Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 495: Tương lai huy hoàng



Trốn không trốn được, tránh cũng không tránh được, tên đê tiện Diệp Thu lật bài ngửa với hai người cho rồi.

Dù sao thì quan hệ cũng như thế này, Nhiễm Đông Dạ là người phụ nữ của tôi, vừa nãy tôi đã làm rách của cô ấy, xem xem, cô ấy còn nằm trên giường kìa. Lam Khả Tâm cũng là người phụ nữ của tôi, mặc dù chưa có quan hệ gì, nhưng chúng tôi đã có tình ý rất sâu từ lâu rồi.

Hai người đều là của tôi, đây là thái độ của tôi với hai người. Còn hai người định thế nào?

Đây không chỉ là không biết xấu hổ, mà có lẽ mặt dày thành cái thớt mất rồi. Anh làm như vậy, bỗng dưng giành quyền chủ động, đẩy quyền quyết định lại cho Nhiễm Đông Dạ và Lam Khả Tâm.

Cơ thể Nhiễm Đông Dạ không có một mảnh vải che thân, lấy tấm chăn phủ lên ngực. Lam Khả Tâm nhìn thấy vẻ mặt đẹp đẽ của Nhiễm Đông Dạ sau khi đã thưởng thức xong, đột nhiên lại đờ người ra, người phụ nữ này thật là đẹp.

Một hồi lâu, vẫn là Nhiễm Đông Dạ trấn tĩnh hơn, cô cũng đi nhiều biết nhiều, nên giơ ra một tay, chủ động chào hỏi với Lam Khả Tâm, nói: "Chào cô. Tôi là Nhiễm Đông Dạ."

"Tôi biết chị." Lam Khả Tâm nói. "Tôi rất thích những bài chị hát."

"Cảm ơn." Nhiễm Đông Dạ cười. Được một người khác tán thưởng trước mặt người đàn ông mình thích, đúng là một việc đáng để vui.

"Chị....Cái đó....Tôi không phải là cố ý đâu." Lam Khả Tâm bước lên trước bắt tay với Nhiễm Đông Dạ, thấy dưới chăn lộ ra bộ ngực trắng và làn da mịn màng, cô xấu hổ đến độ nói lắp ba lắp bắp, giống như người vừa nãy làm chuyện ấy với Diệp Thu là mình vậy.

"Tôi biết." Nhiễm Đông Dạ xấu hổ đáp. Dù sao thì, bị người khác nhìn thấy cảnh này, dù là người phụ nữ hào phóng đến độ nào đi nữa cũng có chút xấu hổ. Hơn nữa giờ cô còn không tấm vải che thân nằm trên giường, trong phòng đầy mùi hormone.

"Vậy tôi....tôi đi ra ngoài đợi hai người." Lam Khả Tâm nói.

"Ừm. Cô đi ra đó ngồi trước đi. Tôi mặc quần áo một chút." Nhiễm Đông Dạ gật đầu.

Đến khi Nhiễm Đông Dạ đã mặc xong quần áo và ra ngoài phòng khách. Lam Khả Tâm hơi bất ngờ.

Người phụ nữ này thật là đẹp. Hơn nữa lại còn là nữ minh tinh được nhiều người theo đuổi.

Còn mình thì sao?

Mình chẳng là cái gì cả. Không đẹp bằng người ta. Không có khí chất như người ta. Chỉ là một cô bé lọ lem khát vọng tình yêu mà thôi.

Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu, rồi lại nhìn Lam Khả Tâm, hai người đều không nói gì cả, không khí trong phòng bắt đầu hơi nặng nề.

Nếu cứ thế này, thì chẳng tốt gì với mọi người. Kéo tất cả ra ngoài, rồi dùng không khí náo nhiệt bên ngoài để xua đi mối quan hệ khó nói này.

Nhiễm Đông Dạ bước đến trước mặt rồi nói: "Khả Tâm, cô đói không?"

"Đói....Không đói lắm". Lam Khả Tâm ngốc nghếch gật đầu rồi lại ngốc nghếch lắc đầu.

"Hì hì, thời gian ăn tối đến rồi đó, cô còn không đói à? Tôi thì đói lắm rồi đấy. Chúng ta bắt Diệp Thu mời ăn tối được không?" Nhiễm Đông Dạ kéo tay Lam Khả Tâm nói. Lam Khả Tâm còn nhỏ, dù cùng là phụ nữ, nhưng cô không tìm được lý do nào để ghét cô ấy.

"Được." Lam Khả Tâm gật đầu. Giờ đây cô không còn có thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Nhiễm Đông Dạ.

Trước kia, cô ấy là một minh tinh mình thích. Nhạc của cô ấy vừa nghe là làm cho người ta mê muội, không thể nào thoát ra được.

Giờ đây, quan hệ giữa hai người biến thành gì rồi?

Bạn bè?

Hay là chị em?

Tính Lam Khả Tâm khá dịu dàng và hướng nội, nhưng những việc đã quyết định cũng rất khó để kéo lại. Diệp Thu đang đau khổ không biết giải thích với cô ấy thế nào, nhưng thấy Nhiễm Đông Dạ chủ động biểu ý tốt với cô ấy, trong lòng cũng nhẹ đi phần nào.

