Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 299: Vui quá hóa buồn



Trong "Vua hài kịch" Chu Tinh Tinh vì sao có thể vì mặc một cái áo rồng trong bộ phim mà hao hết tâm cơ.

Có lẽ đối với nhiều người mà nói, có thể xuất hiện trong MV của một nữ minh tinh xinh đẹp hoặc mặc áo rồng trong phim ảnh TV là một chuyện rất đáng kiêu ngạc, nhưng Diệp Thu lại không có hứng thú gì với nam diễn viên MV này.

Chuyện hắn muốn làm có nhiều lắm, Yến Thanh Phong lần đầu tiên ra tay đã mắc nghẹn, chắc hẳn sẽ không lại tự mình ra tay đối phó mình, đả kích ngầm sẽ tầng tầng lớp lớp. Còn định sắp tới lại tới Tô Hàng một chuyến nữa, không biết quay MV này sẽ trì hoãn hắn bao lâu.

Nhưng mà, thấy vẻ mặt Nhiễm Đông Dạ nhìn hắn đầy mong đợi, cùng thanh âm tích tắc trong trẻo ở đồng hồ trên cổ tay, Diệp Thu đã cảm thấy như thế nào cũng không có cách gì nói lời từ chối.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi mình chỉ là một con gấu chó lớn?

"Diễn xong cái kia phải mất bao lâu?" Diệp Thu hỏi.

"Rất nhanh. Nếu diễn tốt, một ngày là có thể OK". Trong lòng Nhiễm Đông Dạ có chút đau xót. Vẻ mặt Diệp Thu nàng nhìn thấy rõ, chuyện chính mình chờ mong nhưng hắn lại không có quá nhiều hứng thú. Điều này khiến nàng có chút cảm giác thất bại, chỉ là nàng che dấu rất tốt.

Thất vọng cũng không phải lần một lần hai, Nhiễm Đông Dạ cảm giác năng lực kháng đả kích của mình càng ngày càng bền bỉ.

"Được rồi". Diệp Thu gật đầu, ngược lại lại có chút lo lắng. "Anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện trước ống kính cũng chưa từng có. Em thấy anh có thể diễn tốt nhân vật kia không?"

"Có thể. Nhất định có thể". Nhiễm Đông Dạ vô cùng kiên định nói. Không ai có lòng tin hơn nàng. Nếu Diệp Thu cũng không thể diễn tốt nhân vật kia, vậy còn có ai có thể diễn tốt chứ? Hắn chính là nam diễn viên của bài này mà.

"Đông Nhi. Cô không cần lo. Nếu lão đại diễn không tốt thì để cho tôi đi, tôi nhất định sẽ diễn nhập tâm". Lý Đại Tráng nâng chai nước hoa trong lòng bàn tay giống như bảo bối vậy, cũng không chịu cất đi. Định tí nữa đi gặp bạn gái mình khoe khoang một phen.

"Đúng đó. Để tôi diễn cũng được. Chẳng lẽ cô không thấy tôi rất giống Cổ Thiên Lạc sao?" Dương Nhạc cũng muốn chia một chén canh ở loại chuyện tốt này. Nếu có thể làm nam diễn viên MV của Nhiễm Đông Dạ, có phải cũng tiến vào giới giải trí không? Vậy có phải có cơ hội quy tắc ngầm nữ minh tinh không?

Diệp Thu không biết Nhiễm Đông Dạ vì cái gì lại khẳng định như vậy. Mình quả thật không có bất cứ kinh nghiệm đứng trước ống kính gì mà. Nếu nàng đã nói như vậy, thế thì thử một chút xem. Nếu không được thì thay người khác cũng được.

"Được. Khi nào quay?" Diệp Thu cười hỏi. Dù thế nào, trong lòng hắn vẫn cao hứng vì Nhiễm Đông Dạ sắp sửa ra album của mình. Bên cạnh mình sắp có một đại minh tinh xuất hiện. Loại cảm giác này rất mỹ diệu, còn có cả thơm lây.

"Có thể còn phải chờ hai ngày. Tổ quay phim giờ còn đang ở Paris tiến hành kết thúc công việc. Đại khái ngày mai mới có thể về được. Còn cần một ngày để chuẩn bị nữa".

"Quay tại Yến Kinh à?" Diệp Thu có chút nghi hoặc, còn tưởng phải bay tới thành phố khác chứ.

