Sau khi Úc Ninh trở về, Tần Úc thường mời anh đến nhà chơi, hoặc y sẽ đến nhà Cố Kiêu
Hầu như mỗi ngày đều đến gặp Úc Ninh, khiến Úc Ninh nói y không cần phải đến nên làm việc chăm chỉ đi.
Nhưng làm sao Tần Úc nghe lời anh ta, y muốn ngày đêm đều ở cạnh ba ba mình để bù đắp khoảng thời gian thiếu sót năm xưa.
Tần Tục thường đến nhà Cố Kiêu chơi, khiến Cố Kiêu vui thích nói rằng nhà ông chưa bao giờ sôi động như vậy.
Ngay cả Cố Kiêu cũng bị quân đội điều tra mấy lần trong thời gian này, nhưng ông ta hoàn toàn không sợ hãi.
Nhưng Cố Thành An lại không lạc quan như vậy, Tần Như Hải giống như hồ lô bị chặn miệng, gần như im lặng.
Cố Thành An dù có đe dọa hay dụ dỗ cũng không có tác dụng đối với Tần Như Hải.
Ngoại trừ Úc Ninh ra, Tần Như Hải không có điểm yếu nào.
Những người thậm chí đối với sự sống và cái chết của con cái cũng không thèm quan tâm, thì sự tàn nhẫn của họ đã đạt đến trình độ không thể nói được.
Mà Cố Thành An không bao giờ đem Úc Ninh ra để đánh đổi, Tần Như Hải biết rõ chuyện này, cho nên không có khả năng thương lượng.
Ngày tháng trôi qua, Tần Úc cũng từ từ trong vui sướng mà tỉnh táo lại.
Y nhìn ba ba mình sống trong nhà của Cố Kiêu, ngày càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì vậy, y nói Tần Tục gọi cho cha mình, nhưng cuộc gọi không bao giờ kết nối được.
Tần Úc và Tần Tục nghi ngờ nên lái xe về nhà cũ, nhưng cửa nhà cũ khóa chặt, không vào được.
Tần Úc bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Tần Như Hải, không biết có phải cha đã xảy ra tai nạn hay không.
Ba ba của y quay lại đã được một tháng, nhưng kể từ ngày đó, gần như không có tin tức gì về Tần Như Hải.
Nhưng điều khiến anh nghi ngờ nhất là cả Cố Kiêu và Úc Ninh đều tránh nói về đề tài này.
Và Cố Thành An, người luôn khuyên y nên hòa thuận với Tần Như Hải, thậm chí cũng không thèm quan tâm đến mối quan hệ cha con của họ nữa.
Thậm chí còn nói gần nói xa giống như hy vọng chính mình đừng để ý đến Tần Như Hải nữa.
Điều này quá đáng ngờ, Tần Úc cho rằng có lẽ có một số chuyện chỉ có mình không biết.
Nhưng mà Tần Úc không có thời gian để bận tậm, mấy ngày nay y ăn không ngon miệng, lại dễ mệt mỏi hơn bình thường, nên đã xin nghỉ phép mấy ngày.
Cố Thành An vẫn đang rất bận rộn, ngoại trừ Tần Như Hải không thể giải quyết được, còn phải tiếp quản rất nhiều bản án từ phía quận đội.
Hơn nữa, cuộc thanh trừng đối với phe Cố Kiêu ngày càng mạnh mẽ, thậm chí Cố Thành An còn bị điều tra nhiều lần.
Bây giờ vì thân phận của Cố Kiêu, không ai dám yêu cầu Cố Kiêu khám sức khỏe.
Cố Thành An cũng biết tình hình không mấy khả quan, hắn đã nói chuyện với Cố Kiêu vài lần nhưng Cố Kiêu không quan tâm chút nào.
"Con à, ta đã làm tất cả những gì nên làm trong đời rồi, cho dù ngày mai ta có chết, ta cũng không có gì phải hối tiếc."
Cố Thành An lo lắng, "Vậy thì cha không quan tâm đến con sao? Một khi cha chết, chúng con phải làm sao? Con phải chịu cảnh mồ côi cha sao?"
Cố Kiêu âu yếm vỗ vai hắn, "Sớm muộn gì ta cũng đi, nhưng là vấn đề thời gian thôi, con đừng quan tâm nhiều."
Nói xong, ông đột nhiên như tới điều gì đó, nhìn con trai nháy mắt "Ôi, ta nhớ rồi, ta chưa nhìn thấy cháu nội, không biết đứa bé này sẽ là trai hay gái."