"Ha ha, không sao, các em muốn ăn gì? Anh mời." Diệp Thu cười ha ha nói.

Khi anh đứng dậy từ sofa, mới cảm thấy hình như cơ thể mình có gì không ổn.

Nghĩ một lúc, mới phát hiện, hóa ra vừa rồi mình vội vàng chạy ra đây, chỉ khoác một chiếc quần dài. Bên trong không có quần gì hơn, mà vừa nãy Nhiễm Đông Dạ bước ra, anh vẫn chưa hoàn toàn giải phóng được, thứ đáng ghét đó lại dựng đứng lên.

Nhiễm Đông Dạ cũng đã phát hiện ra tình hình đó của Diệp Thu, chỉ phía dưới của anh, rồi bịt miệng cười khanh khách. Diệp Thu bảo hai người xuống lầu đợi trước, còn anh sẽ xuống nhanh, sau đó quay người vào phòng.

Lam Khả Tâm ngơ ngác, không biết hai người đang ám hiệu điều gì. Nhưng thấy Nhiễm Đông Dạ cười, cô cũng cười khanh khách theo.

Cũng chẳng biết mình đang cười gì, chỉ cảm thấy rằng người khác đang cười nếu mình không cười theo thì không lịch sự lắm.

Diệp Thu rời Yến Kinh mấy ngày, việc của tiểu đội Tử La Lan đều do đội viên thâm niên Lạc Đà phụ trách. Vốn dĩ anh định để việc này cho Diệp Hổ, anh hiểu rằng người nhà Diệp Gia để Diệp Hổ đến tiểu đội Tử La Lan là có ý để anh tiếp nhiệm vị trí đội trưởng.

Nhưng Diệp Hổ vừa đến tiểu đội Tử La Lan, hơn nữa giờ đây anh càng hứng thú hơn với những cao thủ của tiểu đội Tử La Lan.

Thứ này không thể vội vàng được, từ từ bồi dưỡng thôi. Thông qua việc lần trước, có lẽ Diệp Hổ cũng đã trưởng thành lên rồi.

Trên người anh ta có thứ giống mình, đó chính là trách nhiệm.

Khi Diệp Thu đến trụ sở dưới đất, ở sân tập đang vang lên tiếng bình bịch và tiếng hét của đàn ông. Trước kia đội viên của Tử La Lan và đội viên dự bị đều tập rất cố gắng, nhưng hét lớn như ngày hôm nay khá hiếm gặp.

Khi Diệp Thu đi đến đó, thấy một đám người đang vây quanh một sân đấu. Diệp Hổ và Lạc Đà điềm đạm đang đánh nhau không thể nào rời ra được, trên mặt hai người đều rất háo hức.

"Đội trưởng." Thấy Diệp Thu đến, một đội viên ngay lập tức chào anh.

Diệp Thu xua tay ngụ ý không cần đa lễ, rồi hỏi: "Chuyện gì thế này? Sao hai người họ lại đánh nhau?"

"Hừ, tên vừa đến thật là ngông cuồng. Cả ngày như một tên điên vậy, không ngừng khiêu khích đội viên của Tử La Lan chúng ta. Những người khác đều chán đánh với anh ta rồi, giờ đây thấy anh ta khiêu chiến đều đau đầu. Hôm nay anh ta lại chạy đi tìm Lạc Đà để khiêu khích. Nói câu gì đó quá đáng, thế nên Lạc Đà đã đánh anh ta."

Diệp Thu ngầm cười đau khổ, tên Diệp Hổ này đúng là một người làm người khác phải đau đầu.

Anh phải mau tìm cách du nhập vào tập thể và lấy được lòng tin của các đội viên chứ, thời gian tôi có thể cho anh không nhiều.

Hai bên đều bị thương nặng, nằm cả xuống đất.

Những người bác sĩ ở bên cạnh ngay lập tức xông lên, đưa hai người bị thương không thể đứng lên được nữa đến phòng y tế.

Sau khi cuộc đấu kết thúc, quần chúng mới phát hiện ra Diệp Thu đứng đằng sau, từng người một đến chào anh, còn nhiều người khác đi lên muốn đấu với anh một trận.

Diệp Thu nhận lời từng người một, chỉ nói để thời gian khác đấu, sau đó đi đến phòng y tế cùng bác sĩ.

Đầu gối phải của Lạc Đà bị thương rồi, còn tay Diệp Hổ bị trật khớp, vết thương trên người không kể được hết, từng mảng đỏ và tím, nhưng Diệp Thu không hề để tâm. Mỗi một trận đấu, mọi người đều bị thương ở mức độ thế này, nếu như lần nào cũng phải ngạc nhiên thì có lẽ sẽ tắt thở mà chết rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hơn nữa, vết thương thế này không thể mang lại chút nguy hiểm nào cho họ. Chỉ cần điều trị kịp thời là không để lại chút hậu họa nào. Những đội viên này cũng chẳng có chút cảm giác nào với những vết thương này, chỉ là lúc bôi thuốc hơi nhíu lông mày hoặc nhích chút miệng.

"Không sao chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Đội trưởng, tôi không sao." Lạc Đà cười đau khổ nói.

"Hì hì, đánh phát nghiện lên rồi. Thân thủ của Lạc Đà thật là giỏi, thảo nào mọi người nói ngoài đội trưởng anh là người giỏi nhất." Diệp Hổ nhe răng cười, thấy Diệp Thu đã về, anh nhất định có lý do để vui mừng.

