Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 300: Anh có thể bắn nó không?



Bạn gái Lý Đại Tráng tên là Ngụy Minh Minh, tên rất nam tính, nhưng lại là một cô gái tướng mạo rất thanh tú. Nàng thuộc hệ máy tính, dùng lời của Lý Đại Tráng mà nói chính là đưa ngoại viện vào. Diệp Thu chỉ ăn một bữa cơm cùng nàng, thông qua vài câu nói chuyện ít ỏi, cảm giác tính cách của nàng rất độc lập kiên cường. Những lúc khác thì lại không tiếp xúc gì. Chỉ là cả ngày nghe Lý Đại Tráng nhắc tới nàng, nên ấn tượng đối với nàng cũng rất không tệ.

Hơn nữa mỗi lần Diệp Thu trở về phòng, đều thấy cảnh Lý Đại Tráng nấu cháo điện thoại với nàng. Tình cảm của hai người nên không tệ chứ, sao đột nhiên lại xuất hiện cục diện như thế?

Diệp Thu luôn coi, đối đãi với Dương Nhạc và Lý Đại Tráng như bạn bè, thấy gã xảy ra chuyện như vậy cũng rất buồn thay gã.

Lòng của con gái, thật đúng là kim dưới đáy biển.

Lúc Diệp Thu đảo mắt nhìn về phía hai nàng Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ, phảng phất như lòng có loại trống rỗng, ánh mắt hai nàng cũng đúng lúc nhìn về phía hắn. Ánh mắt ba người giao trong không khí, sau một hồi thiêu đốt, lại tự mình thu về.

Lý Đại Tráng sắc mặt tái nhợt, trong đầu trống rỗng, tay rót rượu cũng run run. Ly rượu của Đường Quả đã sớm bị gã rót đầy, rượu chảy đầy bàn, gã vẫn hồn nhiên chưa phát hiện. Đường Quả cũng không trách gã, thậm chí ngay cả câu nhắc nhở gã là rượu đầy rồi cũng không nói nên lời. Chỉ dịch ghế về phía sau không chút tiếng động, tránh rượu vang đỏ kia chảy lên người mình.

"Được rồi. Đại Tráng. Đầy rồi". Dương Nhạc bắt lấy chai rượu, vỗ cánh tay Lý Đại Tráng nói.

Lý Đại Tráng nhẹ buông tay, chai rượu vang đỏ đã bị Dương Nhạc cướp đi/ Gã đứng ở mép bàn giống như đầu gỗ, ánh mắt dời đi theo bước chân cả đôi nam nữ kia.

"Đại Tráng. Đi tới hỏi thử đi. Có lẽ là một sự hiểu lầm". Dương Nhạc nhẹ giọng nói. Hai người mặc dù cả ngày đấu không ngừng, nhưng quan hệ lại vô cùng tốt.

Lý Đại Tráng khóe miệng co giật, người cũng nhẹ nhàng run rẩy, con mắt nhìn chằm chằm Ngụy Minh Minh giống như cá chết, giống như căn bản không hề nghe thấy lời Dương Nhạc nói.

Ngụy Minh Minh luôn thì thầm với nam nhân bên cạnh. Lúc đi tới giữa đại sảnh mới phát hiện Lý Đại Tráng đứng đó nhìn chằm chằm vào nàng. Ngồi cùng bàn còn có đám người Diệp Thu, Dương Nhạc mà nàng quen. Chỉ là mấy cô gái xinh đẹp khiến người ta mê mẩn kia thì nàng lại không biết.

Ngụy Minh Minh sắc mặt đại biến. Phản ứng đầu tiên là buông cánh tay nam nhân bên cạnh ra. Nhưng sau khi ngẫm lại, vẫn ôm nam nhân tướng mạo cũng không đẹp trai kia đi về phía bên này. Nếu đã phát hiện, cần thản nhiên đối mặt.

Chuyện này luôn phải có một kết quả.

"Thật là trùng hợp. Các người cũng ở đây ăn cơm à". Ngụy Minh Minh chủ động chào hỏi nhóm người trong bàn. Vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút giác ngộ chuyện làm sai.

Không ai trả lời, mỗi người đều lo lắng nhìn phản ứng của Lý Đại Tráng.

Lý Đại Tráng giống như đột nhên tỉnh lại vậy. Nắm tay Ngụy Minh Minh kéo ra ngoài. Nam nhân đi theo Ngụy Minh Minh muốn ngăn lại, lại bị Dương Nhạc bắt được. Với tên đào góc tường anh em mình Dương Nhạc không có cảm tình gì. Nhưng thấy phản ứng của Ngụy Minh Minh, chuyện hình như cũng không đơn giản.

