Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 569: Đánh tàn phế cánh tay của hắn! (1)



"Ta phải giết ngươi". Giáo quan ôm lấy bàng quang, lại dữ tợn bổ sung thêm một câu.

Giáo quan rất tức giận, hậu quả của việc này cũng là rất nghiêm trọng.

Trải qua ba năm làm quân nhân, kỉ lục 5 năm phục vụ trong đơn vị bộ đội tác chiến đặc chủng Green Beret của Mĩ, 2 năm cuộc sống bằng nghề quyền anh, 7 năm cuộc đời sát thủ, lập lên uy danh hiển hách, sau khi đạt đến top 10 của bảng xếp hạng sát thủ thế giới mới gia nhập vào tổ chức sát thủ NUMBERRONE, 3 năm sau đảm nhiệm chức vụ giáo quan.

Chỉ cần lôi lịch sử từng phục vụ trong đơn vị bộ đội đặc chủng Green Beret ra, thì sẽ có vô số những đội quân đánh thuê và tổ chức sát thủ tranh nhau chiêu nạp.

Quá trình tuyển chọn của đơn vị bộ đội này là cực kì nghiêm khắc, cần phải phục dịch trong quân đội đủ ba năm, có trình độ văn hóa từ cao đẳng trở lên, đồng thời phải có một sở trường riêng, tinh thông từ một môn ngoại ngữ trở lên. Đó chính là để thích ứng được với như cầu tác chiến toàn cầu hóa của Mĩ.

Đương nhiên, được chọn chỉ là bắt đầu của sự thống khổ.

Sau đó họ sẽ phải trải qua thời kì huấn luyện kéo dài 16 tuần, mà thời gian huấn luyện của một ngày là 17 tiếng đồng hồ, nội dung huấn luyện càng là bao la bát ngát, thể năng, sinh tồn ngoài môi trường, trinh sát, ngụy trang, thông tấn, hành thích, đánh giáp lá cà…, mỗi một nội dung đều là vô cùng nghiêm khắc.

Cho dù giờ hắn đã giải ngũ, nhưng giáo quan vẫn luôn cảm thấy tự hào vì mình từng là một người lính của đơn vị bộ đội Green Beret. Cũng chính nhờ được đào tạo và học tập kiến thức chuyên ngành trong đơn vị bộ đội đặc chủng, mới làm cho hắn như cá gặp nước trong ngành sát thủ này.

Green Beret vốn dĩ được tồn tại là để đào tạo những sát thủ, mỗi một đội viên đều là tinh anh trong những tinh anh.

Nhưng, giáo quan chưa từng thất bại này khi đối diện với một tên vô danh tiểu tốt, lại để hắn nhiều lần đánh trúng.

Đó là điều không thể tha thứ.

"Anh không sao chứ?". Án Cơ Đạo đang đứng một bên hỏi một cách quan tâm. Hiện giờ sự an toàn của hắn và sự thắng bại của giáo quan được cột chặt lại với nhau. Nếu như giáo quan chiến thắng, hắn có thể loại bỏ được một đối thủ mạnh, báo được mối thù lớn. Còn nếu như giáo quan bị đánh bại, cái mạng của hắn e là cũng khó giữ.

Hắn có thể nhìn ra, Diệp Thu đã có ý định muốn giết hắn.

"Không sao". Giáo quan trả lời một cách lạnh lùng, sự quan tâm của Án Cơ Đạo, hắn không chút lĩnh tình, mà ngược lại trong lòng hắn cảm thấy có chút căm ghét câu hỏi thăm không hợp lúc này của Án Cơ Đạo.

Chẳng nhẽ Án Cơ Đạo cũng cảm thấy mình không phải là đối thủ của người đàn ông đó?

Án Cơ Đạo không nói gì thêm, cơ thể hắn lặng lẽ lùi về sau vài bước, chỗ hắn đang đứng cách cửa chính của căn biệt thự rất gần, chỉ cần quay người một cái, là có thể nhanh chóng chạy được ra ngoài căn phòng.

Hắn muốn bước vào trong gọi một cuộc điện thoại, có lẽ giáo quan cần một số trợ thủ, đó không chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của chính hắn, cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của giáo quan. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Thu từ đầu đến giờ luôn dán mắt vào Án Cơ Đạo tất nhiên là thấy rõ động tác của hắn, vừa cười lạnh lùng vừa nói: "Nếu như anh muốn vào trong gọi điện thoại tìm người đến ứng cứu thì tôi thấy cứ miễn đi. Trước lúc anh kịp quay người, tôi đã có thể đập vỡ đầu của anh".