Giờ đây, Diệp Thu không chỉ là đội trưởng của anh ta, thầy giáo của anh ta, bạn của anh ta, mà còn là hi vọng của anh ta.

Anh ấy đã từng nói, anh ấy sẽ đưa đàn ông nhà Diệp Gia đi chết.

Khi nghe được câu nói này, Diệp Hổ kích động đến mức nước mắt ngang tròng. Diệp Gia, cuối cùng đã có thể đứng lên rồi.

Nghe lời nói của hai người, Diệp Thu bèn chau mày nói: "Lạc Đà, khi tôi đi đã giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, anh là đội trưởng lâm thời, tại sao lại kích động đến độ đấu với Diệp Hổ? Nếu như lúc này đột nhiên có nhiệm vụ, thì một người đội trưởng như anh làm sao xử lý được?"

"Xin lỗi, đội trưởng, đó là lỗi của tôi." Lạc Đà áy náy giải thích, nhưng không tìm cớ cho hành động của mình.

Trong bộ đội đặc chủng, thứ đáng ghét nhất là lý do lý trấu.

Đúng hoặc không đúng, được hoặc không được, chỉ cần nói ra kết quả là được rồi. Quân lệnh như sơn. Nếu như quân đội cũng lằng nhằng như quan trường, cái gì thượng cấp lãnh đạo, những bộ phận hành chính dùng lời lẽ làm cho bạn rối loạn đầu óc, thì chẳng làm được việc gì hết.

"Đội trưởng, trách nhiệm là ở tôi. Là tôi đã khiêu khích anh ấy. Lại còn dùng ngữ khí rất ác liệt." Diệp Hổ đứng dậy nói.

"Hai người từ hôm nay trở đi, lượng luyện tâp tăng gấp đôi trong một tháng." Diệp Thu lạnh lùng nói.

"Vâng." Hai người cùng đồng thanh đáp. Người y tá đang bôi thuốc cho hai người ở bên cạnh lè lưỡi, đội trưởng mới này thật là nghiêm khắc.

"Hai người lo liệu xong rồi đến phòng làm việc của tôi." Diệp Thu nói một tiếng rồi quay người đi mất.

Đang nhìn mấy tài liệu trên bàn làm việc, Diệp Hổ và Lạc Đà đi vào.

"Lạc Đà, khi tôi không có ở đây, trong đội có tình hình gì không?" Diệp Thu hỏi.

"Không. Có mấy văn kiện, tôi đã đặt trên bàn làm việc của anh rồi." Lạc Đà nói.

"Vất vả cho anh rồi. Anh có thể đi ra ngoài rồi." Diệp Thu gật đầu nói.

Diệp Thu nhìn Diệp Hổ đứng trước bàn làm việc, rồi lại cúi đầu bắt đầu nhìn văn kiện ở trên bàn.

Vốn tưởng rằng Diệp Hổ sẽ rất sốt sắng đi hỏi mình chuyện gì đó, nhưng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, anh ta vẫn đứng yên lặng ở đó, không nói một lời nào hết. Xem ra tính tình của anh ta cũng đã cẩn trọng nhiều rồi.

Diệp Thu thở dài, rồi nói: "Mấy ngày tôi không ở đây, cậu đã đánh bao nhiêu trận rồi?"

"Mười tám trận." Diệp Hổ nói.

"Thế cũng có nghĩa là mỗi ngày đều đánh ba bốn trận rồi."

"Đúng vậy." Diệp Hổ lại nhe răng ra cười.

"Cậu liều mạng như vậy, rốt cuộc là vì sao?" Diệp Thu ngước đầu nhìn Diệp Hổ, rồi thấp giọng hỏi.

"Tôi muốn trở nên mạnh hơn. Mạnh giống anh vậy." Diệp Hổ trả lời không hề do dự. "Diệp Gia khó khăn lắm mới chờ được đến cơ hội này, khó khăn lắm mới có một người đồng ý dẫn dắt chúng tôi xông lên trước. Nhưng đã yên ổn nhiều năm đến vậy, ý chí chiến đấu và cầu tiến của Diệp Gia đã tắt ngóm rồi. Chúng tôi họ Diệp, là con cháu của Diệp Gia, dù chúng tôi không thể giúp gì được anh, cũng không hi vọng tôi hoặc là người khác làm vướng bận chân anh."

Diệp Thu gật đầu, vừa nãy khi trong phòng y tế nhìn vết thương trên người Diệp Hổ anh đã hiểu cậu ta đang nghĩ gì rồi.

Thực ra, những vết thương của cậu ấy đã nghiêm trọng rồi. Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, nếu như không chú ý nghỉ ngơi, thì sẽ để lại hậu họa mầm bệnh.

Diệp Thu nghĩ một lúc, rồi nói: "Cho cậu thời gian nghỉ ngơi một tuần. Trong một tuần này, không cho phép cậu đi khiêu chiến với người khác. Cũng không cho phép cậu đồng ý lời khiêu chiến của người khác. Thậm chí không được động thủ với người khác. Một tuần sau, cậu sẽ được tiếp nhận sự tập huấn đặc biệt của tôi."