Dương Nhạc cố nén xúc động dã man với gã, đặt gã ở vị trí Lý Đại Tráng vừa ngồi, nói: "Để bọn họ nói chuyện chút đi".

"Các người là ai?" Nam nhân nhìn Dương Nhạc và Diệp Thu cảnh giác hỏi.

"Chúng tôi là bạn của Lý Đại Tráng". Dương Nhạc tức giận nói. "Anh không phải không biết Lý Đại Tráng là ai chứ?"

Nam nhân trầm mặc, hiển nhiên, gã biết rõ Lý Đại Tráng là ai.

"Anh biết Minh Minh bao lâu rồi?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Nửa năm. Chúng tôi cùng một ban". Nam nhân thẳng thắn trả lời.

"Anh quan hệ thế nào với nàng?"

Nam nhân trầm mặc một chút, nói: "Tôi luôn theo đuổi nàng, nhưng chỉ gần đây mới hơi có chút tiến triển".

Diệp Thu nhìn thoáng qua Dương Nhạc, hỏi gã Lý Đại Tráng gần đây có cãi nhau với Ngụy Minh Minh không, Dương Nhạc lắc đầu, ý bảo cũng không có chuyện như vậy.

Lý Đại Tráng kéo Ngụy Minh Minh chạy một hồi như điên, gã với chỗ ngoài trường học rất quen thuộc, nên liền dùng sức chạy một mạch vào trong trường. Không biết xuất phát từ cái gì trong lòng, Lý Đại Tráng lại kéo Ngụy Minh Minh tới chỗ lương đình chỗ hồ Thiển Thủy kia. Chỗ bọn họ lần đầu hẹn hò.

Lý Đại Tráng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, Ngụy Minh Minh cũng chẳng khác là bao, sắc mặt đỏ bừng, trên trán cũng túa mồ hôi bịn rịn.

"Hắn là ai?" Sau khi hỏi ba chữ kia, bộ ngực Lý Đại Tráng giống như bị người ta bóp nghẹn, áp lực khiến gã không thở nổi.

"Đại Tráng. Em đã từng nói cho anh". Thân thể Ngụy Minh Minh tựa trên cột đá mát lạnh, ánh mắt quật cường mà nhìn thẳng vào Lý Đại Tráng.

"Đã nói với anh? Khi nào?" Lý Đại Tráng kinh ngạc. Hôm nay lúc gọi điện thoại cho nàng vẫn còn tốt, nàng đã nói với mình khi nào?

"Mỗi ngày. Em mỗi ngày đều nói cho anh biết. Đại Tráng, anh vẫn không rõ sao? Chúng ta không hợp nhau". Ngụy Minh Minh sắc mặt có chút áy náy nói. "Em biết, anh đối với em rất tốt. Vô cùng tốt. Nhưng mà, bởi vì như vậy, nên chúng ta mới không hợp".

"Tìm một cái cớ tệ hại như vậy để đuổi anh đi sao? Anh không thông minh, nhưng cũng phải đứa ngốc mà?" Lý Đại Tráng ngẩn người, cười giễu nói.

Ngụy Minh Minh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đại Tráng, anh ngẫm lại thử xem nửa năm qua anh đã làm gì? Trong mấy tháng chúng ta yêu đương, anh làm cái gì?"

Những lời này vừa lúc đâm trúng chỗ hiểm của Lý Đại Tráng, phẫn nộ quát: "Anh làm gì? Anh mỗi ngày gọi điện cho em, mỗi ngày ăn cơm cùng em, đi thư viện cùng em, mỗi ngày đưa đón em, anh có thể làm gì? Còn muốn anh làm gì nữa?"

"Đúng, Đại Tráng. Đây là chỗ anh tốt với em, em đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà, em đã khuyên anh bao nhiêu lần, không cần mỗi ngày gọi điện cho em, không cần mỗi ngày theo em ăn cơm, lúc anh theo em ở thư viện, em hy vọng anh có thể cầm sách giáo khoa của mình lên, chứ không phải kể chuyện thiếu lâm cho em nghe... thậm chí em bây giờ mỗi lần sau khi nghe chuông điện thoại vang lên em liền sợ hãi. Em sợ là anh gọi tới. Đại Tráng, anh có biết chúng ta mỗi ngày dùng bao nhiêu thời gian nói chuyện điện thoại không?"