Lúc Diệp Thu nói, hắn ném ba hòn đá nhỏ trong tay lên không trung, sau đó lại đỡ lấy.

Giáo quan bực tức quay đầu lại nhìn Án Cơ Đạo một cái, nói: "Án, nếu như anh làm chuyện khiến tôi bị sỉ nhục, tôi sẽ không ngần ngại bẻ gãy cổ của anh trước".

"Đâu có đâu? Tôi chỉ là cảm thấy hơi khát nước, muốn rót cốc nước uống. Nếu như không được uống nước, vậy thì uống ly rượu là được rồi". Án Cơ Đạo vừa cười vừa bước về phía cái bàn, trên bàn có ly rượu mà hắn rót ra trước đó.

Khi hắn cúi người giơ tay cầm ly rượu, Diệp Thu đột nhiên vung tay một cái.

Pa!

Án Cơ Đạo kêu lên một tiếng thảm thiết, liền ôm lấy tay phải của hắn ngồi xổm xuống. Chỗ khớp cổ tay của hắn bị Diệp Thu dùng đá ném cho trật khớp.

"Nếu như tôi đoán không nhầm, bên dưới gậm bàn có một khẩu súng, phải không?". Diệp Thu cười lạnh lùng, nói.

Hắn có thể nhìn ra, mức độ cúi người của Án Cơ Đạo có hơi lớn. Không những thế hướng mà cánh tay hắn với đến không phải là ly rượu trên mặt bàn, mà là phía dưới bàn. Ngoài việc ở dưới có súng ra, đúng là không có sự giải thích tốt hơn.

Án Cơ Đạo kinh ngạc trong lòng, không ngờ như vậy mà cũng bị hắn phát hiện ra, người đàn ông này quả thực là ma quỷ. Hắn vốn dĩ muốn biện bạch một chút, nhưng sự đau đớn do trật khớp cổ tay làm hắn căn bản là không nói ra thành lời.

"Cứ ngoan ngoãn ở đó đi, còn dám làm bừa, lần sau sẽ là cái đầu của anh đấy". Diệp Thu uy hiếp, nói.

Án Cơ Đạo dùng ánh mắt căm hận nhìn Diệp Thu một cái, cuối cùng vẫn là không dám nói gì.

Có người nói, công phu của Trung Quốc là công phu lợi hại nhất trên thế giới. Không phải là vì chiêu thức của nó, mà bởi vì giá trị bên trong của nó, tinh thần của nó. Võ thuật Trung Hoa không phải là muốn xưng bá thế giới, không phải là để đánh bại ai, mà là dùng để rèn luyện sức khỏe, bảo vệ quốc gia. Nội hàm và tinh thần của võ thuật Trung Hoa là vô hạn, cho nên võ thuật Trung Hoa là mạnh nhất.

Mà điểm này cũng là chỗ mà Diệp Không Nhàn khinh thường nhất, bất luận là bề mặt của nó có đạo mạo đường hoàng hơn đi chăng nữa, thứ mà cái thế giới này tôn sùng chính là cá lớn nuốt cá bé. Kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu bị đào thải. Nắm đấm của ai cứng, thì lời nói của người đó có trọng lượng.

Tinh thần? Chết rồi thì lấy đâu ra tinh thần.

Cho nên Diệp Không Nhàn quyết định đi ngược lại điều đó, bất luận là kiếm pháp mà ông ta luyện tập, hay là những môn tuyệt học mà ông ta dạy cho Diệp Thu và Tiểu Bạch, toàn bộ đều là được dùng để giết người. Diệp Thu thì vẫn là tốt hơn một chút, hắn vẫn có thể giữ được lí trí khi giết người.

Tiểu Bạch thì căn bản ngoài giết chóc ra thì không biết cái gì khác, trở thành một cỗ máy giết người chuyên dụng. Diệp Thu biết, nếu như Tiểu Bạch đang hăng máu chém giết, thì đến tự cô ấy cũng không có cách nào khống chế bản thân mình.

Trong ba người thì Thiết Ngưu là lương thiện nhất. Nhưng kể cả là như vậy, bộ Thiết Bố Sam chỉ có thể phòng thân cũng được hắn luyện thành có cả công lẫn thủ.

Giáo quan kiêu ngạo ngang tàng không thể ngờ rằng, một tên tiểu tốt chưa từng nghe danh lại có thể đẩy hắn vào thế bất lợi như này, một mặt hắn cảm thấy sự tôn nghiêm của hắn bị sỉ nhục, mặt khác, do cú đấm của Thiết Ngưu đánh vào bàng quang của hắn làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, cho nên trong lòng hắn cũng là động sát cơ.

