Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 496: Tai nạn xe



Gặp phải điều này.

Hai bên đều biết đây là số mệnh an bài.

Cô ấy đã đến chậm một bước

Vì thế đến một cái ôm

Cũng đành dâng hiến cho người khác

Cô ấy chỉ là kẻ thay thế mà thôi Cô ấy nói

Một lời nói quan tâm một ánh mắt dịu dàng

Một chút hạnh phúc là đã rất mãn nguyện

Anh ấy ôm cô vào lòng

Nhưng không nói được nên câu mãi mãi

......................

Ở một góc phòng cà phê của một câu lạc bộ, Nhiẽm Đông Dạ đang nhẹ nhàng ngân nga bài hát mới. Giọng của Nhiễm Đông Dạ trong sáng mà thánh thót. Âm thanh của cô rất có sức truyền cảm. Khi hát bài hát này. Cô đã cố đè nén cao âm của cổ họng, thế là một bài vốn là tình ca đau khổ như "thay thế" lại được cô dùng một chất giọng thâm tình để biểu diễn, làm người ta cảm thấy một cách hát rất gây áp lức.

Hai giờ chiều, trong quán cà phê không có mấy người. Chỉ có hai người mặc quần áo phục vụ đứng ở đằng xa để chờ đợi. Chuẩn bị nghe sự yêu cầu của nữ chủ nhân Nhiễm Đông Dạ này.

Ngồi đằng trước Nhiễm Đông Dạ là một cô gái cũng rất xinh đẹp. Nếu nhìn từ phía ngũ quan, tướng mạo của hai người hơi giống nhau.

Chỉ là khí chất của hai người không giống.

Giờ đây Nhiễm Đông Dạ là đại minh tinh trong nước, là vị vua mới của giới ca nhạc. Trải qua sự đào tạo đặc biệt của công ty chuyên nghiệp, tất cả động tác của cô đều rất đẹp, và có cả cái phong tình của người phụ nữ.

Người phụ nữ tự tin là đẹp nhất. Còn người phụ nữ thành công cũng thường có đủ sự tự tin.

Người phụ nữ đối diện mặc dù cũng rất xinh đẹp gây sự chú ý của người khác, nhưng khí sắc kém hơn một chút, mặc dù là sự trang điểm cao quý cũng không thể che đi. Đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại với nhau, dù khi nghe Nhiễm Đông Dạ hát ca khúc mới cũng không dãn ra.

Không biết là đang chìm vào trong tình cảm bài hát của Nhiễm Đông Dạ, hay là bản thân mình có quá nhiều chuyện phiền lòng.

Một bài hát của Nhiễm Đông Dạ kết thúc, thấy bạn tốt vẫn đang đờ đẫn, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi nói: "Song Hoài, sao thế? Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng không tốt đến em bé đấy. Có phải có chuyện gì buồn bực rồi không?"

"Không, hát thật hay." Triệu Song Hoài cười nói: "Đông Nhi, mình nghe đến phát đờ người ra rồi. Album này nhất định sẽ bán được rất nhiều, chỉ có điều, tình cảm của cậu làm cho người ta lo lắng đấy nhé, "anh ấy" này là ai vậy? Diệp Thu phải không?"

Nhiễm Đông Dạ hát đến độ khát khô cổ họng, sau khi bê cốc nước chanh lên uống một ngụm, mới nói: "Đúng thế. Ngoài anh ấy ra còn ai khác nữa? Chậm một bước, chẳng lẽ phải để lỡ cả đời sao? Tất cả đều thua anh ấy hết rồi, cảm giác này không phải là rất xấu."

Nhiễm Đông Dạ vừa phát sinh quan hệ với Diệp Thu không cảm thấy được và mất, ngược lại trong lòng cô thoải mái hơn nhiều rồi. Dù sao thì, nếu như thế này, có lẽ Diệp Thu sẽ không đẩy cô ra ngoài nữa nhỉ?

Anh ấy không phải là hoàng tử, làm công chúa thì đã làm sao?

Công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích luôn có một cuộc sống hạnh phúc cạnh nhau, còn công chúa trong hiện thực thì toàn phải gả cho những tên ác ma cô không hề thích. Chẳng lẽ đây là số mệnh không thể chối bỏ?

"Ôi, người phụ nữ có ưu tú đến mấy, nếu đã ngốc thì không còn thuốc cứu nữa. Mình có thể hiểu được tâm tình của cậu. Chỉ là, thế này có rất khổ không? Phụ nữ, đều không mong muốn chia sẻ tình cảm với người khác."