Diệp Hổ nghe câu trước của Diệp Thu, mặt sầm hẳn xuống. Nhưng sau khi nghe thấy mình sẽ được nhận sự tập huấn đặc biệt của Diệp Thu, gương mặt đó lại vui như tết, xúc động nói: "Thật sao? Tốt quá rồi, cảm ơn anh, sư phụ. Tôi nghe lời anh, tuần này tuyệt đối không đánh nhau với bất cứ người nào nữa. Dù người khác có gọi tôi là "gấu chó" tôi cũng không đánh lại."

Tên của Diệp Hổ là Diệp Hổ, vốn muốn dùng chữ Hổ để đặt biệt danh. Không ngờ những đội viên khác lại gọi cậu ta bằng cái tên "gấu chó". Vì cái tên xấu này, cậu ta không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi.

"Được rồi. Không còn gì nữa rồi. Cậu đi ra đi." Diệp Thu xua xua tay nói.

"Vâng."

Diệp Hổ quay người định đi. Nhưng lại giống như nghĩ ra điều gì, đột ngột dừng bước lại.

"Còn việc gì sao?" Diệp Thu hỏi.

"Sư phụ, anh có thể gặp họ không?"

"Họ?"

"Đúng thế. Là người của Diệp Gia. Mặc dù mấy năm này Diệp Gia mất đi chí tiến thủ, những người trẻ tuổi cũng vậy. Nhưng tôi nghĩ vẫn còn có những người đồng ý xông pha cùng anh."

Cổ nhân nói thật đúng.

Một người mạnh, một nhà mạnh.

Một nhà mạnh, mới có thể có một gia tộc mạnh.

Diệp Hổ hi vọng dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, Diệp Gia có thể bồi dưỡng thêm mấy nhân tài nữa, chứ không phải tình trạng như hiện nay.

Bị mọi người quên lãng, bị mọi người coi thường. Đây mới đúng là sự sỉ nhục lớn nhất.

Diệp Thu nghĩ một lúc,rồi nói: "Được. Vậy cậu sắp xếp đi. Tôi không giới thiệu, cậu mang đến cho họ một câu, dù họ là ai, nếu như có gan dám liên lụy tôi, tôi sẽ không tha cho ai cả."

"Được. Tôi nhất định sẽ nói với họ. Sư phụ, vậy thì tuần này có được không? ở Hoàng Hạc Lâu nhé. Nơi đó là chỗ chúng tôi thường xuyên tụ tập."

"Được, tùy cậu. Sau khi cậu sắp xếp xong rồi thì gọi điện cho tôi." Diệp Thu nói.

Diệp Hổ lúc này mới mãn nguyện rời đi.

Khi đi từ nhà vệ sinh ra, đột nhiên gặp phải La Tú của phòng nghiên cứu thuốc. Vừa cô cũng từ nhà VS ra, hai người gặp nhau ở cửa nhà VS.

"Diệp Thu, lâu lắm rồi không gặp anh. Biết cậu làm đội trưởng, tôi còn chưa tìm được cơ hội nói câu chúc mừng đấy." La Tú mỉm cười chào Diệp Thu.

"Cảm ơn." Diệp Thu cười nói. Nghĩ đến lần trước mình đi chinh chiến cuộc đấu binh đặc chủng, cô ấy kéo tay mình vào nhà VS lén đưa cho mình một bình thuốc gen, trong lòng cảm động, và nói: "Có thời gian không? Đến phòng làm việc của tôi ngồi một lúc."

La Tú hơi đờ người, không ngờ Diệp Thu sẽ đề ra yêu cầu này.

Vì tiếng tăm của cô rất không tốt, bình thường những cộng sự nam của cô nói chuyện được mấy câu đều tìm cách trốn tránh. Thế mà người đội trưởng trẻ Diệp Thu này lại mời cô về phòng làm việc, làm cô cảm thấy rất xúc động.

"Sao? Anh không sợ lại có lời đồn gì về tôi với anh truyền ra ư?"

"Cây ngay không sợ chết đứng." Diệp Thu cười nói, rồi làm một động tác tay mời.

Diệp Thu không vì lý do để tránh việc bàn ra bàn vào mà mở cửa phòng làm việc, ngược lại , sau khi La Tú vào, anh đóng chặt cửa lại.

La Tú thấy động tác của Diệp Thu cười khanh khách, nói: "Bình thường tôi đi đến phòng làm việc của những người đàn ông khác, người sợ đều là những người đàn ông đó. Họ chỉ muốn tôi nhanh nhanh báo cáo xong rồi đi ra khỏi chỗ họ. Diệp đội trưởng sao lại ngược lại với họ thế?"

Diệp Thu mời La Tú ngồi xuống, rồi nói: "vì chúng ta là bạn bè. Còn cô chẳng là gì với họ."

Hàng lông mi dài của La Tú chớp chớp, rồi nói: "Chúng ta là bạn?"

"Đúng vậy."

La Tú ôm miệng cười khanh khách, nói: "Diệp đại đội trưởng, có việc gì thì căn dặn luôn đi. Tiểu nữ không có chuyện gì không làm theo. Không cần phải làm nam nhân kế thế này đâu."

