Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 568: Oánh vào chỗ hiểm



Giáo quan nhìn Thiết Ngưu vẫn đang bình yên vô sự, rồi lại nhìn đôi bàn tay đang đau rát của mình, sắc mặt bàng hoàng kinh ngạc.

Ngay lập tức hắn hiểu ra tại sao Diệp Thu lại có lòng tin về người bạn của hắn thế này, hóa ra thằng cha này thực sự có chút bản lĩnh.

Hắn biết trọng lượng cú đấm của hắn, hắn cũng biết nếu bị cú đấm này đánh trúng thì sẽ gây ra tổn thương như thế nào cho cơ thể, trước đây đã có vô số những tiền lệ như vậy.

Thế nhưng, quyền nào cũng đánh trúng, mà bộ phận bị đánh trúng đó là khoang ngực, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng sự va chạm giữa nắm đấm của hắn với cơ thể của đối phương, mà còn là vang lên những tiếng "bụp bụp" khi đánh trúng.

Hắn biết vấn đề là ở đâu, mỗi một cú đấm của hắn khi đánh vào người Thiết Ngưu, đều cảm giác thấy có một luồng khí kéo cánh tay của hắn lên trên, không những thế, lực phản ngược lại trên người hắn khi đánh vào mạnh hơn gấp 3 đến 5 lần so với người bình thường.

Cũng tức là nói, trên người hắn ta gần như không phải chịu một lực tác dụng là bao, toàn bộ lực mà mình đánh ra đều bị dội ngược lại.

Đó cũng chính là nguyên nhân giải thích tại sao thằng cha đó chịu liên tiếp 4 cú đấm mà không hề hấn gì, còn tay mình thì lại đỏ rát lên.

Nhưng, chỉ biết phòng thủ, thì có thể giành chiến thắng sao? Giáo quan chuẩn bị dùng hành động thực tế của mình để nói với họ rằng, điều đó là không thể.

Grừ!

Gầm lớn một tiếng, giáo quan lại một lần nữa lao về phía Thiết Ngưu.

Một tay chém ra, lần này vị trí mà giáo quan tấn công là cổ họng của Thiết Ngưu.

Roẹt!

Giáo quan dùng tốc độ nhanh như báo săn lao đến, khoảng cách giữa hai người chớp mắt cái đã được thu hẹp lại, sau đó chém bàn tay của hắn vào cái cổ thô chắc của Thiết Ngưu.

Hắn không tin cái cổ của Thiết Ngưu cũng chắc nịch như thân người của hắn.

"Thiết Ngưu, cẩn thận". Diệp Thu hét lớn, hắn lắc nhẹ tay áo, lập tức có ba viên đá xuất hiện trong lòng bàn tay, chỉ cần Thiết Ngưu hơi có bất trắc, hắn sẽ lập tức xuất thủ.

Đối với hắn mà nói, cái mạng của Thiết Ngưu là quan trọng nhất, quy tắc, thể diện hay cái gì khác đều là vứt đi.

Thiết Ngưu vẫn là không né không tránh, để mặc cho bàn tay của giáo quan chém về phía cổ của hắn, cái bàn tay chém nghiêng đó mang theo tiếng gió rít rợn người, nhanh như chớp giật giật về phía Thiết Ngưu.

Khi Diệp Thu đang lo lắng không yên, chuẩn bị ném ra ba viên đá trong tay mình để đẩy lùi giáo quan, thì Thiết Ngưu cuối cùng cũng xuất động.

Đầu của hắn nhanh chóng nghiêng sang bên trái, khi thủ đao của giáo quan sắp chém đến cổ của hắn, hắn liền dùng đầu và vai kẹp chặt bàn tay của giáo quan lại.

Chiêu này quả thực quá nguy hiểm, chỉ cần hơi có chút không cẩn thận là sẽ có khả năng chết ngay tại trận.

Diệp Thu thở ra một hơi dài, tim hắn cũng hồi phục lại nhịp đập bình thường, ba viên đá nhỏ trong lòng bàn tay bị mồ hôi của hắn làm ướt nhoẹt.