"Ừ. Hồ Thiển Thủy".

"Hả? Hồ Thiển Thủy?" Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vui mừng mà nhảy dựng lên. "Vậy chúng tôi có thể tới hiện trường xem hả? Có nhân vật áo rồng nào cho chúng tôi không? Cho chúng tôi xuất hiện thoáng qua ở ống kính cũng được".

"Lúc đó cứ đến xem. Có thể bên cạnh cần có diễn viên quần chúng giả thành sinh viên đó". Nhiễm Đông Dạ che miệng cười duyên.

"Giả gì chứ. Chúng tôi vốn chính là sinh viên mà". Lý Đại Tráng bộ ngực cũng không rắn chắc của mình nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi đi".

Nhiễm Đông Dạ không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, sau khi nghe Diệp Thu nói lại với nàng những tiết mục giải trí dự trù có liên quan lễ Giáng Sinh, suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra đối sách, nói: "Tình huống lần này khác lần trước. Lần trước là tiệc do toàn bộ trường thống nhất tổ chức, mỗi hệ báo lên hai ba tiết mục là được rồi. Hệ khảo cổ mặc dù nhân số ít, nhưng cũng có thể miễn cưỡng khởi động một tiết mục".

"Nhưng tình huống bây giờ lại khác. Lần này lầ các hệ tự chia ra tổ chức buổi văn nghẹ lễ giáng sinh của mình. Hệ khảo cổ chỉ có mấy người như vậy, làm sao có thể khởi động một buổi tiệc được? Chẳng lẽ mỗi người lên bục một lượt biểu diễn một tiết mục à?"

"Đúng đấy. Đây cũng là điều khiến bọn anh gặp khó khăn". Diệp Thu cười khổ nói. Cũng không biết nhóm lãnh đạo trong hệ và trường làm ăn cái gì không biết, chẳng lẽ không biết tình huống đặc biệt trong hệ sao? Hai mươi người có thể tổ chức một buổi tiệc sao? Lãnh đạo hệ khảo cổ lại sĩ diện, cũng không muốn bỏ cuộc. Cho dù gã nói không làm, chẳng lẽ những thành viên hệ khác còn có thể nói mát gì sao?

Câu nói đầu tiên có thể làm những người đó nghẹn chết. Cho cậu hai mươi người, cậu làm một bữa tiệc cho ta xem thử ha?

"Có điều cũng không phải là không có cách". Nhiễm Đông Dạ hai tay khoanh trước ngực, cười nói.

"Giải quyết thế nào?" Diệp Thu hỏi.

"Liên hợp cùng hệ khác tổ chức một bữa tiệc".

"Liên hợp tổ chức? Người hệ khác sẽ đồng ý sao?"

"Hệ lớn số một số hai như học viện quản lý kinh tế, viện khoa học máy tính tất nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ sinh viên nhiều, tổ chức một bữa tiệc thì dư dả. Nhưng hoàn cảnh hệ công trình thì sao? Hệ tâm lý nữa? Những hệ nhỏ này muốn tổ chức một tiệc tối quy mô cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có thể tìm bọn họ liên hợp".

Diệp Thu cũng từng nghĩ tới cách này, nhưng nếu như vậy, không phải là hợp tác với hệ khác sao? Lãnh đạo hệ mình không chắc sẽ đồng ý, hệ khác cũng không nhất định sẽ đồng ý. Ai mà nguyện ý đội cái mũ không làm nổi một buổi tiệc chứ? Vấn đề mặt mũi hại chết người.

Nhiễm Đông Dạ nhìn ra thắc mắc của mấy người, cười nói: "Hãy nghe tôi nói xong. Tiệc lần này không phải là một buổi tiệc tổng hợp lớn. Có khác nhau nhất định với loại tiệc tối đó. Trên danh nghĩa là các hệ làm. Nhưng trên thực tế lại là liên hợp tổ chức tạo thành quy mô".

"Theo em được biết, hệ các anh và hệ tâm lý học, hệ môi trường công trình đều cùng một dãy lầu phải không?"

"Ừ". Diệp Thu gật đầu. Mấy hệ này đều là hệ nhỏ, cùng dùng tầng lầu ba và lầu sáu. Những hệ lớn khác của trường thì một hệ viện đều được chiếm dụng vài tầng lầu.

"Vậy cũng tốt. Công mấy hệ cùng một chỗ có được mười ban không?" Nhiễm Đông Dạ hỏi.