Bị người lột mặt nạ, Diệp Thu cũng không cảm thấy xấu hổ, anh gật đầu, rồi nói: "Đúng là tôi có việc cần nhờ cô giúp. Thuốc lần trước cô cho tôi tên là gì thế? Có tác dụng gì?"

"Không có tên gì." La Tú cười đáp. "Thuốc có tên đều phải báo cáo cho sở nghiên cứu, sau đó bị quản lý chặt. Đó là thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi, anh thấy thế nào?"

Mắt Diệp Thu sáng lên, hỏi: "Cô nói là loại thuốc này là kết quả nghiên cứu của cô?"

"Sao? Không giống à?" La Tú cố ý ngẩng cao mặt, hỏi.

"Không. Tôi tin tưởng vào chuyên ngành và tài năng của cô." Diệp Thu lắc đầu. "Tác dụng của nó là gì vậy?"

"Anh chưa từng dùng?" La Tú nghi ngờ hỏi.

"Chưa từng dùng. Bình thuốc đó tôi tặng cho bạn tôi." Diệp Thu chân thành đáp.

La Tú lườm Diệp Thu,rồi lại cười khanh khách: "Không tồi. Không dùng thuốc mà đã đánh bại được cao thủ bộ độ thứ 5 lấy được quán quân. Diệp Thu, anh đúng là làm người ta phải ngạc nhiên. Loại thuốc đó là gen tôi lấy từ mấy loại động vật ở dưới biển sâu, thêm một vài chất hóa học khác, có thể ngấm vào người trong chớp mắt, sau đó làm cho tốc độ và năng lực chiến đấu tăng lên. Khoảng cách thời gian này khoảng từ hai tới ba phút."

La Tú nhíu mày rồi nói: "anh biết đấy, vì tôi không báo cáo lên trên, vì thế không có con số cụ thể, tôi chỉ có thể nói cho anh biết con số đại khái thôi.

Diệp Thu nheo mắt nhìn Tú Lan, trong lòng đang tranh đấu dữ dội.

Trầm tư một lúc, Diệp Thu đột nhiên hỏi: "Cô có thể cung cấp loại thuốc này cho tiểu đội Tử La Lan không?"

"Tiểu đội Tử La Lan? Anh muốn biến tiểu đội Tử La Lan trở thành tiểu đội gen sao?" La Tú kinh ngạc hỏi.

"Không. Tiểu đội Tử La Lan vẫn là tiểu đội Tử La Lan, điểm này mãi mãi không thay đổi. Cách họ tiến bộ chỉ có một, đó chính là chiến đấu, chiến đấu và không ngừng chiến đấu. Chỉ có điều, tôi muốn nghĩ cho sự an toàn của đội viên mình, nếu như gặp phải cường địch, có loại thuốc này bổ trợ, có lẽ sẽ cứu được tính mạng của họ. Yên tâm, tôi chỉ cần loại thuốc này. Tôi sẽ không dựa vào bất cứ loại thuốc gen nào khác để nâng cao năng lực của họ. Tôi biết làm như vậy có lợi hại gì."

Diệp Thu thật lòng nhìn vào mắt La Tú, rồi nói: "Tôi biết làm như vậy là không công bằng với cô, hơn nữa tính nguy hiểm cũng rất lớn. Nhưng, chỉ cần cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề, tuyệt đối không làm khó cô. Đương nhiên, cô cũng có thể nói ra điều kiện của mình."

La Tú yên lặng suy nghĩ, mắt nhìn đi nhìn lại vào mặt Diệp Thu, khi Diệp Thu đã không im lặng được nữa, cô mới nói: "Được. Tôi đồng ý."

"Điều kiện của cô là gì?"

"Làm bạn của anh. Sao? Không đồng ý à?"

"Những điều tôi nói lúc trước là thật. Chúng ta là bạn bè." Diệp Thu gật đầu nói.

"Cảm ơn." Mặt La Tú có chút cảm động, nói: "Anh là người bạn đầu tiên của tôi."

Ngày chủ nhật, Diệp Thu đưa Lam Khả Tâm đi dạo phố một ngày, sau khi xem xong phim, liền nhận được điện thoại của Diệp Hổ, nói rằng bên anh ta đã sắp xếp xong xuôi, 7h tối, tại Hoàng Hạc Lâu.

"Anh đưa em về trường nhé?" Diệp Thu cười hỏi.

"Không về trường. Em muốn về Kim Đô." Lam Khả Tâm đỏ mặt nói. Hôm nay thật là vui, cô muốn quay về chiếc tổ nhỏ đó.

Niềm vui phải tiếp tục, vì thế cô không muốn về trường nữa.

Thời tiết ở Yến Kinh đã bắt đầu trở nên ấm hơn, Diệp Thu và Lam Khả Tâm đều mặc áo đôi ra đường. Trên suốt đoạn đường, đã bị không ít người nhìn. Câu "Anh chỉ rửa bát không ăn cơm" của Diệp Thu và câu "Em chỉ ăn cơm không rửa bát" của Lam Khả Tâm đúng là gây chú ý.

"Được, anh đưa em về." Diệp Thu muốn đầu Lam Khả Tâm, rồi nói.

Hoàng Hạc Lâu, không phải tên lầu của Hồ Nam, mà là một nơi hội họp tư nhân của Yến Kinh. Hoàng Hạc Lâu kiến tạo theo kết cấu của tiểu lầu, bề ngoài giống với "Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không dư hoàng hạc lâu" nổi tiếng.