Cố Thành An trong lòng cảm thấy bất lực, nhưng biết rằng không có cách nào để thuyết phục cha, những gì cha đã quyết định rồi không ai có thể thay đổi được.
Cố Thành An bây giờ đã kiệt sức, không chỉ dấu giếm Tần Úc, mà còn đối phó với cha của mình.
Trong tháng này hắn có về nhà mấy lần, và rời đi sau khi chuẩn bị bữa ăn cho Tần Úc.
Gần nhất có video call với Tần Úc, cũng thấy y không có tinh thần gì, nên cuối tuần, xin nghỉ vài tiếng rồi về nhà.
Khi Cố Thành An về đến nhà, hắn nghe thấy âm thanh khô khốc nôn ọe.
Hắn vội vàng lao vào phòng tắm, nhìn thấy Tần Úc ghé vào bồn cầu nôn ói lợi hại.
Cố Thành An lập tức chạy đến bên cạnh Tần Úc, "Em sao vậy? Em ăn gì bị hư sao? Làm sao lại nôn mửa dữ dội vậy?"
Tần Úc đứng dậy lau miệng, lắc tay với hắn, "Không sao, có thể là viêm dạ dày ... lát nữa em sẽ uống một ít thuốc..."
Tần Úc sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi trên trán và mũi, trông có vẻ yếu ớt vô lực.
Cố Thành An rất lo lắng, cau mày hỏi: "Làm thế nào để bản thân biến mình thành thế này? Em đã ăn hết những thứ tôi làm chưa?"
Tần Úc dựa vào ngực của hắn từng bước đi ra ngoài, đôi mắt rũ xuống nói: "Em ăn rồi, nhưng ăn gì ói đó...... Không biết chuyện gì đang xảy ra..."
Cố Thành An cũng chưa từng thấy vấn đề như vậy, áp trán vào trán Tần Úc, "Hơi nóng?"
Tần Úc mệt mỏi gật đầu, "Ừm, hình như hơi lạnh, em uống chút nước nóng rồi ngủ một giấc."
Cố Thành An thở dài, "Uống nước nóng cái gì? Đi, đi bệnh viện."
Tần Úc rất mệt, cũng lười nhúc nhích, nằm ở trên giường lắc đầu, "Không, không sao."
Cố Thành An trực tiếp ôm lấy y, giọng điệu phi thường kiên quyết, "Nghe lời, đi..."
Hắn khoác cho Tần Úc một chiếc áo khoác dày, một đường bế y lên xe, thắt dây an toàn rồi lái xe đến bệnh viện.
Gần nhà có một bệnh viện lớn, họ vào khoa cấp cứu, sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ yêu cầu họ đến khoa sản.
Tần Úc và Cố Thành An hoàn toàn đều không hiểu ra sao, nhưng trong lòng mơ hồ có dự cảm.
Quả nhiên, sau khi lấy tờ xét nghiệm, bác sĩ mỉm cười và nói với họ: "Chúc mừng 2 cậu, em bé rất khỏe mạnh."
Bác sĩ cũng cho biết một số điều cần chú ý và dặn họ đến khám sức khỏe định kỳ.
Cố Thành An đã hoàn toàn mất đi uy phong mưu lược thường thấy của mình, còn Tần Úc dường như mất đi sự bình tĩnh và tự chủ;
Hai người lỗ tai đều nghe lời bác sĩ, nhưng bộ não của họ thực sự rối tung lên.
Tần Úc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang thai, chuyện này trước đây không có trong danh sách kế hoạch cuộc đời của y, sau đó còn có chuyện của Úc Ninh, làm y không có thời gian nghĩ tới.
Đột nhiên có một sinh mệnh giáng lâm, đầu óc trống rỗng, y vuốt ve bụng mình, nghi ngờ nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn Cố Thành An.
"Ở đây, thật sự có một đứa trẻ?"
Bác sĩ cười phá lên khi nghe y hỏi.
"Đây là lần đầu tiên cậu mang thai, đúng không? Mọi người đều như thế này. Về sau cậu có kinh nghiệm liền tốt. Đừng lo lắng quá. Trước mắt nhìn thấy con của các cậu rất khỏe mạnh."
Cố Thành An im lặng một lúc lâu, nhưng trong lòng hắn đã tiếp thu từng chỉ dẫn của bác sĩ.
