Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 567: Đánh hắn thật đau vào



Án Cơ Đạo không ít lần đụng độ với Diệp Thu, hắn biết thằng cha này hoàn toàn là một tên điên. Lúc nói những lời này, hắn đã phòng bị sẵn việc Diệp Thu đột nhiên động thủ.

Hắn biết, nói dối trước mặt người thông minh rất có khả năng sẽ phải trả giá.

Thấy Diệp Thu cầm lấy chai rượu, hắn liền lập tức ưỡn người về phía. Đáng tiếc là động tác của Diệp Thu là quá nhanh, tuy không đập trúng đầu hắn, nhưng lại đập trúng vào bả vai.

Án Cơ Đạo đau quá, độ ưỡn người về sau là quá lớn, cả người lẫn ghế ngã ngược ra phía sau.

Diệp Thu không tiếp tục đánh nữa, đặt chai rượu vừa làm vũ khí của mình lên bàn. Thiết Ngưu muốn lao lên đập cho hắn một trận, cũng bị Diệp Thu kéo lại.

Cúi xuống nhìn Án Cơ Đạo đang nằm trên mặt đất, Diệp Thu nói: "Anh cần phải biết rõ, ở chỗ này tôi lúc nào cũng có thể lấy mạng anh".

"Tôi biết". Án Cơ Đạo đau đến mức trau chặt lông mày lại, một tay ôm vai đứng dậy. Hắn không thích cái cảm giác bị người khác cúi nhìn này: "Ở Trung Quốc anh cũng có thể làm được".

"Cho nên, nếu như anh đủ thông minh, vậy thì tốt nhất là thành khẩn trả lời những câu hỏi của tôi. Thời gian của tôi rất đáng quý, không có rỗi rãi đến mức đến để nói mấy câu nói đùa này với anh". Diệp Thu dựa người vào ghế, nhìn Án Cơ Đạo đang từ từ đứng dậy, nói.

"Anh cảm thấy lúc này hỏi mấy câu hỏi này còn có ý nghĩa gì không? Những câu trả lời cho những câu hỏi đó, bản thân anh chắc biết rất rõ". Án Cơ Đạo xoa xoa bên vai bị chai rượu đập trúng, vừa cười vừa nói.

"Vậy ý của anh là thừa nhận mình có câu kết với NUMBERRONE?". Diệp Thu vừa cười lạnh lùng, vừa hỏi.

"Câu kết? Trong mắt anh thì đó là câu kết, nhưng trong mắt chúng tôi, đó là sự hợp tác lẫn nhau. Tôi cung cấp cho họ thứ mà họ cần, còn họ thì giết người cho tôi, đây chẳng phải là vụ làm ăn rất là hợp lí sao?". Án Cơ Đạo nét mặt thản nhiên, nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Thứ mà họ muốn?". Hai mắt của Diệp Thu hơi híp lại: "Kĩ thuật đột biến gen?".

"Điều này tôi không cần thiết phải nói cho anh biết".

"Đúng là đáng chết, bọn Án gia các người, kể cả là chết cả ngàn vạn lần, cũng là không đáng tiếc". Diệp Thu khép mắt lại, nói. Những kẻ dựa vào việc bán đứng lợi ích quốc gia để đổi lấy sự phát triển của gia tộc mình, toàn bộ đều đáng bị lăng trì.

"Lăng trì? Đó chẳng phải là do bị các người ép sao?". Án Cơ Đạo đột nhiên gầm lên với Diệp Thu: "Diệp Thu, đừng cho rằng bản thân anh là cao thượng, để đạt được mục đích của mình, chẳng nhẽ anh chưa từng làm chuyện trái với lương tâm mình?".

Diệp Thu nhún nhún vai, nói: "Ít nhất, tôi không cho người lái xe đâm vào người vợ đang mang thai và đứa con chưa được sinh ra của mình".