Nếu như Thiết Ngưu xuất động chậm khoảng 0.001 giây nữa, thì ba viên đá trong tay hắn có lẽ sẽ được bay ra khỏi tay rồi.

Giáo quan cũng không ngờ Thiết Ngưu lại xuất chiêu như thế này, hắn muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện ra căn bản là không thể nhúc nhích được.

Không nghĩ ngợi gì thêm, tay trái của giáo quan liền đấm về phía huyệt thái dương trên đầu Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu giơ tay phải ra đỡ lại, sau đó tay trái thần tốc xuất quyền, một quyền đánh trúng vào ngực của giáo quan.

Thân người cao to của giáo quan không ngờ bị cú đấm này Thiết Ngưu đánh cho bay ra xa, sau khi bay trên không 2, 3 mét mới rơi xuống, loạng choạng lùi về sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững được người, sau đó hắn ôm ngực ho khù khụ.

"Diệp ca của tôi đã nói rồi, phải đánh ông thật đau". Thiết Ngưu cười hihi, nói.

Nói xong lại quay người lại nói với Diệp Thu: "Diệp ca, anh không cần lo lắng, hắn đánh không lại tôi đâu. Lần sau khi tôi không kêu anh giúp đỡ, thì anh đừng ra tay giúp tôi".

Hắn biết vừa nãy lúc hắn dùng chiêu này để nhử giáo quan mắc câu, Diệp Thu nhất định là cảm thấy rất lo lắng.

Diệp Thu gật đầu, nhưng lại là lên tiếng, mắng: "Thằng cha này, cần phải đánh đâu chắc đó, đừng có xuất chiêu mạo hiểm, hắn rất lợi hại đấy, phải chú ý an toàn".

Án Cơ Đạo đang đứng một bên, lúc này mặt hắn xám xịt, hắn không thể ngờ nhân vật mà hắn coi như thần thánh – giáo quan, lại bị một tên tùy tùng đi theo của Diệp Thu đánh bại.

Nếu như là đích thân Diệp Thu xuất thủ, vậy thì còn ghê gớm đến nhường nào?

Lòng tin của Án Cơ Đạo đã không còn mãnh liệt như trước nữa, lòng hắn rối bời, hắn cũng không còn tâm tư để mà xem trận chiến nữa, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề làm thế nào để có thể chạy thoát.

Giáo quan cũng là không ngờ, ngay hiệp đầu tiên, người chịu bất lợi lại là hắn. Cũng may vừa nãy không nói ra câu nói chỉ cần ba hiệp là có thể đánh ngã hắn, nếu là như vậy thì chả khác nào nhấc đá tự đập chân mình.

"Hay lắm, đúng là một đối thủ thú vị, anh xứng đáng được tôi đối xử một cách nghiêm túc". Giáo quan nhìn Thiết Ngưu, nói, sắc mặt của hắn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.

Nói rồi hắn giơ tay ra xoa xoa chỗ bị thương trên ngực, sau đó lôi ra từ trong túi một vật dạng vòng, trên bề mặt có những đầu nhô ra, đeo vào bàn tay.

Diệp Thu biết, thứ đồ này gọi là quyền thích. Giáo quan biết Thiết Ngưu có võ công ngoại môn hộ thân, hắn chuẩn bị dùng thứ đồ này để phá vỡ sự phòng ngự của Thiết Ngưu.

Tư Mã Thiên Thư từng viết trong : "Lệnh đồ, hoặc dĩ quyền lực lưu chi".

Lực thông lợi, gia thượng quyền, chính là nói lắp vào tay vật sắc nhọn để xuất quyền. Thằng cha này đã có tốc độ sánh ngang được với mình, có quyền kình cực mạnh có thể quét sạch mọi thứ, xuất quyền dứt khoát, thâm độc tàn hiểm, giờ lại có thêm quyền thích làm cho lực tấn công tăng lên gấp bội, không biết chừng Thiết Ngưu sẽ gặp bất lợi.

"Thiết Ngưu, đeo găng tay Bôn Lôi vào". Diệp Thu nhắc nhở, nói.