"Rất khổ." Nhiễm Đông Dạ gật đầu rất tự nhiên. "Tất nhiên rồi, muốn luôn luôn được ở bên cạnh người mình yêu. Nhưng, hai chúng mình đều là hầu hết thời gian không được gặp nhau. Hơn nữa, giờ đây mình không thể đi chất vấn xem anh ấy ở đâu. Lúc đó cảm thấy thật tủi hổ thật tủi hổ. Nhưng đến khi có thể gặp anh ấy, lại cảm thấy tất cả sự chờ đợi đều là xứng đáng."

"Giờ đây mình cũng bắt đầu thích ứng với cách sống này rồi. Cũng may mà mình chọn công việc này, về sau không thế dắt tay người mình yêu vào giáo đường. Nhưng có thể ở bên cạnh anh ấy, mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Thầy giáo Lâm thật là một người điền từ cao thủ, biểu đạt tâm tình này của người phụ nữ thật lâm li bi đát. Anh ấy còn nói muốn viết bài hát cho mình và Diệp Thu nữa, giờ đây vẫn chưa viết xong, trong lòng mình rất chờ đợi."

"Ha ha, có sư trợ giúp của Lâm Tịch đại sư, Đông Nhi muốn không nổi tiếng cũng khó rồi." Triệu Song Hoài cười nhẹ nhàng, tai phải ngoáy cốc cà phê. Cà phê đã lạnh từ lâu, nhưng cô chưa uống một ngụm nào.

"Đúng thế, thầy Lâm cũng là một người rất tốt. Điều quan trọng là, giờ đây mình đang làm việc mà mình thích, đang nỗ lực cho lý tưởng của mình và chị, có thể hát cho người mình thích, dùng âm thanh để biểu lộ tình cảm với anh ấy. Thế này mình đã rất hài lòng rồi." Nhiễm Đông Dạ lo lắng nhìn người bạn tốt, rồi nói: "Song Hoài, có phải có tâm trạng gì không? Cậu và Yến Kỷ Đạo không được tốt ư?"

"Đông Nhi, chúng mình không sao. Anh ấy rất tốt, đối xử tốt với mình lắm." Sự lo lắng trên mặt Triệu Song Hoài càng hiện rõ hơn.

"Giờ đây anh ấy ở đâu? Cậu có mang rồi, anh ấy nên ở bên cạnh cậu mới đúng." Nhiễm Đông Dạ nắm tay Triệu Song Hoài, nói.

"Anh ấy đang ở Mỹ."

"Mỹ?" Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc. "Sao anh ấy lại chạy đến đó rồi?"

"Đàn ông mà, phải theo đuổi sự nghiệp của mình chứ. Giờ đây đến lúc sinh vẫn còn sớm, không thể cứ bắt anh ấy ở bên cạnh mình được." Triệu Song Hoài cười nhẹ nhàng nói.

Nhiễm Đông Dạ gật đầu: "Mấy ngày trước cậu bảo cậu rất buồn, rốt cuộc là có chuyện gì? Mình hẹn cậu ra ngoài dạo, cậu cũng không muốn ra. Chúng ta là bạn bè, phải chia sẻ với nhau mới đúng chứ."

"Không sao. Có lẽ là lần đầu có mang, trong lòng hơi bất an." Triệu Song Hoài nói dối với Nhiễm Đông Dạ. Cô không thể nào nói với cô tình hình nguy hiểm mà mình đang gặp phải giờ đây, hơn nữa có nói ra cũng không có ích gì.

"Đông Nhi, cảm ơn cậu đã mua đồ chơi và quần áo cho em bé. Thật là đáng yêu. Mặc dù chưa mặc cho em bé, nhưng mình có thể tưởng tượng đến dáng điệu dễ thương của em bé sau khi mặc. Hôm nay không ở trong nhà được nữa, vì thế mình mới gọi điện cho cậu ra ngoài ngồi. Không biết mấy thứ này mua ở đâu thế? Chúng ta đi xem tiếp có được không?"

Triệu Song Hoài cầm tách cà phê lên uống một hớp, rồi nói: "Có lẽ đây là căn bệnh của tất cả phụ nữ, sau khi biết rằng mình sẽ làm mẹ, muốn mua tất cả mọi thứ về cho con mình. Nếu như không mua cho con chút gì, mình cảm thấy trong lòng rất áy náy. Cậu xem này, cậu đã mua nhiều đồ thế này cho em bé rồi, mà mình thì chưa mua gì cả, chẳng phải không bằng người dì như cậu sao?"

Trước đó Triệu Song Hoài nhận được điện thoại của Yến Kỷ Đạo nói rằng không cho phép cô rời khỏi nhà Yến Gia nửa bước. Nhưng tối hôm trước cô lại nhận được điện thoại của Yến Kỷ Đạo gọi từ Mỹ về, nói rằng cô đừng có ngồi lỳ trong nhà mãi, có thời gian có thể đi ra ngoài dạo một chút.