Các thớ cơ trên mặt Án Cơ Đạo co giật một cách mãnh liệt, ánh mắt hắn hung hãn dữ tợn nhìn vào Diệp Thu. Đó là chuyện làm hắn đau lòng nhất, Diệp Thu không nên hết lần này đến lần khác lôi ra để đả kích hắn.

Thật đáng chết!

"Diệp Thu, nói với anh một chuyện". Án Cơ Đạo cố gắng giữ bình tĩnh, vừa nhìn Diệp Thu vừa nói.

"Tôi đang nghe đây". Diệp Thu gật đầu, nói.

"Anh biết không? Tôi hi vọng anh đi chết đi". Án Cơ Đạo sắc mặt hung dữ, nói.

"Điều này tôi không hề nghi ngờ gì". Nghe thấy lời nguyền rủa của Án Cơ Đạo, Diệp Thu cười một cách vui vẻ: "Anh mỗi lần tổn hao tâm sức phái các loại mà được gọi là cao thủ đấy đến hành thích tôi, ôm hi vọng trong lòng mà chờ đợi, kết quả là những người được phái đi đều là một đi không trở lại, anh chắc là cảm thấy thất vọng lắm phải không?".

"Đúng vậy". Án Cơ Đạo gật đầu: "Có điều, qua đêm nay tôi sẽ không bao giờ còn có cảm giác đó nữa. Diệp Thu, là tự anh tìm đến đây, anh đúng là không nên tự mình chạy đến đây tìm cái chết. Anh là một con chó điên, thấy người là lao đến, đã xác định gặp mặt anh, chẳng nhẽ tôi lại không có sự phòng bị gì sao?".

"Phòng bị? Tôi biết, chính là cây quỷ lan hoa ở góc tường đó à?". Diệp Thu cười haha, nói.

Sau khi Diệp Thu bước vào phòng, liền ngửi thấy mùi thơm phảng phất đó. Mùi thơm này lan tỏa nhàn nhạt trong không khí, kể cả là người có dị ứng với mùi thơm đi chăng nữa, cũng sẽ không bài xích sự tồn tại của nó.

Nhưng Diệp Thu biết,, cái mùi thơm đó là khủng khiếp như thế nào. Khi ngửi thấy mùi thơm của loài hoa này, sẽ làm cho con người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Trong sự kiện Lam Khả Tâm bị bắt cóc, Diệp Thu từng vì sơ xuất mà trúng phải loại độc có mùi thơm của hoa này. Nếu như không phải là vì trong máu của Lam Khả Tâm vẫn còn lưu lại thành phần của thuốc giải độc, cô ấy còn chịu đựng sự đau đớn tự làm mình chảy máu để tìm thuốc giải cho hắn, thì cũng không biết hiện giờ hắn đang ở trong tình trạng thảm hại như thế nào.

Một người, tuyệt đối không được ngã hai lần ở cùng một chỗ. Từ sau khi xảy ra vụ việc đó, Diệp Thu liền cực kì lưu ý đến loại hương thơm này. Đồng thời còn nhờ người thu thập những tư liệu về phương diện này. Tuy hôm nay Án Cơ Đạo đã thay một loại hoa khác trong phòng, nhưng cái mùi hương đó và sự mẫn cảm đối với nguy hiểm của Diệp Thu, vẫn là làm cho Diệp Thu lập tức đề xuất yêu cầu ra ngoài sân nói chuyện.

Án Cơ Đạo kinh ngạc, sau đó như hiểu ra điều gì, nói: "Sinh sự với bao nhiêu người như vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ, quả nhiên là có một vài bí quyết".

"Mạng là của bản thân mình, tất nhiên là phải cẩn thận một chút rồi. Lần này, anh lại là mời ai ra sân khấu vậy?". Diệp Thu cười haha, nói. Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh sân, đề phòng những chỗ có thể có tay súng ẩn nấp.