"Có. Có lẽ có mười ban". Diệp Thu nói. Ba hệ bốn khóa sinh viên, cộng chung chắc chắn có hơn mười ban. Mặc dù sinh viên năm tư đều bận việc và thực tập, nhưng cũng đủ danh sách mười ban.

"Vậy thì tốt. Các anh ở ngay tầng lầu chỗ mình tổ chức một bữa tiệc cuồng loạn dạo chơi vườn vào lễ giáng sinh đi".

"Tiệc dạo chơi vườn?" Diệp Thu vẫn là lần đầu tiên nghe tên như thế.

"Đó là tiệc gì? Đi qua đi lại à? Chỗ nào có vườn chứ?" Lý Đại Tráng cũng ù ù cạc cạc. Làm bạn với ngôi sao thật tốt, luôn có thể biết một số thứ mới mẻ.

"Đúng. Chính là đi qua đi lại. Về phần vườn à. Vậy thì dựa vào mười ban này của các anh để tổ chức. Các anh bàn bạc với các lớp khác, mười ban đều phân biệt ở phòng học riêng của mình tổ chức tiết mục khác nhau, ví dụ như lớp này tổ chức vũ hội, lớp khác tổ chức hoạt động mát xa, lớp khác nữa có thể tổ chức trò chơi, hoạt động hát karaoke. Hoạt động đều không giống nhau, nhưng đều tụ tập ở cùng một tầng lầu. Có thể tạo thành quy mô".

"Những áp-phích được các anh tuyên truyền có thể hấp dẫn người tới khiêu vũ. Mệt mỏi có thể mát xa, lại đi karaoke hát mấy bài. Còn có thể tham gia các trò chơi nhỏ đặc sắc của các anh. Mèo nhỏ câu cá, tảng đá qua sông, giẫm khí cầu, vân vân, cũng có thể dùng tới. Hơn nữa biểu hiện xuất sắc còn có thể được chia phần thưởng. Như vậy có thể tránh tệ đoan các anh nhân thủ không đủ. Hơn nữa không khí ngày lễ và lực hấp dẫn cũng sẽ không thua những hệ lớn kia".

Diệp Thu chăm chú lắng nghe Nhiễm Đông Dạ nói, trong lòng bị chinh phục bởi tài hoa của cô nàng này. Giống như tất cả vấn đề về giải trí dường như không thể gây khó nàng. Lần lượt dẫn hệ khảo cổ bọn họ đi ra khỏi vũng bùn. Đi về vị trí được người ta chú ý.

Diệp Thu dám cam đoan, chính một lớp trưởng hắn đã xây dựng một con đường dốc cao cao cho sinh viên khóa tiếp theo. Sinh viên hệ khảo cổ không thể nào tăng vọt đến hàng trăm hàng ngàn người, có nhiều sinh viên giống thế, học muội năm tiếp theo phải làm sao mới có thể tổ chức tiệc tối đặc sắc giống thế?

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng thì lại trợn mắt há hốc mồm, hóa ra tiệc tối còn có thể làm như vậy ư?

"Đông Nhi. Tôi xem như phục cô. Bội phục ngũ thể đầu địa (bội phục sát đất)". Dương Nhạc vẻ mặt khâm phục nói.

"Ngũ thể đầu địa? Anh nào có ngũ thể chứ?" Lý Đại Tráng vừa cười vừa trêu.

"Được rồi. Hai người các anh không cần đấu võ mồm. Bây giờ mấu chốt nhất chính là đi thuyết phục phụ đạo viên hệ khác cùng tổ chức tiệc tối dạo chơi vườn này với chúng ta. Hệ khảo cổ tất nhiên không cần phải nói, còn hai hệ tâm lý học và hệ môi trường công trình cần phải làm cho khéo. Tôi cùng Diệp Thu đi tìm phụ đạo viên của hệ môi trường công trình, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đi hệ tâm lý học làm công tác thuyết phục. Có vấn đề gì không?" Nhiễm Đông Dạ nghiêm túc phân phối công việc, nghiễm nhiên trở thành hình tượng nữ chủ nhân.