Lầu này có ba tuyệt, âm sắc tuyệt diệu, món ăn tuyệt chất, phong cảnh đặc biệt, vì thế đã thu hút không ít những tiểu thư thiếu công chủ đến đây hội họp. Hơn nữa ngồi ở ngoài Hoàng Hạc Lâu ngắm trăng cũng là một việc hết sức nho nhã.

Trong phòng "vọng nguyệt", một đám người đang ngồi vây vào. Trong số đó nam có nữ có, hầu hết đều rất trẻ. Ai nấy đều rất đẹp, xem ra gia đình không đơn giản. Đương nhiên, gia đình đơn giản cũng không thể chịu nổi phí ba vạn tệ cho một đêm ngắm trăng thế này.

"Diệp Hổ, rốt cuộc tên đó có đến hay không hả? Nếu không đến thì chúng ta nhanh chóng nhập tiệc thôi, tôi đói hoa cả mắt rồi." Một cậu trai trẻ đeo kính thúc giục.

"Chính thế đấy. Anh ta tưởng rằng mình là ai chứ? Lại còn dám làm trò với chúng ta. Nói gì mà nếu chúng ta không phối hợp thì sẽ không khách khí? Diệp Gia nhà chúng ta sợ ai chứ? Yến Kinh chỉ lớn đến thế này thôi, tôi cũng muốn xem xem ai không khách khí với chúng ta." Diệp Báo vừa gõ đũa lên cốc trà, vừa nói: "Gọi món đi. Gọi món đi. Ăn xong rồi chúng ta biến nhanh. Tối nay tôi còn hẹn mấy người đánh bài cơ."

"Yô? Có tiền đánh bài cơ à? Thế tiền nợ tôi đến bao giờ đây?"

"Diệp Minh Minh, cậu sốt sắng gì cơ chứ? Có phải không trả cậu đâu. Chỉ mười mấy vạn thôi, chúng ta chẳng thèm để tâm đến nữa là."

"Hì hì, bài có gì vui? Đi săn đi. Nhưng con mồi không phải là động vật đó nhé..."

"Xì, không phải cậu nói là đi săn người sống đấy chứ? Thật là tàn nhẫn quá."

"Tàn nhẫn chẳng phải là một sự kích thích sao?"

Diệp Hổ vừa nhìn đồng hồ, vừa chau mày nhìn đám công tử này. Mong rằng, đến khi sư phụ đến, đám này sẽ tử tế hơn một chút.

Nhưng điều làm Diệp Hổ cảm thấy được an ủi là, có hai người cũng yên lặng đợi như anh.

Một người là con trai của nhị thúc, tên là Diệp Khải Tuyền. Bình thường người này đều trầm mặc không thích nói chuyện, cũng không qua lại với những anh em nhà Diệp Gia khác. Trước đó đã mời anh ta mấy lần tới Hoàng Hạc Lâu, nhưng anh ta đều không đồng ý. Không ngờ lần này mình gọi điện cho anh ta, sau khi nói lý do, anh ta lại đồng ý một cách rất vui vẻ. Nhưng lại làm Diệp Hổ rất khó nghĩ.

Còn một người con gái nữa, tên là Khiếu Nhiễm, vừa từ nước ngoài du học về, từ chối công việc người nhà sắp xếp cho, giờ đang làm ở một ngân hàng đầu tư nước ngoài. Nếu như nói Diệp Gia vẫn còn chút hi vọng, vậy thì chỉ có thể gửi gắm vào cô ấy rồi. Xinh đẹp, trí tuệ, độc lập, dường như tất cả những gen tốt của nhà Diệp Gia đều tích tụ trên người cô ấy rồi.

"Diệp Hổ, gọi điện đến thúc xem sao, hỏi tên đó có đến không. Nếu không đến thì tôi đi đây. Tối còn có việc, không lỡ được đâu."

"Đúng thế đấy. Tôi đói đến độ bụng dính vào lưng rồi."

"Chơi trò gì thế không biết. Đến muộn thế này, làm cho chúng ta đợi đến nửa tiếng đồng hồ. Thôi. Tôi đi trước đây. Hắn nghĩ mình là đại gia, chúng ta phải hầu hạ. Chẳng biết rằng cái họ Diệp đó từ đâu mà ra nữa....lại còn xem như mình là chủ của một gia đình."

"Các người yên lặng chút cho tôi." Diệp Hổ không nhẫn nhịn được nữa mở miệng quát.

Diệp Hổ thuộc vào dòng họ Diệp Gia, nhưng không thuộc vào thành viên trung tâm. Con trai của bác Diệp Minh Minh và Diệp Báo mới là những thành viên trung tâm. Bình thường anh và những người này ở cạnh nhau, rất ít khi nói rõ ý kiến của mình. Quát họ như ngày hôm nay là lần đầu tiên.

Đám người ngớ ra, sau đó cãi to hơn nữa.

"Yô, nhìn thấy chưa? Mọi người đã nhìn thấy chưa? Diệp Hổ theo cái tên không biết từ đâu chui ra đó, biết cách quát người rồi."

"Diệp Hổ, cậu cũng không đái một bãi mà soi vào đi, cậu là cái thá gì chứ?"