"Em biết gia đình anh không giàu có, nhà của em cũng thế. Chúng ta hao hết tâm lực mới đậu đại học nhất lưu trong nước này, chúng ta có quá nhiều việc cần hoàn thành. Nhiều việc cần chúng ta cố gắng, cha mẹ chúng ta cần chúng ta cố gắng. Đại Tráng, trừ yêu đương, chúng ta vẫn còn một số chuyện khác cần hoàn thành. Chúng ta học đại không được đầy đủ là vì yêu đương, anh trả giá như vậy khiến em không thở nổi".

"Mỗi lần gọi điện em đều khuyên anh, nhưng anh không nghe, vẫn làm theo ý mình. Đại Tráng, sau khi tốt nghiệp làm sao anh làm? Chúng ta phải làm sao?"

Ngụy Minh Minh nói xong liền chảy nước mắt, nhưng lúc này đã khóc không thành tiếng.

"Anh có thể mắng em. Cũng có thể đánh em, là em có lỗi với anh. Nhưng đây là lựa chọn của em. Em đã quyết định rồi. Đại Tráng, em cũng hy vọng... anh sẽ ở sau khi em rời đi, có mục tiêu cố gắng khác. Anh là người tốt, nhưng chúng ta thật sự không hợp".

Anh là người tốt, nhưng chúng ta thật sự không hợp ư? Đây không phải dạng người tốt trong truyền thuyết sao?

Mãi đến khi Ngụy Minh Minh chạy đi xa rồi, Lý Đại Tráng mới ý thức tới vấn đề này. ***, lại bị người giàu cướp người tốt. Mình đã giao tất cả, vì sao còn bị người giàu cướp đồ của người tốt chứ?

Chẳng lẽ quá quan tâm cũng là sai lầm sao?

Diệp Thu sau khi lái xe đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi về chung cư xanh, lại lần nữa mở cửa xe chạy đi. Gọi điện cho Dương Nhạc, hỏi gã và Lý Đại Tráng bây giờ đang ở đâu. Dương Nhạc nói ở tiệm cơm trước cổng Đông của trường uống rượu, Diệp Thu liền lái xe chạy qua đó.

Đêm đông, gió lạnh như cắt lùa qua mặt, bầu trời phảng phất phủ thêm một tấm thảm thuần sắc, mờ mờ, cái gì cũng chẳng thấy rõ.

Đêm như vậy, thích hợp giết người và trần truồng.

Cổng Đông của trường là một ngã tư đường vắng vẻ. Cổng có một dãy quán ăn vặt lớn xếp sát nhau, chủ yếu lấy sinh viên Đại Học Thủy Mộc làm phí chính. Giá tiền tương đối rẻ, sinh ý cực kỳ đắt. Trên thế giới này, người nghèo vẫn chiếm đại đa số mà.

Xe của Diệp Thu vừa mới chạy vào giao lộ, liền thấy thân ảnh Dương Nhạc và Lý Đại Tráng ở cạnh đường cái.

"Dương Nhạc, anh có thể bắn nó không?"

Lý Đại Tráng chống cánh tay Dương Nhạc cúi người xuống nôn mửa một lúc, sau đó giương hai mắt say mờ nhìn Dương Nhạc hỏi.

Dương Nhạc nhíu mày, ánh mắt tránh khỏi bãi hỗn hợp giữa rượu và thức ăn xộc mũi trên mặt đất, theo hướng ngón tay Lý Đại Tráng nhìn sang. Đó là một cái đèn đường màu trắng ngà, ở vị trí cao hơn ba thước giữa không trung, giống như vị chiến sĩ trung thành nhất vẫn bảo vệ tới ánh bình minh đến cuối cùng.

"Không thể". Dương Nhạc lắc đầu. Chỉ có đứa ngốc mới có thể xem lời của một con quỷ say là thật.

"Được. Vậy anh xem tôi bắn nó này". Lý Đại Tráng tay trái chống nạnh tay phải chỉ vào đèn đường trên đỉnh đầu nói. Lý Đại Tráng nói những lời này giống như thống soái thiên quân vạn mã, hơi có chút phóng khoáng của Chu Du trong tam quốc trên chiến trường tay chỉ giang sơn đánh đối thủ Phương Tù tan thành mây khói.