Sát thủ, lấy giết người làm niềm vui, đáng tiếc, hắn an hưởng đã quá nhiều năm rồi.

Giáo quan xé rách chiếc áo sơ mi trên người, quăng xuống đất, lộ ra cơ bắp chắc nịch cuồn cuộn và những vết sẹo chằng chịt ngang dọc toàn thân nhìn rất khủng khiếp.

Hai tai hắn nắm chặt nắm đấm, xương cốt toàn thân kêu rắc rắc, hắn kiễng mũi chân lên vận động một chút hai bàn chân, sau đó soạt một tiếng lao đến.

Một cú đấm thẳng nhanh như sấm đánh chớp giật đánh vào phần mặt của Thiết Ngưu, bị cú đấm có mang quân thích của hắn đánh trúng, Thiết Ngưu không chết thì cũng sẽ biến thành mặt mũi biến dạng.

Thiết Ngưu đã có phòng bị sẵn, hắn giơ một tay lên đỡ, không ngờ giáo quan không chỉ không có biến chiêu, mà ngược lại, hét lớn một tiếng, tiếp tục dùng lực lên cánh tay phải, "bụp" một âm thanh vang lên, nắm đấm của hắn đập mạnh vào cánh tay dùng để đỡ của Thiết Ngưu.

Cú đấm này là bá đạo vô cùng, lực tựa ngàn cân. Thiết Ngưu chỉ cảm thấy cánh tay hắn không có cách nào nhấc lên được, tấm thân mãn lực của hắn không ngờ thất bại trong lần đọ sức này, khi cánh tay hắn bị giáo quan đánh cho rủ xuống dưới, thì cú đấm còn lại của giáo quan cũng đánh mạnh vào ngực của Thiết Ngưu.

Hự!

Cú đấm này là cực nặng, phá vỡ chức năng phòng ngự bên ngoài cơ thể của Thiết Ngưu, sau khi Thiết Ngưu há mồm phun ra một ngụm máu, lùi mãi tận ra bên ngoài bãi cỏ mà họ đang chiến đấu rồi mới dừng lại được một cách khó khăn.

"Thiết Ngưu, thế nào rồi?". Diệp Thu hoảng hốt chạy đến, xem xét thương thế của Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu dùng ống tay áo lau máu ở khóe miệng, há miệng ra cười với Diệp Thu, nói: "Diệp ca, tôi không sao, hắn đánh chẳng đau chút nào".

"Cậu lùi xuống nghỉ ngơi một lát, để tôi lên". Diệp Thu nói.

"Không được". Thiết Ngưu kéo cánh tay của Diệp Thu lại, vội vã nói: "Diệp ca, tôi không sao cả, thật sự không sao cả, tôi vẫn có thể đánh tiếp, anh để tôi lên đi".

"Không được, cậu đã bị nội thương". Diệp Thu làm mặt lạnh, từ chối nói. Mỗi khi hắn tức giận, Thiết Ngưu thường là không dám làm trái ý hắn.

"Diệp ca, để tôi lên đi, cầu xin anh đấy, tôi thực sự rất muốn đánh xong trận này với hắn". Thiết Ngưu nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu, nói như khẩn cầu.

Đây là lần đầu tiên Thiết Ngưu dùng hai từ "cầu xin" với Diệp Thu, hắn nhìn ánh mắt không chịu khuất phục của Thiết Ngưu và sự kiên trì đó, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút, tốc độ của hắn nhanh hơn cậu, lực đạo cũng không yếu hơn cậu. Cậu phải chú trọng phòng thủ, chờ đợi cơ hội xuất thủ, nhất kích tất sát".

"Hihi, tôi biết rồi". Thiết Ngưu lại dùng ống tay áo lau vết máu chảy ra ở khóe miệng, nói.

Nhìn Thiết Ngưu một lần nữa quật cường bước lên bãi cỏ, Diệp Thu bất giác cảm thấy lo lắng cho hắn.

Đối thủ quá lợi hại, không những thế mỗi một chiêu đều là tuyệt kĩ tất sát. Thiết Ngưu không có kinh nghiệm chiến đấu, hắn căn bản là không thể nào chặn lại được sự tấn công của giáo quan.

"Đến đây nào, chúng ta đánh tiếp". Thiết Ngưu hét lên với giáo quan, ngực hắn đau như có búa tạ đập vào, nhưng hắn vẫn là có thể chịu đựng được.

Giáo quan thấy Thiết Ngưu lại một lần nữa bước đến, cảm thấy rất khâm phục tinh thần của hắn. Một chiến sĩ thật sự, cần phải có khí phách như này.