, trực tiếp đi vào một căn phòng bên trái căn nhà.

Khi đi tới trước cửa một gian nhà gỗ Nhiễm Tinh Thần mới ngừng lại, quay sang hỏi Diệp Thu: "Anh chỉ có nửa tiếng?"

"Đúng." Diệp Thu gật đầu. Hắn đã nói với Đường Quả sau nửa giờ sẽ quay lại đón bọn họ. Sẽ không thể trở lại muộn được.

"Khi ông nội chơi cờ không thích có người khác quấy rầy." Nhiễm Tinh Thần nói. Đồng thời trong lúc nói, tay cũng gõ lên trên cửa gian phòng.

"Vào đi." Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mười phần tức giận.

Nhiễm Tinh Thần liếc mặt nhìn Diệp Thu, đôi mắt kia dường như đang nói xem đi, ông nội mất hứng rồi đấy, sau đó mở cửa căn phòng, lễ phép chào hỏi một lão nhân có vẻ mặt hiền lành: "Chào Hàn gia gia. Đã lâu rồi không nhìn thấy lão nhân gia, lão nhân gia người nhất định thân thể vẫn tốt như xưa."

Hàn lão chỉ vào lão nhân thân thể cao lớn sắc mặt đen kịt đang ngồi đối diện với mình trước bàn cờ nói: "Ai cũng chưa từng nghĩ, trong đại viện của chúng ta có nhiều nam nhân như vậy. Nhưng quang mang lại một một nữ nhân che lấp hết."

"Tiểu Sảng nhà các ngươi cũng không ỷ lại mà." Nhiễm lão gia tử thanh âm vang vọng nói, lúc hắn ca ngợi người khác sắc mặt vẫn cứng nhắc như cũ, như là cùng người ta có cừu có oán vậy.

"Ha ha, Tiểu Sảng chỉ là một đứa trẻ, ngoại trừ tính tình có chút lương thiện, nhưng thật ra cũng không có sở trường gì." Hàn lão gia tử khách khí nói.

Sự chú ý lại chuyển đến trên người Diệp Thu đang đứng sau Nhiễm Tinh Thần, cười ha hả nói: "Diệp Thu. Chúng ta lại gặp nhau."

"Chào hai vị lão gia tử." Diệp Thu cười chào Hàn lão và Nhiễm lão.

"Ha ha. Tốt." Hàn lão cười gật đầu.

Nhiễm lão gia tử quan sát Diệp Thu từ trên xuống dưới một phen, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: "Ngồi đi."

Diệp Thu đi tới bên cạnh ghế sô-pha ngồi xuống. Nhiễm Tinh Thần cũng đi qua đó ngồi bên cạnh Diệp Thu.

"Diệp Thu, chúng tôi tuy rằng là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng cũng không phải lần đầu tiên nghe nói đến tên của cậu." Nhiễm lão tuy rằng tuổi cao, nhưng đôi mắt vẫn lấp lãnh hữu thần. Diệp Thu nghĩ, đôi mắt của hai chị em Nhiễm gia có thể đẹp như vậy, nghĩ ra ắt cũng là do nhân tố di truyền.

Diệp Thu mỉm cười không nói gì, không biết Đông Nhi có nhắc đến mình ở trước mặt hắn hay không, thế nhưng Hàn lão khẳng định sẽ nói với hắn. Hắn biết tên mình cũng không có gì là kỳ quái.

"Hàn lão có nói qua với cậu về kế hoạch cá mập rồi, nói như vậy ở trong lòng cậu cũng đang có suy nghĩ của chính mình. Có không ít người đã hết lòng vì cậu, mà kế hoạch này của chúng quả thực rất cần nhân tài. Cho nên, tôi mong rằng cậu có thể hỗ trợ để hoàn thành nhiệm vụ này. Quốc gia sẽ biết ơn cậu, nhân dân cũng sẽ biết ơn cậu."

Diệp Thu chỉ cười mà không nói, hắn làm việc chỉ cần không thẹn với lòng mình, không nghĩ đến sự cảm kích của người khác. Nếu như dùng những lời nói suông để khoác lên trên người mình, làm cho đầu óc mình nóng lên liền gào thét lao về phía trước, đó là điều không có khả năng.

"Thời đại thay đổi, ở lại quân đội cũng không phải là biện pháp. Phải có lợi ích thực tế. Diệp Thu, chuyện Nhiễm lão nói cậu có suy nghĩ hay không? Nhiễm lão chính là đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu. Ngay cả đứa cháu gái bảo bối cũng tặng cho cậu". Hàn lão nhìn Diệp Thu ngồi ở một chỗ không nói lời nào, sợ bầu không khí cứng nhắc, liền nói giúp vài câu.

Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Hàn lão, tôi sẽ suy nghĩ."

Nhiễm lão gật đầu thỏa mãn:, nói: "Đông Nhi bình thường vẫn nhắc đến cậu, vốn ta vẫn muốn mời cậu tới đây chơi. Chỉ là gần đây thân thể không tốt, đành phải tạm hoãn. Không ngờ kế hoạch cá mập lần này lại có không ít người đưa ra ý kiến tìm cậu giúp một tay, tôi cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ về cậu"

"Kế hoạch lần này rất nguy hiểm, đến địa bàn của người khác lấy một đồ vật rồi quay về, trước không nói có thể tìm được hay không, thế nhưng tìm được rồi, chỉ sợ cũng rất khó rời khỏi. Cho nên, chuyện này tôi cũng không muốn gượng ép cậu. Nhưng, có một ông bạn cũ hết lòng, tôi nghĩ, với năng lực của cậu hẳn là có thể đảm nhiệm được chuyện này. Tinh Thần lần này cố ý chạy từ Châu Phi về, chủ yếu cũng là để nàng phụ trách kế hoạch lần này."

Diệp Thu cười khổ không ngớt, hắn biết ông bạn cũ trong lời nói của Nhiễm lão là ai, chỉ là không ngờ lão già này lại bán mình một cách triệt để như vậy. Chẳng nhẽ nguyên nhân hắn tiến cứ mình chính là vì hiểu rõ mình có sự trợ giúp từ nhẫn phệ hồn?

Nếu dùng đồ vật này để đi tìm đáp án, thì tốc độ so với dùng khốc hình tra tấn còn nhanh hơn một ít. Hơn nữa lại an toàn – tác dụng phụ cũng chỉ phát sinh trên người mình mà thôi.

Hàn lão nhìn Diệp Thu cười nói: "Diệp Thu à, còn suy nghĩ nữa sao? Lúc trước tôi mời cậu hỗ trợ bị cậu cự tuyệt. Nhưng cậu không thể cự tuyệt Nhiễm lão được đâu. Hạnh phúc cả đời của cậu đều nằm trong tay hắn mà. Giúp đỡ làm một chuyện vô tích sự mà có thể đổi được cháu gái bảo bối của Nhiễm lão, đây mới là làm ăn rất có lời. Nam nhân trong Yến Kinh đều ước ao có được vận khí như cậu".

Sở dĩ Diệp Thu nguyện ý đáng ứng chỉ là bởi vì lão già ra mặt mà thôi, bị câu nói kia của lão già mê hoặc, nói đợi đến khi mình trở về sẽ để Nhị Nha đến thăm mình. Chỉ là không ngờ hiện giờ lại bị họ ngộ nhận rằng mình làm chuyện này là vì có cơ hội gặp gỡ với Nhiễm Đông Dạ.

" Hàn lão, với độ khó của chuyện vô tích sự này, nếu có thể đổi được hai người, đó mới chân chính là có lợi." Diệp Thu vừa cười vừa nói.