Dương Nhạc không nói gì, tầm mắt của gã đã bị động tác của Lý Đại Tráng hấp dẫn. Gã đang mở dây lưng. Dương Nhạc thật sự nghĩ mãi mà không rõ, lấy đèn đường và cởi dây lưng có quan hệ gì?

Đúng vậy, Lý Đại Tráng không chỉ cởi dây lưng, còn cởi quần jean ra, sau đó kéo cả quần lót màu hồng phấn đến đầu gối...

Dương Nhạc vội kéo tay gã, nói: "Đại Tráng, anh muốn làm gì? Anh say rồi, mau mặc y phục lại".

Lý Đại Tráng cười lên ha hả, nói với Dương Nhạc: "Dương Nhạc, thả tôi ra. Tôi không sao, tôi muốn lấy nó xuống, nên trước đó phải lấy vũ khí ra... mau buông tay. Nếu không sẽ không kịp đó".

Không kịp?

Dương Nhạc vừa tự hỏi tại sao không kịp, vừa buông lỏng tay Lý Đại Tráng ra.

Lý Đại Tráng nâng vật mềm nhũn nằm trong quần nhắm ngay đèn đường, hô to một tiếng, tạo nên một dòng nước cao cao, sau đó tạo thành tần số bắn cố định, cố gắng phát khởi công kích lên đèn đường. Đáng tiếc, khoảng cách thật sự quá mức xa xôi. Thất bại là điều hiển nhiên.

"Ta đứng ở... trong gió bão cực mạnh... hận không thể... tận diệt sự đau lòng kéo dài này..."

Không biết là do ngày tốt cảnh đẹp này kích thích, hay là do dùng hành khúc trợ trận, Lý Đại Tráng đột nhiên rống lớn bài "Bá Vương Biệt Cơ" của Đồ Hồng Cương.

Mỗi lần rống lên mấy chữ, tần số bắn sẽ đột nhiên nhích lên trước một chút, sau đó lại hạ xuống, rồi lại nhích lên...

Dương Nhạc nhớ tới suối phun âm nhạc ở quảng trường cho thị dân hưu nhàn Yến Kinh, suối phun theo tiết tấu nhạc mà phun trào. Mỗi khi âm nhạc tới cao trào, nước suối phun cũng sẽ bắn tới đỉnh, đợi khi âm nhạc hết cao trào, độ cao của suối phun cũng sẽ hạ xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dương Nhạc có chút tiếc nuối, cảnh suối phun được gọi đệ nhất Châu Á do hơn mười trăm triệu người chế tạo ra lại không bằng đẹp bằng nước tiểu Lý Đại Tráng bắn.

Tiếng ca Lý Đại Tráng khiến sinh viên khác trong quán cơm chú ý, một gã gia súc la lớn: "Người anh em, xử lý nó... thắng lợi là thuộc về chúng ta..."

Gia súc khác cũng la lên: "Người anh em, xông lên, chúng tôi yểm trợ cho anh..."

Còn có nữ sinh gọi: "Bạn ơi, nhớ mang mũ, nếu không cột điện sẽ mang thai đó".

Diệp Thu lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn cảnh cách đó không xa vừa có chút buồn cười lại có chút chua xót. Nếu chỗ đó là hai người không quan hệ, Diệp Thu sẽ cười một tiếng cho qua. Nhưng hai người kia lại là hai người bạn của mình.

Con người khi còn sống, không thể nào một đường thuận gió, gặp chút nhấp nhô, mới có thể khiến chúng ta hiểu rõ hơn mọi việc đều có tính hai mặt, có mặt xấu tất nhiên sẽ xuất hiện mặt tốt, ngẫm lại tao ngộ nhiều như vậy, mình cũng thu hoạch được cái gì đó. Đổi tâm thái, đổi góc độ nhìn vấn đề, có lẽ vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng.

Có lẽ, xảy ra chuyện như vậy với Lý Đại Tráng mà nói là may mắn. Tuổi trẻ chịu chút tổn thương tình là cái gì? Có mấy người mà chưa từng bị tổn thương chứ?

Lý Đại Tráng là một người thiện lương, nhưng người thiện lương không nhất định sẽ hạnh phúc. Tính cách gã quá lười nhác, nếu mượn chuyện lần này có thể kích thích gã, Diệp Thu ngược lại cũng sẽ không keo kiệt mà cho hắn một lần cơ hội.

Lý Đại Tráng, hy vọng anh cũng đủ kiên cường, sẽ không bị chúng tôi bỏ lại quá xa.