Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nhật Abo

Chương 63: Lo Lắng



Mấy tháng gần đây, Cố Thành An đến bản thân mình còn không lo được, cho nên tự nhiên không có ý định quan tâm đến Tần Như Hải.

Nhưng hắn có niềm tin vào cấp dưới của mình là sẽ không bao giờ để gã trốn thoát một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng sau khi hắn và cha bị bắt. Bên trên vội vả thanh trừ, đem rất nhiều người bên phe của Cố gia loại bỏ.

Còn Tần Như Hải, người mà cha con hắn đặc biệt chú ý, tự nhiên cũng bị thả lỏng cảnh giác.

Tần NHư Hải đã kinh doanh rất nhiều trong những năm gần đây, gã ta có một số mối quan hệ cả trong hắc bạch lưỡng đạo.

Ngay khi Cố Thành An đến nhà Cố Kiêu, hắn đã thấy Hứa Trạch Kỳ đứng cạnh Cố Kiêu báo cáo tình hình.

Cố Thành An cởi áo khoác, ngồi bên cạnh Cố Kiêu, ngẩng đầu hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Hứa Trạch Kỳ chào, sau đó lặp lại những gì vừa nói.

"Cảnh ngục và tài xế có mặt tại hiện trường đều tử vong tại chỗ. Một nhân chứng bị thương nặng hiện đang được cấp cứu. Có 5 tên cướp, trong đó một tên bị giết tại chỗ, một tên bị bắt, 3 tên tẩu thoát cùng Tần Như Hải. Biển số xe bị giám sát bắt được đã được điều tra. Đó là một chiếc xe bị đánh cắp, và sau khi phân tích, chúng tôi đã tính toán đường thoát. của gã. Bọn họ cơ hồ đã tránh thoát tất cả sự theo dõi, cuối cùng phát hiện ra phương hướng chạy thoát của bọn chúng là ở phía Tây thành."

Cố Thành An cầm bản báo cáo điều tra do Hứa Trạch Kỳ giao cho, xem qua hai lần, hỏi: "Tần Như Hải cũng bị thương?"

Quý Kiêu gật đầu, "Đúng vậy, một cánh tay bị đánh trúng."

Cố Thành An phân phó với Hứa Trạch Kỳ: "Lấy hồ sơ y tế của tất cả các phòng khám và bệnh viện trong thành phố, liên hệ với Trầm Phái yêu cầu anh ta cung cấp cho cậu danh sách các bác sĩ ở chợ đen, sau đó điều tra từng bệnh nhân gần đây."

Hứa Trạch Kỳ phản ứng ngay lập tức, "Cố ca, hiệu thuốc thì sao? Anh có muốn kiểm tra luôn hiệu thuốc không? Nếu gã không đến bệnh viện thì sao? Mua thuốc để cứu nguy."

Cố Thành An nghĩ về điều đó, "Cậu nói đúng. Gã đã từng ở trong quân đội, có một số kiến thức về sơ cứu, vì vậy gã có thể thực hiện việc băng bó đơn giản. Vậy điều chỉnh giám sát thêm các hiệu thuốc."

Hứa Trạch Kỳ gật đầu, sau đó tạm biệt hai người và rời khỏi nhà của Cố Kiêu.

Cố Kiêu không thể không châm một điếu thuốc và bắt đầu hút, Cố Thành An bất lực thuyết phục: "Ba, hút bớt đi ..."

Cố Kiêu xua tay, bây giờ ông đã rất khó chịu rồi mà không hút một điếu thuốc nào thì ông không thể thoải mái tinh thần được, không thì phải nghẹn chết.

"Nhìn lại đi nếu để cho Tần Úc ngửi được mùi thuốc từ thân thể của ba, thì em ấy lại khó chịu..."

Cố Kiêu dừng lại, im lặng một lúc rồi tắt điếu thuốc gạt tàn.

Con trai có bị hút thuốc thụ động cũng không sao, nhưng tuyệt không nên để cho Úc Nhi ngửi thấy mùi khói thuốc khó chịu này.

Cố Kiêu cáu kỉnh gãi gãi đầu, "Đừng xem nhẹ, gã và ta ở một đội, tâm tư gã rất kín đáo, làm việc tàn nhẫn không từ thủ đoạn, sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy."

Cố Thành An gật đầu, "Nhưng mà, ba, tại sao gã lại trốn đi? Hẳn là có chút kế hoạch ... Chú Úc Ninh đã được cứu rồi, gã cũng không tìm ra, gã cũng không quan tâm đến con cái của mình. Mục đích bỏ trốn của gã là gì? "

Cố Kiêu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ và nhìn về phía xa.

"Nỗi cố chấp của gã đối với Úc Ninh không phải là điều mà con và ba có thể hiểu được. Con nên cử thêm người đến để bảo vệ chú Úc Ninh của mình. Ta luôn cảm thấy rằng mục tiêu cuối cùng sẽ là anh ấy."

Cố Thành An thở dài, chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách "vượt qua rào cản và vượt qua rào cản", luôn có giải pháp.

Cố Kiêu im lặng một lúc, sau đó nói: "Chú ý, đừng giết gã, còn muốn ... hỏi về tung tích của người cha kia của con."

Về vấn đề này, Cố Thành An thực sự không còn hy vọng nữa.