Găng tay Bôn Lôi, là di vật của cao thủ mãn nhân một đời – Đại Trà Hồ, có hiệu quả không tồi về phương diện tăng thêm tốc độ. Không những thế, Thiết Ngưu dùng đôi găng tay này để chặn quyền thích của giáo quan, cũng là không thể thích hợp hơn.

Bảo hắn tay không đánh với đối phương có đeo quyền thích trên tay, thời gian lâu rồi, người chịu bất lợi chắc chắn sẽ là Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu hiểu ý, cũng lập tức lôi từ trong túi ra một đôi găng tay đen sì sì đeo vào tay.

"Bằng hữu, tôi sắp tấn công rồi đấy". Giáo quan đợi Thiết Ngưu đeo xong găng tay, mới lên tiếng, nói.

"Đến đây đi". Thiết Ngưu hét lớn.

Giáo quan lập tức phóng vụt đến, sau hai bước chân, liền nhảy vọt lên vồ về trước, thân người giống như đại bàng vỗ cánh, lao từ trên cao vồ xuống người Thiết Ngưu, hai tay nắm quyền, một quyền đằng trước, một lần nữa đánh vào cổ của Thiết Ngưu, quyền còn lại ở phía sau, đến Diệp Thu cũng không có cách nào biết trước được điểm tấn công tiếp theo của đường quyền đó.

Nói thực, phương thức tấn công của giáo quan là rất bình thường, hoàn toàn không hề có chiêu thức biến hóa hoặc động tác có độ khó cao. Nhưng Diệp thu biết, càng là người như vậy thì càng cần phải cảnh giác.

Mỗi một động tác của hắn đều có hậu chiêu, mỗi một ánh mắt và nét mặt đều có khả năng là cạm bẫy. Hắn biết cách làm thế nào để tiết kiệm sức lực, làm thế nào để lấy nhỏ thắng lớn, làm thế nào để cài đặt cạm bẫy tấn công, làm thế nào để lừa đối thủ. Hắn là một sát thủ cao minh, mục đích của sát thủ chính là giết người.

Không cầu giá trị thưởng thức hay lời khen của người khác, chỉ cầu dựa vào sức lực bỏ ra ít nhất để hoàn thành mục tiêu.

Những người như vậy mới là vô cùng đáng sợ.

Thiết Ngưu cuối cùng cũng lùi người lại, hắn cần một chút không gian để làm sự phản xung cho sự phản kích của mình. Sức tấn công của đối phương là quá mạnh, mà tốc độ còn là quá nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt. Nếu như Thiết Ngưu không lùi lại, nắm đấm cũng không có cách này giơ ra được, chỉ sợ cái cổ của hắn sẽ bị người ta đánh gẫy luôn.

Uỳnh!

Nắm đấm của Thiết Ngưu va chạm với nắm đấm của giáo quan. Quyền đầu tiên của giáo quan bị chặn lại, quyền thứ hai đặt đằng sau đột ngột được tăng thêm tốc độ, một quyền đánh vào bụng của Thiết Ngưu.

Uỵch! Uỵch! Uỵch!

Thiết Ngưu lùi liên tiếp ba bước, lúc này mới sử dụng Thiên Cân Trụy để đứng vững thân người.

Diệp Thu biết, đòn tấn công này Thiết Ngưu ăn quả thiệt ngầm. Quyền thích của đối phương là loại độn thích (cùn, không nhọn), tuy không thể đâm xuyên qua áo, nhưng lại có thể tạo nên sự tổn thương rất lớn cho da thịt và xương cốt. Không những thế, nó là tấn công vào bên trong theo tính đơn hướng, chấn thương được gây nên cũng chính là nội thương.

"Thiết Ngưu không xong rồi". Diệp Thu vừa cảm thán vừa nói. Hai người này, căn bản không phải là đối thủ cũng một cấp độ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Giáo quan của NUMBERRONE, đầu lĩnh của đám sát thủ chỉ cần tiền không cần mạng, nếu như không có vài trò mánh khóe, cũng là không sống được đến bây giờ.