"Cậu nói lại câu nữa xem? Cậu bảo ai yên lặng?"

Diệp Thu đúng lúc đám người đã loạn thành một nồi cháo, được người phục vụ dẫn đến cửa. Anh không để người phục vụ giúp đẩy cửa, mà mình cười hì hì đi vào, mặt chân thành nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi có chút chuyện, nên đến muộn rồi, để mọi người đợi lâu rồi. Vừa nãy ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh ở trong này, thật là náo nhiệt. Mọi người đang bàn chuyện gì thế?"

Ánh mắt của mọi người đổ lên người Diệp Thu, biết rằng anh chính là nhân tài hào kiệt mà Diệp Hổ nói, bèn cãi to hơn nữa.

"Có việc? Có việc thì anh có thể không đến mà."

"Đúng thế. Anh tưởng anh là ai chứ? Để chúng tôi đợi đến nửa tiếng đồng hồ? Thời gian của chúng tôi rất quý báu đó."

"Được rồi. Anh tự ăn đi. Chúng ta đi."

Diệp Thu cười hì hì chặn cửa, ánh mắt anh nhìn lướt qua từng người trong phòng, nói: "Xem ra mọi người đều rất có ý kiến với tôi nhỉ."

"Anh nghĩ thế nào?" Diệp Minh Minh cười lạnh lùng nói. Anh ta là đại ca của đám người này, cũng là người đứng đầu của đám con cháu Diệp Gia. Bình thường có việc gì, cũng là do anh ta đứng ra gánh vác. "Là anh bảo Diệp Hổ chuyển lời đến chúng tôi, nói nếu chúng tôi làm liên lụy anh, thì anh sẽ không tha cho chúng tôi?"

Diệp Thu gật đầu, nói: "Câu này đúng là tôi nói."

"Vậy thì anh định không tha cho chúng tôi thế nào đây?" Diệp Minh Minh nhìn Diệp Thu không thiện chí, rồi hỏi.

"Sao? Anh chuẩn bị làm liên lụy đến tôi ư?"

"Tôi thì không. Tôi không đi theo anh, vì thế cũng chẳng tồn tại cái gọi là liên lụy hay làm vướng chân." Diệp Minh Minh cười nói.

"Vậy có nghĩa là cậu sẽ không phối hợp rồi?" Diệp Thu vẫn cười nói.

"Đó là điều đương nhiên rồi. Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng có quan hệ mật thiết gì thôi. Đừng tưởng anh họ Diệp, thì có thể làm chủ của Diệp gia chúng tôi."

Diệp Minh Minh nói nhằn từng chữ một: "Anh....Không....Xứng! phối hợp hay không, không phải anh nói là xong hết." Diệp Thu cười nói: "Cái này, là do tôi. Nếu như cậu đã không đồng ý phối hợp, thì mời rời khỏi đây."

"Hừ, không phải mời. Tôi vốn đã muốn đi. Diệp Báo, các cậu còn muốn ở đây ăn tiếp? Đi, đi chỗ khác, tôi mời."

Câu này của Diệp Minh Minh vừa dứt, bèn có một đám con cháu Diệp Gia có quan hệ tốt với anh ta hưởng ứng. Mọi người gõ bát gõ đũa, có người còn định đứng dậy cùng đi với Diệp Minh Minh.

Diệp Thu chặn trước mặt Diệp Minh Minh, cười nói: "Tôi tiễn anh đi."

Khi nói câu này, anh túm lấy áo của Diệp Minh Minh, rồi kéo anh ta ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là lầu dành cho khách ngắm trăng, vì thế, không có song sắt cửa sổ, Diệp Thu kéo Diệp Minh Minh đến bên cửa, rồi đẩy anh ta xuống dưới.

"A...." bên ngoài vang lên tiếng hét của Diệp Minh Minh, sau đó "rầm" một tiếng, không còn âm thanh gì nữa.

Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm vẫn yên lặng ngồi uống trà ở đó mắt sáng lên, rồi trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ.

"Anh điên rồi sao? Đây là tầng ba đấy." Diệp Báo hét lên với Diệp Thu.

"Tôi biết đây là tầng ba. Khi tôi đến đây đã đi thang máy". Diệp Thu gật đầu nói.

"Thế sẽ làm anh ta ngã chết mất. Anh có biết không?"

"Có cần tôi ra tay tiễn cậu đi không?" Diệp Thu cười lạnh lùng nói.

"Anh..." Diệp Báo cuối cùng cũng không thể nói ra chữ "dám". Anh ta có thể thấy rằng, người đàn ông này đúng là dám làm việc này.

Anh ta có thể cười và đẩy Diệp Minh Minh xuống, sao lại không có can đảm đẩy mình cơ chứ?

"Còn có ai không phối hợp không?" Ánh mắt của Diệp Thu đảo khắp căn phòng, rồi hỏi.

Trong phòng yên lặng không có âm thanh gì, không ai trả lời câu hỏi này của anh.

Họ đều bị thủ đoạn khủng khiếp của tên này làm cho kinh sợ, mặc dù họ của họ là Diệp, nhưng đã trải qua hơn 20 năm không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, hoang dại thế này, họ chưa từng trải qua.