Nàng vô cùng quen thuộc với những học sinh hệ khảo cổ, hơn nữa vì biểu hiện phấn khích của "party dã thú" lần trước cùng thân phận ngôi sao đặc biệt, uy vọng ở trong hệ khảo cổ còn cao hơn Diệp Thu một chút. Diệp Thu nói đám người kia không chắc nghe. Nhưng Nhiễm Đông Dạ nói thì bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nói tiếp càng xấu hổ, hoạt động lần trước chính là do Nhiễm Đông Dạ ở bên trong toàn quyền điều động, phân phối nhân viên và tuyên bố các loại chỉ lệnh đều từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng chạy ra ngoài. Diệp Thu căn bản không hề tham dự quá nhiều. Chỉ là một người liên lạc cùng một tay trống xuất sắc.

"Không có vấn đề. Hệ tâm lý học liền giao cho tôi và Đại Tráng đi. Nhất định phải thuyết phục được. Bọn họ cũng không có lựa chọn tốt hơn, huống chi tiệc tối dạo chơi vườn này còn rất hấp dẫn người khác, bọn họ nhất định cũng sẽ không thể cự tuyệt". Dương Nhạc đứng lên nói.

Chuyện thuận lợi ngoài dự định, Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ đi tìm phụ đạo viên hệ môi trường công trình, Diệp Thu chưa nói câu nào, chỉ là lúc Nhiễm Đông Dạ giới thiệu hắn thì bắt tay thầy họ Triệu kia. Sau đó thầy Triệu bị Nhiễm Đông Dạ làm choáng váng, đáp ứng rất sảng khoái. Không biết là thật sự bị sáng ý của Nhiễm Đông Dạ hấp dẫn, hay là bị sắc đẹp của Nhiễm Đông Dạ hấp dẫn.

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng mặc dù có hơi trắc trở, nhưng cũng đạt thành chung quan điểm với hệ tâm lý học. Chuyện ba hệ hợp tác tổ chức tiệc dạo chơi vườn liền được quyết định.

Buổi tối Dương Nhạc và Lý Đại Tráng mời Diệp Thu ăn cơm, Diệp Thu cũng cảm thấy nên chúc mừng. Không nói đến việc Nhiễm Đông Dạ từ Paris trở về một khắc nghỉ ngơi cũng không có, chạy tới chạy lui giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn. Chỉ riêng việc nàng tặng quà quý thế cũng nên mời nàng ăn bữa cơm để cảm ơn rồi.

Nếu muốn ăn cơm, phải xin phép Đường Quả. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nào dám để Diệp Thu và cô gái nguy hiểm cấp năm sao Nhiễm Đông Dạ này cùng nhau ăn cơm chứ? Vì vậy hai người bọn họ liền đi theo cùng.

Trong tiệm cơm trước cổng trường, mấy người Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng ngồi quanh một bàn. Lý Đại Tráng vẫn đề nghị gọi cả Lam Khả Tâm, sau khi bị Dương Nhạc giẫm hai chân mới hiểu được tình thế trước mắt.

Lại gọi thêm một cô gái, chỉ sợ là Diệp Thu phải đập đầu vào tường không biết chừng?

Vì tới chậm, ghế trên lầu của tiệm đều bị người khác ngồi rồi, bọn họ chỉ có thể được an bài ở đại sảnh. Diệp Thu sợ thân phận mẫn cảm của Nhiễm Đông Dạ nên định đổi chỗ, nhưng Nhiễm Đông Dạ lại không hề để ý. Nàng không có bất cứ bạn học nào tới chào hỏi nói đùa vào câu. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi trong nháy mắt liền phát hiện trên cổ tay của Diệp Thu lại có thêm một cái đồng hồ, đầu hai cô nàng chụm lại một chỗ xì xà xì xầm. Còn thỉnh thoảng liếc về phía Nhiễm Đông Dạ.

"Không biết có phải hàng giả không. Nghe nói ở cổng trường có bán loại đồ giả này, hai mươi đồng một cái, trông rất giống thật.

"Ai biết được? Có điều thoạt nhìn không giống à..."

"Chị Đường Đường, sao trước kia chị không tặng hắn một cái đồng hồ?"

"Dốt thế, chị sao tặng được? Muốn tặng cũng phải có một lý do chứ? Hắn chưa tới sinh nhật, lại không kết hôn, cũng chẳng sinh con".

"Mặc kệ nó, trước tiên chiếm lấy thân thể của hắn rồi tính sau. Trở về chúng ta trước tiên phải tặng hắn một tá cà vạt, một tá dây lưng, một cái ví, một tá quần lót... dù sao bao trọn gói, cô gái khác sẽ không có cơ hội tặng".