Triệu Song Hoài rất lo lắng tình hình của Yến Kỷ Đạo, giờ đây biết anh ta không việc gì, cô mới yên tâm. Chỉ là đột nhiên anh ấy chạy đi nước khác, nhất định sự việc không được thuận lợi.

Lo lắng về việc của chồng chưa cưới và tâm trạng của người mang thai làm cô đứng ngồi không yên, cuối cũng gọi điện cho người bạn thân nhất đi ra ngoài dạo phố.

"Được, mình đưa cậu đi." Nhiễm Đông Dạ cười nói. "Chúng ta lâu lắm không đi dạo phố rồi nhỉ?"

Sau khi hai người lên chiếc xe Benz, một chiếc xe đen lẳng lặng đi theo đằng sau.

Vạn Tượng Thành là một nơi mua sắm lớn nhất của khu Lam Thiên, tất cả quần áo nam nữ của các hãng đều ở đây, một số đồ chuyên dụng cho phụ nữ mang thai nhãn hiệu thế giới và các loại cửa hàng bán đồ chơi cũng ở đây.

Với điều kiện của Triệu Song Hoài, nhất định phải cho em bé một chất lượng cuộc sống tốt rồi. Vì thế Nhiễm Đông Dạ đưa Triệu Song Hoài đến đây.

Hai người thỏa sức mua sắm, mua tất cả những đồ dùng cho em bé ở đây.

Khi đến bãi gửi xe, sau khi Triệu Song Hoài mở cánh cửa xe, đang chuẩn bị đặt đồ vào trong cốp, đột nhiên có một người đàn ông gầy xông ra từ một chiếc xe khác, chạy đến trước mặt cô giật túi xách trong tay cô.

Cơ thể Triệu Song Hoài bị đẩy suýt nữa thì ngã. Đến khi quay người lại mới phát hiện ra mình bị cướp đồ, chỉ tên ăn cắp trước mặt và nói: "Bắt kẻ cắp. Bắt kẻ cắp."

Do quán tình, cô cũng chạy lên trước vài bước, muốn bắt lại tên cướp giành lại chiếc túi của mình.

Soạt!

Một chiếc xe lao đến, chớp mắt đâm vào người Triệu Song Hoài làm cô ngã sõng soài ra đất.

"Song Hoài...."

Nhiễm Đông Dạ đang ngồi trong xe, vừa quay đầu, thấy Triệu Song Hoài đã nằm dưới đất, kêu thất thanh chạy ra ngoài.

Yến Thanh Phong không quen với việc cùng tập luyện với những người bạn chiến đấu, anh ta là đội trưởng bộ đội thứ 5, vì thế có quyền chọn cho mình một gian phòng luyện tập riêng.

Đương nhiên, bộ đội thứ 5 là bộ đội vương phái của Trung Quốc. Chỉ cần đội viên có nhu cầu, bình thường đều được bổ sung. Những đội viên khác nếu như muốn có một phòng tập riêng cũng không vấn đề gì, chỉ là họ đã quen với việc cùng luyện tập với những bạn chiến đấu khác.

Ngoài việc luyện tập thể năng, phần lớn thời gian của họ đều dùng để chiến đấu với bạn hữu. Chiến đấu thực tiễn cho tri thức thật sự, chiến đấu mới là cách để nâng cao năng lực của mình.

Yến Thanh Phong vừa tập đủ 100 cái hít đất, khi chuẩn bị bắt đầu giai đoạn tiếp theo, chiếc điện thoại di động để bên cạnh đã vang lên.

Yến Thanh Phong chau mày, anh ta ghét nhất là khi mình tập luyện bị người khác gọi điện đến quấy rối.

Lo lắng có chuyện gì không lành, anh ta vẫn thò tay ra lấy chiếc điện thoại. Đến khi anh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, mắt hơi kinh ngạc.

Đứng dậy, anh cung kính nhấc điện thoại, rồi cười nói: "Ông à, có chuyện gì không?"

"Song Hoài bị tai nạn xe hơi rồi, cháu có biết không?" Âm thanh trầm của một người già ở đầu dây bên kia nói.

"Sao? Sao lại xảy ra chuyện này được?" Mặt Yến Thanh Phong biến sắc, tiếng nói cũng cất cao lên không ít. Sợ rằng biểu hiện thế sẽ bị ông nội hiểu nhầm mình đang muốn che giấu sự việc, cố bình tĩnh lại rồi nói: "Ông à, rốt cuộc có chuyện gì? Có nguy hiểm gì không? Giờ đây cô ấy đang ở đâu?"

Đầu bên kia của điện thoại trầm ngâm một hồi lâu, rồi lão gia mới thở dài một tiếng nói: "Bảo vệ cô ấy cho tốt vào."

Nói xong, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút. Lão gia đã cúp điện thoại.

Yến Thanh Phong cầm điện thoại yên lặng một hồi lâu, sau đó vất chiếc điện thoại xuống đất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chiếc điện thoại màu đen đó nhảy mấy đợt trên nền đất, sau đó vỡ tan tành.