Nhưng phản ứng của hắn rơi vào trong mắt Tần Úc lại không phải vậy.
Cố Thành An đến hiệu thuốc lấy thuốc, dìu Tần Úc đi tới bãi đậu xe dưới đất, hai người vẫn không nói với nhau lời nào.
Cho đến khi Tần Úc lên xe, Cố Thành An mới tự giác thắt dây an toàn cho y, nhưng lại bị y dừng lại.
Tần Úc trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, mạnh mẽ nói: "Đứa bé này, anh không muốn sao?"
Cố Thành An cau mày, bối rối hỏi: "Hả? Tôi không có ..."
Trong mắt của Tần Úc điều này trở thành ngụy biện, "Em nhìn thấy anh chính là không muốn, bằng không, anh xụ mặt làm gì?"
Vẻ mặt của Cố Thành An rất nghiêm túc, "Tôi đang băn khoăn không biết sinh con có hại đến thân thể của em hay không. Nếu dưỡng thai chúng ta nên tìm một hơn yên tĩnh để tịnh dưỡng, tôi không biết có xin nghỉ phép được hay không."
"Còn nữa, chúng ta có nên đổi nhà không, nhà của chúng ta không gần trường học"
"Cũng không biết là Alpha hay Beta, Omega, trường học nên chọn cái nào? Ta suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa quyết định..."
"Không biết là trai hay gái. Quần áo có nên đều mua 2 bộ quần áo giống nhau?"
"Đặt tên gì cho tốt? Nhưng tôi nghĩ, tốt hơn nên để em đặt tên, tôi sợ mình đặt tên không hay."
Cố Thành An nói rất nhiều, khiến Tần Úc ngẩn người.
Tần Úc che miệng của hắn ngắt lời: "Được rồi, đừng nói lung tung, sao lại nghĩ nhiều như vậy? Em tưởng..."
Cố Thành An mỉm cười nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay hắn.
"Chuyện liên quan đến em, tôi luôn suy nghĩ nhiều hơn một chút. Tại sao em lại nghĩ rằng tôi không muốn?"
Tần Úc có chút xấu hổ khi bị vạch trần, nhếch mép gật đầu.
Cố Thành An thắt dây an toàn, cười lắc đầu, khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe về nhà.
Tần Úc có chút sợ hắn tức giận, liền lén nhìn về phía hắn, nhưng dĩ nhiên bị Cố Thành An phát hiện.
Đúng lúc đèn đỏ, Cố Thành An nắm lấy tay y cùng y đang xen mười ngón tay.
"Tôi không thể đợi cho em sinh cả một lứa, còn không muốn, em thật là biết nghĩ ha?"
Tần Úc bóp mạnh lòng bàn tay của hắn, "Anh thật sự coi em như con thỏ sao? Anh nói một lứa thì đẻ một lứa hả?"
Cố Thành An dường như đang suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này, và khi nghĩ rằng nó không thể thành hiện thực, hắn thở dài tiếc nuối.
"Có vẻ như tôi làm việc không đủ chăm chỉ..."
Tần Úc nâng tay đặt ở trên bụng mình, "Thần kỳ làm sao? Đây là sinh mệnh mà chúng ta cùng nhau tạo nên."
Cố Thành An quay đầu lại nhìn y, ánh đèn neon sáng rực trong mắt y, đầy dịu dàng ôn nhu và cũng đầy hiếu kì.
"Thực sự đáng kinh ngạc. Sau vài tháng, nó sẽ lớn hơn, bụng to ra và thậm chí có thể đá vào tay em. Thật không thể tin được".
Tần Úc khóe mắt cong mỉm cười, "Anh có thể nghĩ xa..."
Hai người vừa nói, Cố Thành An vừa nhìn thấy chiếc xe phía trước đang chuyển động, liền khởi động xe đi về phía trước.
Vừa lái xe, Cố Thành An vừa thở dài: "Chính là vất vả cho em. Ước tính mấy tháng nay di chuyển sẽ rất bất tiện. Chế độ ăn uống và sinh hoạt sẽ bị ảnh hưởng. Nghe nói có cách giúp lúc chuyển dạ không đau. Chúng ta phải làm phương pháp đó, em biết không? Nghĩ đến việc em sẽ phải chịu đựng, tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Tần Úc nhẹ nhàng vuốt bờ vai của hắn, "Được rồi, còn sớm, anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy."
Hai hàng lông mày của Cố Thành An vẫn nhíu lại, như thể vào ngày mai hắn sẽ vào phòng sinh.
