"Như vậy sao được? Để tôi gọi xe đưa mọi người về." Nhiễm Đông Dạ cố chấp nói.
" Đông Dạ, nếu như Diệp Thu đã muốn làm như vậy, khẳng định có ý nghĩ của hắn. Chúng ta không nên cưỡng ép hắn." Nhiễm Tinh Thần thực sự không đành lòng nhìn thấy tràng cảnh cô em gái ngốc của mình bị người ta từ chối ý tốt, đi đến khuyên nhủ.
" Chị. Hắn không có ý gì đâu, hắn chỉ sợ phiền phức cho chúng ta mà thôi. Yên tâm đi Diệp Thu, sẽ không phiền phức đâu. Tài xế của tôi và chị đều đang chờ ở chỗ này, có thể tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, không cần dùng xe. Để bọn họ đưa các ngươi trở về. Không có phiền chút nào cả." Nhiễm Đông Dạ đầy thiện ý nói.
Nhiễm Tinh Thần trong lòng thầm than, quả nhiên là nhân nào quả nấy.
Biết được tính cách của em gái mình rất cố chấp, hơn nữa trước đây lại được Diệp Thu cứu, cách làm của mình làm trong thâm tâm nàng cảm thấy hổ thẹn, vẫn nhớ nam nhân này ở trong lòng mình. Mấy năm sau lại gặp được nhau. Sợ rằng cái bóng này lại một lần nữa rõ ràng hẳn lên, mà nỗi khủng hoảng hổ thẹn vốn có lại chuyển thành một tình yêu nồng cháy.
" Được rồi." Diệp Thu nhìm Nhiễm Đông Dạ gật đầu, khi nữ nhân này cố chấp khiến ngươi ta động tâm. Nếu như mình cứu khăng khăng từ chối, ngược lại có chút tầm thường.
Diệp Thu và Đường Quả, Lâm Bảo Nhi lên một chiếc xe trở về Chung cư Lam Sắc, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng được một chiếc xe khác đưa về đại học Thủy Mộc. Đưởng Quả và Lâm Bảo Nhi hôm nay đổi tính khi lên xe không có ríu ra ríu rít nói chuyện liên tục như thường ngày, ngược lại không nói một lời cho đến lúc xuống xe.
Lúc trở lại chung cư Lam Sắc, Trầm Mặc Nùng vẫn đang ngồi ở ghế sô-pha đọc sách, lúc nói chuyện với Diệp Thu. Ánh mắt vẫn cứ tránh né. Không giống như trước đây trực tiếp đối mặt với ngươi, như là muốn nhìn xuyên qua người ngươi.
Diệp Thu cũng không để ý, về phòng đánh một giấc. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói chuyện một lúc, cũng lên trên lầu.
Tắm rửa xong xuôi, đứng ở trước cửa sổ mở rộng chân tay một lúc, sau đó chuẩn bị xuống nhà làm bữa sáng cho mọi người. Ở trong chung cư Lam Sắc không có người giúp việc, đây là yêu cầu của Trầm Mặc Nùng. Nàng nghĩ có một số việc bản thân có thể tự làm được, không cần thì không nên tìm người khác đến hầu hạ.
Hơn nữa. Nàng cũng không thích có người ngoài tiến vào trong nhà. Nàng tương đối bài xích đối với người xa lạ. Như lúc Diệp Thu vừa mới tới, tuy rằng cảm thấy Đường Quả sắp xếp cho hắn vào ở căn phòng nhỏ trước nhà có chút không hợp, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối, cũng là bởi vì lúc đó mặt mũi Diệp Thu lấm la lấm lét, thực sự khiến nàng có cảm giác không được an toàn.
Bữa sáng của bốn người trong chung cư Lam Sắc đều do Trầm Mặc Nùng phụ trách, chính bản thân nàng cũng muốn ăn sớm một chút, sau đó làm thêm cho ba người kia cũng không phải là chuyện gì khó. Hôm này cũng giống như mọi khi. Nàng xuống nhà chuẩn bị cơm nước. Thiếu chút nữa bị cảnh trước mắt khiến cho hoảng sợ.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhiên tự nhiên lại rời giường trước cả nàng, hơn nữa hai cô nhóc này mặt mày mồ hôi nhễ nhại. Đang lúi húi ở trong nhà bếp.
" Chị Đường Đường, em nghĩ trước tiên là cho trứng vào trước? … Em nhớ chị Mặc Nùng đều làm như vậy…" Lâm Bảo Nhi đang rửa hành lá ở bên vòi nước, vừa làm vừa nói.
" Không phải đâu. Ta nhớ kỹ trước tiên là phải nấu mì trước, sau đó mới cho trứng vào. Nhưng cái này có liên quan gì chứ?" Đường Quả đang cầm chiếc muôi to đùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Có liên quan đó. Nếu như làm sai trình tự khẳng định sẽ không ăn được đâu." Lâm Bảo Nhi dáng vẻ như đạo hành gia nói.
Vẻ mặt Đường Quả đầy tiếu ý nói: " Chị Mặc Nùng, bọn em cả ngày đều để chị làm bữa sáng nên trong lòng rất băn khoăn, cho nên muốn làm bữa sáng cho chị."
" Thật như vậy chứ?" Trầm Mặc Nùng nghi hoặc hỏi, trong lòng có chút vui vẻ. Cuối cùng thì hai đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành.
" Thật. Trời đất chứng giám." Lâm Bảo Nhi sau sau khi được thả lại một lần nữa quay lại chiến đội, gật đầu nghiêm túc nói.
Thế nhưng chuyện tiếp theo khiến cho Trầm Mặc Nùng biết rằng mình đã bị lừa, sau khi hai nàng nấu xong cũng không để mình ăn, Đường Quả lại chạy lên lầu gọi Diệp Thu xuống, hơn nữa bát mì đầu tiên cũng là cho Diệp Thu.
Đường Quả làm sao vậy?
Trong lòng Diệp Thu cũng đồng thời nghi hoặc, nhưng có đồ ăn sáng luôn luôn là chuyện tốt. Khi đang muốn cầm đũa cúi đầu xuống ăn, câu nói của Lâm Bảo Nhi lại khiến tim hắn đập mạnh, chiếc đũa đang cầm trên tay suýt chút nữa cũng cầm không nổi.
" Diêp Thu, anh hãy thưởng thức đi nha. Đây là bữa sáng tình yêu chị Đường Đường chuẩn bị cho anh từ sáng sớm đó."
" Đây là làm cho tôi?" Diệp Thu kinh ngạc chỉ vào mũi mình hỏi.