"Là ai? Rốt cuộc ai đã làm?" Yến Thanh Phong đấm vào bao cát, làm cho bao cát văng ra rất xa. Đến khi bao cát bay trở lại, đột nhiên đá mạnh.

Bao cát không chịu nổi trọng lượng này, lớp da phía ngoài bao cát đã rách ra, xuất hiện một cái lỗ to.

Yến Thanh Phong biết, việc này nhất định không phải do mình làm, hơn nữa, anh ta cũng không dặn ai đi làm chuyện này cho mình.

Chẳng lẽ là Lục Thiên?

Không thể nào. Anh ta không nói gì với mình, không dám tự mình quyết định.

Đúng vậy, vợ của Yến Kỷ Đạo có thai đã gây cho mình áp lực rất lớn, trong lòng anh ta đúng là có ý nghĩ này. Nhưng, anh ta không phải là người ngốc. Biết rằng chỉ cần Triệu Song Hoài có chuyện gì, tất cả ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều sẽ đổ dồn lên mình.

Dù trong lòng anh ta không muốn đứa con trong bụng Triệu Song Hoài ra đời đến mấy, cũng không ra tay một cách dễ dàng như vậy. Càng không thể động thủ vào lúc này.

Nhưng ngoài mình còn ai làm như vậy nữa? Mục đích của họ là gì? Làm thế này anh ta lại có thể lấy được lợi lộc gì?

Càng tệ hại hơn nữa là, trước khi tìm ra được hung thủ thật sự, mình nhất định sẽ đeo tội danh của chuyện này

Ông nội đã bao nhiêu năm không đích thân gọi điện cho mình rồi? Trước kia có chuyện gì cũng chỉ bảo quản gia gọi điện cho mình một tiếng. Nhưng hôm nay ông lại đích thân cầm máy gọi đến, làm như vậy chẳng là người nhà đóng cửa bảo nhau hay sao?

Ông cũng nghĩ rằng mình làm như vậy?

Câu đằng sau lại càng làm Yến Thanh Phong lạnh người hơn nữa, ông bảo phải bảo vệ Triệu Song Hoài cho tốt, nói vậy chẳng phải bảo mình tha cho cô ta sao?

Cảm giác bị người khác vu oan nhưng không thể giải thích được làm cho anh ta phát điênlên, chỉ muốn tìm mấy người đánh một trận cho hả giận.

Nhưng anh ta còn phải có việc quan trọng hơn phải làm.

Phải gọi điện cho Lục Thiên trước đã, để anh ta điều tra rõ ràng Triệu Song Hoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương thế nào, giờ đây đang ở trong bệnh viện nào. Nếu như có khả năng, thì tốt nhất là tìm của hung thủ, sau đó anh chạy đến phòng tắm dội ào một chập, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Người đang ở đâu?" Yến Thanh Phong vừa xuống lầu vừa gọi điện cho Lục Thiên.

"Yến Thiếu, giờ tôi đang ở bệnh viện của khu Lam Thiên. Triệu tiểu thư cũng đang ở trong viện, bác sĩ đang xử lý cấp cứu." Lục Thiên cung kính báo cáo.

"Tình hình thương tích thế nào?" Âm thanh của Yến Kỷ Đạo bình tĩnh nói. Trong lòng lại đang cầu nguyện, đứa con trong bụng Triệu Song Hoài không sao. Nếu như co vấn đề gì, ông ngoại đang nóng lòng muốn ôm cháu sẽ liều mạng với mình với mình hay không?

"Nghe nói đã chảy không ít máu. Nhưng tình hình cụ thể thê nào thì vẫn chưa rõ." Lục Thiên nói.

"Hung thu bắt được chưa?"

"Bắt được rồi. Đã bị giải đến cục công an của khu Lam Thiên rồi. Vừa nãy tôi gọi điện cho bên ấy, nói là một tên say rượu vừa lái xe đến cửa Vạn Tượng Thành, Triệu tiểu thư đột nhiên đi ra, vì thế đã đâm vào. Đúng rồi, hiện trường sự việc còn có Nhiễm Đông Dạ đang ở bên cạnh Triệu tiểu thư.

Nhiễm Đông Dạ?

Nghe đến cái tên này, lông mày Yến Thanh Phong lại một lần nữa nhíu vào.

Người phụ nữ của anh ta cũng ở hiện trường? Chẳng lẽ là anh ta xuống tay ư?"

Sự công kích ở Tô Hàng của mình vừa ngừng lại, chẳng lẽ anh ta đã phản kích rồi?

Thật là lạnh lùng. Yến Thanh Phong cười lạnh lùng nói.

Đã khai chiến rồi, thì chiến đấu đến cùng đi.