"Giới thiệu với anh một người bạn, giáo quan tiên sinh của NUMBERRONE". Án Cơ Đạo vừa cười vừa nói: "Ông ấy ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay gặp mặt, hai vị nhất định phải thân mật với nhau một chút nha".

Giáo quan của NUMBERRONE? Sát thủ chi vương?

Sự nghi hoặc của Diệp Thu rất nhanh được tháo gỡ, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thân người cực kì cao to bước ra từ trong phòng khách.

Hóa ra hắn từ đầu đã ở trong phòng.

Diệp Thu thầm kinh hãi trong lòng, mình đề xuất yêu cầu ra ngoài sân nói chuyện là cực kì chính xác, nếu như hít phải loại khí thơm đó, mất đi năng lực hành động, rồi lại đột nhiên gặp phải cao thủ như thế này, thì có thể nói là mình chết chắc.

Giáo quan mặc một bộ quần áo màu trắng, đi giầy da cũng màu trắng, lông mày rậm, mắt to, ánh mắt thâm sâu, là hot boy kiểu châu Âu điển hình. Một người đàn ông như thế này bước đi trên phố, là rất được phụ nữ hoan nghênh. Không ai có thể nghĩ rằng ông ta là sát thủ, thậm chí còn là sát thủ chi vương.

"Diệp Thu tiên sinh, anh là một đối thủ rất đáng được kính trọng". Giáo quan bước về phía Diệp Thu, cười haha chào Diệp Thu. Nét mặt của ông ta là rất tự nhiên tùy ý, hoàn toàn không có dấu vết sự lạnh lùng giống như các sát thủ khác.

"Chính trong ngày hôm nay, tôi vừa tặng lời đánh giá như vậy cho một sát thủ ưu tú của các anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Yukiko quả thực là một sát thủ rất đáng được kính trọng, hắn ta hoàn toàn không thua kém là bao so với sư phụ Smith của mình.

"Diệp Thu tiên sinh thật là có khướu hài hước, từ lâu đã nghe nói thân thủ của Diệp tiên sinh vô cùng trác tuyệt, bất giác tôi cũng có chút ngứa nghề. Luôn muốn được gặp Diệp tiên sinh một lần, nhưng đều không có cơ hội thích hợp. Hôm nay âu cũng là hiếm thấy gặp được Diệp tiên sinh chủ động đến thăm, cho nên tôi cũng muốn thỉnh giáo một chuyến xem thế nào". Tiếng Hoa của giáo quan nói vô cùng tốt, thậm chí cách dùng từ còn lắt léo phức tạp hơn một số người Trung Quốc. Không những thế, khẩu âm của ông ta không tạo cho người ta cảm giác khó chịu như những người nước ngoài khác.

Rất tự nhiên, cũng rất trôi chảy. Có lẽ, biết nhiều môn ngoại ngữ cùng là một trong những kĩ năng của một sát thủ ưu tú.

Đến Thiết Ngưu cũng có thể nghe ra được, người đàn ông này ra đây là để đánh nhau.

"Diệp ca, để tôi". Thiết Ngưu bước lên trước một bước, chặn ở phía trước mặt Diệp Thu, nói.

Diệp Thu vốn dĩ là muốn đích thân xuất thủ, nhưng Thiết Ngưu nếu đã thích xin ra trận, vậy thì để cho hắn vận động một chút cũng được. Nếu nói đến năng lực tấn công, có lẽ Thiết Ngưu không được xem là mạnh nhất, nhưng nếu nói về phòng thủ, quả thực là kẻ lợi hại nhất trước giờ Diệp Thu gặp.

Tên tiểu tử sơn thôn thật thà chất phác này, trước giờ đều rất ngưỡng mộ việc mình và Tiểu Bạch có thể đi theo một lão đầu tử để học võ công. Rồi cuối cùng cũng có một ngày, lão đầu tử đó gọi tên tiểu tử ngốc này đến, nói là ông ta thấy Thiết Ngưu thực thà, gân cốt cực tốt, sau này trọng trách giải cứu Lưu Gia thôn giao cho hắn.