Khi cả hai trở về nhà thì đã rất muộn.
Sau khi Cố Thành An đợi y tắm rửa xong, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Cố Thành An nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng y, dỗ y ngủ.
Nhưng không hiểu sao đêm nay Tần Úc lại cảm thấy khó ngủ, dù nằm thế nào cũng cảm thấy mất tự nhiên, đổi vài tư thế cũng không được.
Cuối cùng y ngồi dậy và lo lắng hỏi: "Anh nói coi tư thế này có ép đứa bé hay không?"
Cố Thành An hôn lên chóp mũi y, "Không, không, bác sĩ nói em không cần căng thẳng như vậy, chỉ cần chú ý một chút là được. Em bé của chúng ta rất khỏe mạnh, hơn nữa còn mang gien di truyền của tôi, làm sao lại không khỏe? "
Những lời này không lọt vào tai Tần Úc, y trừng mắt nhìn Cố Thành An, "Gien của em đâu?"
Cố Thành An vòng tay qua vai y để y nằm trong vòng tay mình, "Đúng ha, gien của em là chịu trách nhiệm cho sự thông minh và xinh đẹp, còn gien của tôi chịu trách nhiệm cho sự khỏe mạnh và mạnh mẽ. Đây không phải là sự phân công lao động rõ ràng sao?"
Tần Úc ngẫm cũng có đạo lý, liền yên ổn nằm xuống.
Cố Thành An hôn lên trán y, "Ngủ đi, em và cục cưng cần nghỉ ngơi đúng không?"
Tần Úc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được, liền cùng Cố Thành An nói chuyện phiếm lần nữa.
"Vậy thì ngày mai chúng ta đi nói với ba ba đi? Vừa vặn em cũng muốn đi thăm ba một chút còn có ba của anh cũng nên nói một tiếng đúng không?"
Cố Thành An nhắm mắt ngâm nga vài lần, hắn mệt một ngày và hơi buồn ngủ nên mơ hồ gật đầu.
"Còn cha của em, ông ta cũng nên trở về, dù cha không thích em thì em cũng nên nói với ông ta một tiếng đúng không?"
Cố Thành An gần như đang ngủ, khi nghe y nhắc đến Tần Như Hải, hắn liền bị dọa một chút.
Trước đây còn nghĩ tìm thời gian để nói cho y nghe về chuyện Tần Như Hải, bây giờ chuyện mang thai này càng khó nói hơn, nhưng đây không phải chuyện có thể giữ cả đời, chỉ cần y nghĩ đến chuyện này là đầu hắn lại lo âu.
Cố Thành An vỗ vai y, "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói với từng nhà, từ nhà này sang nhà khác, được không? Em đi ngủ đi, thầy Tần, thầy có muốn huấn luyện con chúng ta thức khuya không?"
Tần Vũ lập tức ngậm miệng lại, quả thực thức khuya không phải chuyện tốt, không thể giống y sinh hoặc không lành mạnh.
Y vùi mặt vào vòng tay của Cố Thành An, trong miệng lẩm bẩm: "Tốt tốt ngủ một chút..."
Đến lượt Cố Thành An, hắn không ngủ được nữa, nhìn Tần Úc đã ngủ say, liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Hắn nấu một nồi cháo, cho tôm tươi và sò điệp vào, cuối cùng khi bắc ra khỏi bếp cho ít hành lá và ngò gai thái nhỏ, cho vào bình giữ ấm.
Làm thêm một số món ăn phụ hợp khẩu vị, cho chúng vào các lọ khác nhau, và đặt chúng ở nơi thoáng mát trong tủ lạnh, nhà bếp.
Trên mỗi lọ đều có ghi chú thích: "Ô mai chua" "Bắp cải cay" "Sốt tiêu cay
"Lúc ăn không ngon thì ăn một ít ô mai chua."
"Cải cay cũng không được ăn nhiều, chỉ ăn cháo thôi"
"Sốt tiêu cay mỗi lần chỉ được một muỗng, ham ăn qua, lần sau sẽ không làm cho em ăn nữa."
Làm xong việc này, đã gần sáu giờ sáng.
Hắn để lại một tờ giấy nhắn trong bếp: Có việc trong quân, tôi đi trước, ngoan ngoãn ăn cơm, trưa tôi sẽ trở về.
Sau khi Cố Thành An để lại vài chữ, hắn nhẹ nhàng rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến nhà của cha mình.