Nhiễm Đông Dạ cũng không phải là lần đầu tiên giao thủ với các nàng. Sao có thể không biết cái này là địch ý của hai cô nàng với mình. Các nàng càng như vậy, Nhiễm Đông Dạ càng tỏ vẻ thân mật với Diệp Thu. Ba người giương cung bạt kiếm, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng ở trong đó không ngừng nói giỡn, muốn giảm bớt sát khí khắc nơi trong buổi liên hoan này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một lát sau, hai người liền mồ hôi đầm đìa. Trong lòng cũng hối hận không ngớt, tại sao đến ăn bữa cơm này của Diệp Thu chứ?

Quản lý quán cơm vì không thể an bài ghế lô cho Nhiễm Đông Dạ mà băn khoăn, cố ý chạy tới xin lỗi Nhiễm Đông Dạ, cũng đưa tới một chai rượu vang đỏ, còn mở ra, tự rót rượu giúp mấy người trên bàn.

"Vì hệ khảo cổ lại một lần nữa dương danh Thủy Mộc, cụng ly". Nhiễm Đông Dạ cười nâng ly nói.

"Vì Đông Nhi cụng ly". Dương Nhạc và Lý Đại Tráng tất nhiên biết chuyện này dễ giải quyết như vậy, là nhờ công Đông Nhi, Diệp Thu không tiện nhiều lời. Nhưng hai người bọn họ thì lại chẳng cố kỵ chút nào.

Điều này khiến Lâm Bảo Nhi có chút khó chịu, các người đều vì cái này cụng ly cái kia cụng ly, sao không vì chị Đường Đường và Lâm Bảo Nhi cụng ly chứ?

Vì vậy Lâm Bảo Nhi giơ ly rượu lên nói: "Vì cô gái xinh đẹp siêu cấp vũ trụ chị Đường Đường cụng ly".

Trên trán Đường Quả xuất hiện tuyến đen, tâm đấu tranh của cô nàng này thật đúng là mãnh liệt, rất thích hợp đấu trong cung.

Thấy Đường Quả không đáp, Lâm Bảo Nhi lại hướng Đường Quả nâng ly. Đường Quả bất đắc dĩ, cũng đành phải nâng ly rượu vang đỏ lên trước mặt mình, nói: "Cung ly vì Bảo Nhi đáng yêu của chúng ta".

Vì vậy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi chạm ly, sau đó hai người uống với vẻ mặt thỏa mãn.

Người trong bàn bị hai cô gái này đánh bại, Lý Đại Tráng há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời, Dương Nhạc ôm bụng cười nghiêng ngả.

Diệp Thu cười khổ vuốt mũi, Nhiễm Đông Dạ hung hăng trừng hắn một cái.

Lý Đại Tráng nghĩ thầm Diệp Thu thật là xui xẻo, ở trong khởi điểm của tiểu thuyết tiếng Trung trên mạng từng đọc, những hồng nhan của nam nhân vật khi biết nhau đều tương kính như tân, vài nữ chung một chồng. Mọi người chăn lớn cùng ngủ, nằm trên một cái giường lớn một rồng đùa chín phượng, vì sao đã của Diệp Thu khi biết thì vẫn đấu tranh không ngừng chứ?

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ dám để trong lòng, cũng không dám nói ra lúc này. Nữ nhân mà Diệp Thu trêu chọc không có ai là người lương thiện, gã đắc tội không nổi.

Thấy ly mọi người đều đã hết, Lý Đại Tráng đứng lên rót rượu, ánh mắt trong lúc vô tình liếc về phía cửa đại sảnh của tiệm cơm, đầu thoáng cái liền choáng váng, quên mất cả chuyện mình còn giữ tư thế rót rượu, rót rượu vang đỏ đầy ly trước mặt Đường Quả hơn nữa còn tiếp tục tràn ra ngoài.

Lúc Dương Nhạc đang muốn giễu cợt Lý Đại Tráng mấy câu hỏi gã có phải có thành kiến với Đường Quả không, thấy thần sắc gã không tốt, cũng nhìn theo ánh mắt gã, sắc mặt cũng trầm xuống.

Bạn gái Lý Đại Tráng không ngờ lại khoát cánh tay một người đàn ông khác đi tới, bộ dạng rất thân mật.