Bắt đầu từ hôm đó, dưới sự giám sát của lão đầu tử đó, tên tiểu tử ngốc ngếch này liền bắt đầu dùng bàn tay để chặt gạch, dùng đầu để húc vào đá, dùng thân người đâm vào gốc cây, dùng ngón tay để chọc vào cát sỏi. Lâu ngày hắn cứ thế mà kiên trì đến cùng, không những thế mà đã luyện được mười mấy năm.

Thiết bố sam vốn dĩ là một môn võ công hộ thân ngoại môn, trong tất cả các tiểu thuyết võ hiệp, những kẻ biết môn võ công này hầu như đều là những thằng cha dùng để chịu đòn. Cái tên của nó nghe thì cũng không kêu cho lắm, hoàn toàn không được uy phong như là Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Dịch, Giáng Long Thập Bát Chưởng. Thậm chí là món đả cẩu bổng pháp cũng là được xếp trên môn võ công này.

Thế nhưng Thiết Ngưu đã mở lối đi riêng, luyện thành môn võ công này.

Đương nhiên, nên nói kẻ mở lối đi riêng là Diệp Không Nhàn, nhưng nếu như không có tên đồ đệ ngốc Thiết Ngưu này, thì cách nghĩ của Diệp Không Nhàn cũng chỉ có thể là không tưởng, dùng chính lời của ông ta để nói thì chính là: "Tôi có thể nghĩ ra được là có loại võ công có chức năng này, nhưng bản thân tôi cũng **** làm được".

"Được thôi, cậu cần phải cẩn thận chút". Diệp Thu dặn dò, nói.

"Yên tâm đi, Diệp ca, tôi sẽ đập bẹp hắn". Nghe thấy Diệp Thu đồng ý cho mình ra xuất chiến, Thiết Ngưu lập tức liền cười một cách ngờ ngệch.

Tiếp đó thân người của hắn tự nhiên càng ngày càng to ra, đó là do quần áo trên người hắn đang từ từ phồng lên. Đó là biểu hiện của việc chân khí bên trong của môn thiết bố sam này đang toát ra tầng bên ngoài.

Giáo quan không ngờ Diệp Thu lại để cho một tên đi theo ra mặt để đánh với mình, trong lòng hắn cảm thấy rất phẫn nộ, điều này làm hắn cảm thấy mình như đang bị sỉ nhục.

Giáo quan liếc nhìn Thiết Ngưu một cái, cười lạnh lùng, nói: "Diệp, anh thực sự muốn để bạn của mình đi vào chỗ chết sao?".

"Yên tâm đi, anh ta sẽ không làm ông thất vọng đâu". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Kể cả là Thiết Ngưu không thể giành chiến thắng, nhưng vấn đề an toàn thì chắc chắn là không có vấn đề gì.

"Được, vậy cứ coi như là khởi động vậy". Giáo quan đồng ý, lúc nói ra lời này, đột nhiên thân người hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Giáo quan dùng tốc độ ma quỷ nhảy vọt đến trước mặt Thiết Ngưu, một phát đấm ra liền 4 quyền, quyền nào cũng là đánh trúng vào chỗ yếu hại trên ngực của Thiết Ngưu.

Lực mạnh ngàn cân, quyền nào cũng như là đánh vào mặt trống làm bằng da trâu, phát ra những tiếng vang dội.

Nhưng đợi đến khi hắn lùi người lại, phát hiện ra người đàn ông to lớn như một ngọn núi nhỏ này vẫn là không có chút suy suyển gì.

Thiết Ngưu cười hihi, nói với Diệp Thu: "Diệp ca, hắn đánh chẳng đau chút nào cả".

"Ừm, vậy thì cậu đánh hắn thật đau vào". Diệp Thu chỉ huy ở phía sau.