"Không ai trả lời? Vậy thì tôi quyết định mọi người đều thông qua rồi." Diệp Thu cười hì hì nói. "Tôi cho các bạn ba điều kiện. Một, cùng đi chết với tôi. Hai, đích thân tôi đưa các bạn đi chết. Ba, đây cũng là điều các bạn muốn nhìn thấy nhất, cũng là điều tôi muốn nhìn thấy nhất. Các bạn nhìn thấy tôi sẽ trốn ở xa, đừng để tôi thấy. Trong đội ngũ của tôi, không có vật bỏ đi. Đương nhiên, lúc này các bạn bỏ đi rồi, về sau, khi Diệp Gia lại huy hoàng một lần nữa, các bạn cũng cứ cút thật xa như vậy cho tôi."

Diệp Thu cười tươi tắn ngồi xuống, vỗ vỗ mông Lôi Đạt, biểu thị ý anh ta cũng ngồi xuống nói chuyện, rồi anh nói: "Tôi không phải là một người tốt, cũng không phải là người hành thiện. Thứ tôi đã cực khổ để tạo ra, chỉ có tôi mới được hưởng thụ. Nếu như anh muốn hưởng thụ, có thể thôi, liều mạng ở sau lưng tôi đi. Lúc này chạy xa, đến khi sau này có thu hoạch rồi mới đến, nói mình là con cháu Diệp Gia....ai dám đến, tôi sẽ đập gãy chân người ấy."

"Được rồi, giờ đây đến thời gian lựa chọn của các bạn rồi. Tôi không hi vọng ai có thể ở lại. Nếu như các bạn đều đi sạch, tôi rất vui nhìn thấy cảnh này. Diệp Gia của Yến Kinh, đã chết từ lâu rồi."

Mặt ai nấy đều ngưng đọng, anh nhìn tôi, tôi nhìn sang anh, không biết lựa chọn thế nào.

Sự ác độc của Diệp Thu làm cho họ không dám đến gần, nhưng tương lai huy hoàng Diệp Thu vẽ ra làm cho họ muốn hướng về phía anh. Việc của nhà mình mình biết, Diệp Gia bây giờ thật là quá lạc hậu. Muốn cho con cháu mình một tương lai sáng lạn, có lẽ đây là cơ hội.

Có một người rời đi, đó là người quan hệ khá tốt với Diệp Minh Minh.

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba....

Diệp Thu như không trông thấy, anh tự rót cho mình một cốc trà, rồi cúi thấp đầu thưởng thức. Trà ở đây không tồi.

Còn Diệp Hổ sầm nét mặt, đám con cháu nhà Diệp Gia này chẳng lẽ không vinh dự chút nào về họ "Diệp" của mình ư? Chẳng lẽ không có một chút trách nhiệm, cứ để nó đi xuống thế này sao, để đến khi người khác không còn nhớ đến nó nữa?

"Đám khốn nạn này." Diệp Hổ nhìn hằm hằm vào mặt những tên đi qua trước mặt anh, môi cắn chảy máu ra.

Cuối cùng, trong lòng chỉ còn bốn người.

Diệp Thu, Diệp Hổ, Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm. Ba nam một nữ, ngồi yên lặng.

Diệp Thu ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm, nói: "Hai người không định đi sao?"

"Tôi ở lại đây là muốn đính chính một chỗ sai của anh.

"Ồ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Diệp Gia của Yến Kinh, chưa chết. Ít nhất, nó chưa chết hẳn." Âm thanh của Diệp Khải Tuyền đột nhiên ca lên, đôi mắt giấu sau lớp kính cũng bắt đầu phát ra những tia sáng. "Còn có tôi, còn có tôi, Diệp Gia sẽ không chết. Trong một gia tộc ngột ngạt thế này, làm cho tôi đến thở cũng rất khó khăn. Sự huy hoàng của Diệp Gia thuộc về Diệp Gia, không ai có thể phá vỡ nói. Họ đã không có gan đứng ra, thì hãy để tôi đứng ra."

Diệp Khải Tuyền trịnh trọng nhìn Diệp Thu, rồi trầm giọng nói: "Hãy lấy sinh mạng của tôi đi, hãy dùng máu của tôi để hiến lên các vị tiên bối. Mong họ phù hộ cho chúng ta, phù hộ cho Diệp thu trẻ mãi không già."

"Người chết không dựa vào được đâu. Muốn làm cho Diệp Gia trẻ mãi không già, vẫn phải dựa vào những người đang sống như chúng ta. Tôi không tin tưởng người chết, tôi cũng không muốn đi chết cùng các anh. Nhưng, khi các anh làm người khác đi chết, tôi có thể trợ giúp các anh một chút." Người phụ nữ duy nhất ở đó nói.

Khuôn mặt thanh tú, thân hình gợi cảm, con mắt ánh lên sự tự tin và cao ngạo, làm cô trở thành một người phụ nữ rất có sức hút.

Diệp Thu gật đầu, rồi giơ tay ra nói: "Hoan nghênh các bạn đã gia nhập. Từ giờ phút này trở đi, chúng ta hãy nỗ lực tạo ra một Diệp Gia mới. Một Diệp Gia huy hoàng, một Diệp Gia thuộc về chúng ta. Bọn họ, đã bị bỏ rơi rồi."

Tay bốn người nắm chặt lấy nhau, vì một mục tiêu chung.