Xem ra vẫn là mình phải đích thân ra tay đây.

"Thiết Ngưu, cậu lùi xuống đi". Diệp Thu hét lớn.

"Diệp ca, tôi không sao, vẫn còn có thể đánh được". Thiết Ngưu nói, hai mắt hắn vẫn rất cố chấp nhìn chằm chằm vào giáo quan, hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.

Diệp Thu thở dài một hơi, cũng chỉ biết cách để mặc hắn thôi. Cơ hội hắn ra ngoài rèn luyện là không nhiều, thử sức với cao thủ như này, âu cũng là có lợi cho sự nâng cao trình độ của hắn.

"Tiếp tục". Thiết Ngưu hét lên với giáo quan.

"Anh là một đối thủ rất thú vị". Giáo quan vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt anh tuấn đó nở một nụ cười làm người ta si mê.

Đột nhiên nụ cười đó liền mờ đi, hắn lại một lần nữa vận dụng tốc độ của mình, cúi người xuống lao về phía Thiết Ngưu.

Uỳnh!

Uỳnh!

Sau khi đối quyền hai phát với Thiết Ngưu, đột nhiên hắn lợi dụng ưu thế chiều dài cánh tay của hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thiết Ngưu.

Hai bàn tay đó giống như là hai cái móc sắt, nhanh chóng kéo người của Thiết Ngưu về phía người hắn. Khi Thiết Ngưu đứng không vững, đổ người về phía hắn, hắn liền thúc mạnh đầu gối lên, thục mạnh vào thân dưới của Thiết Ngưu.

Đòn đánh này nhanh đến mức làm người ta phải kinh ngạc, chỉ là thời gian của một cái chớp mắt, hắn đã hoàn thành xong tất cả các động tác, căn bản là không cho người khác thời gian phản ứng.

Diệp Thu biết, kể cả là dựa vào tốc độ của hắn, muốn tránh né được chiêu thức liên hoàn kiểu này, thì cũng là cực kì phiền phức. Dựa vào tốc độ của Thiết Ngưu, chỉ có thể là nằm im chịu trận.

Đúng vậy, đòn lên gối này của giáo quan đánh chắc nịch vào bụng của Thiết Ngưu. Cảm giác đau đớn làm cho cơ thể của Thiết Ngưu trong khoảnh khắc mất đi năng lực chống cự, nhưng ưu thế của sự khổ luyện Thiết Bố Sam nhiều năm của hắn cuối cùng cũng được phát huy ra.

Đó chính là, hắn càng có thể chịu đựng được những chấn thương với cường độ cao hơn so với người bình thường.

Bụp!

Khi thân người của Thiết Ngưu trượt xuống dưới, hắn đột ngột xuất quyền, đánh vào vị trí bàng quang ở phần bụng của giáo quan.

"Hự…….".

Giáo quan không thể ngờ, một người sau khi chịu đòn đánh này của hắn mà vẫn có sức để đánh trả, cảm giác đau đớn sẽ làm cơ thể đối phương mất đi tri giác mới đúng ya. Trước đây, kể cả là khi đối địch với những cao thủ tiếng tăm hiển hách đó, sau khi hắn sử dụng chiêu này, những người đó sẽ tạm thời mất đi năng lực tấn công, không ngờ người này lại là ngoại lệ, năng lực chịu đựng và năng lực hồi phục của hắn quả thực là kinh người.

Giáo quan lần này bị nắm đấm của Thiết Ngưu đánh một phát chuẩn xác, mà vị trí bị đánh trúng còn là bộ phận nhạy cảm như vậy – bàng quang.

Khi giáo quan đau quá kêu thành tiếng, không ngờ còn phun ra những thức ăn mà dạ dày vẫn chưa kịp tiêu hóa. Điều càng tồi tệ hơn là, hắn có cảm giác muốn đi tè.

Lôi một cái khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra lau những vết bẩn ở khóe miệng, giáo quan sát khí hừng hực nói với Thiết Ngưu: "Tôi ngưỡng mộ anh, nhưng tôi phải giết anh".

Giáo quan lần này là phát nộ thực sự.