Dù sao, Tần Như Hải đích thân thú nhận gã đã giết Lan Kì Năm, tuy rằng cuối cùng không nhìn thấy thi thể, nhưng cơ hội sống sót của y hẳn là rất nhỏ.

Nhưng Cố Thành An không thể nói điều đó, Lan Kỳ Năm sống sót là hy vọng chống đỡ của Cố Kiêu.

Nếu ngay cả hy vọng này cũng không còn, Cố Thành An lo lắng cho niềm tin vào cuộc sống tương lai của Cố Kiêu.

Hai cha con lại một lần nữa thảo luận về vụ bắt giữ. Cố Kiêu liền rời đi và lái xe về nhà Úc Ninh, phải nhìn thấy anh ấy thì ông mới an tâm.

Cố Thành An lấy tài liệu và trở về nhà của mình.

Lúc trở về nhà, Tần Úc đang nghe điện thoại.

Thấy hắn quay lại, anh ta làm động tác “đợi đã”.

"Được rồi, nói cho Nguyễn Bạch đừng lo lắng, sau khi nghỉ ngơi thật tốt rồi trở về. Tôi cuối cùng cũng có kỳ nghỉ dài như vậy, mọi người lười biếng, tôi cũng không muốn về sớm như vậy."

"Ừm, được, được..."

Cố Thành An ngồi bên cạnh, nắm tay Tần Úc, chờ y kết thúc cuộc gọi.

"Sao vậy? Trường học có chuyện?"

Tần Úc gật đầu, "Ừm, sau khi án xử của anh được giải quyết. Ngay cả tôi cũng long đong, bất quá tôi có thể phục chức rồi. Nhưng tại sao bọn họ lại gọi tôi tới? A, lần này trở về, tôi còn lười động. Thuận tiện cũng nói cho Nguyễn Bạch một tiếng, để cho hắn nghỉ ngơi tốt, chăm sóc tốt cho bọn trẻ, không cần sốt ruột quay về trường học. Dù sao, tôi là thầy của cậu ấy mà còn nghĩ không muốn đi làm….. "

Cố Thành An cười sờ sờ đầu của y, "Na còn giống cái thầy giáo sao. . . . . ."

Tần Úc xếch mắt liếc hắn một cái, "Ồ, tôi đây như vậy là nhờ ai ban tặng vậy?"

Khi nghe những lời này nói ra, Cố Thành An không dám nói thêm nữa, lập tức đổi chủ đề.

"Hôm nay có món nào ăn ngon không?"

Tần Úc cảm thấy hắn đặc biệt mệt mỏi, liền vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Cái này tôi nên hỏi anh, hôm nay anh có ăn cái gì chưa?"

Cố Thành An cười híp mắt, nắm lấy tay Tần Úc hôn lên.

"Xem ra cả hai chúng ta chưa ai ăn cơm hết, vậy tôi đây làm cái gì để ăn nha."

Cố Thành An không nấu nhiều, chỉ nấu hai bát mì với thịt bò còn lại ở trong nhà.

Thêm hai nắm rau, thêm hai quả cà chua được cắt bỏ vào đó.

Khi bắc ra khỏi nồi, bỏ thêm một vài lát thịt bò với nước sốt lên trên, rắc một ít mè trắng và hành lá cắt nhỏ.

Tần Úc đặc biệt thích ăn mì do Cố Thành An nấu, ngay cả sợi mì trong nước súp cũng đều ăn sạch sẽ.

Cố Thành An cũng đã một ngày không ăn uống gì, hắn cũng đem bát mì ăn hết sạch.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Thành An dọn dẹp phòng bếp, nắm tay Tần Úc ngồi vào bàn đối diện với y.

"Nào, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Tần Úc cảm thấy buồn cười trước bộ dạng nghiêm túc của hắn, "Chuyện gì vậy? Nghiêm trọng như vậy..."

Cố Thành An không cười, nhưng mím môi, biểu hiện đặc biệt nghiêm túc.

"Thầy Tần, mọi lời tôi nói bây giờ đều không phải chuyện đùa, em phải nghe kỹ."

Giọng điệu nghiêm túc của hắn cuối cùng cũng khiến Tần Úc chú ý tới.

Tần Úc ngồi thẳng người, gật đầu nói: "Được, anh nói đi, tôi sẽ nghe kỹ."

Cố Thành An cầm tay y, "Chú Tần, cha của em, ông ta đang làm công việc có dính dáng đến hạng mục trái pháp luật. Vốn chính là chỉ đơn giản điều tra, nhưng ông ta đã trốn ngục... Ông trốn thoát lúc này, tôi sợ ổng sẽ tìm tới em, cho nên, em nhất định phải chú ý an toàn của chính mình, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, được không? "

Tần Úc không thể tin được phụ thân của mình lại phạm vào hỗn loạn, cho dù hai người bọn họ không có quan hệ sâu xa, nhưng theo ý kiến của hắn, Tần Thụy cũng chẳng qua là một thương nhân.

Nhưng Tần Úc không phải kẻ ngốc, y cảm thấy được Cố Thành An không có nói cho y biết sự thật.

Buổi sáng nói rõ ràng là có "Trọng phạm" bỏ chạy, làm sao có thể điều tra đơn giản được?

Hơn nữa, ông ta là cha của y, nhưng mà Cố Thành An lại không dùng y như là mồi nhử bắt Tần Như Hải mà lại nói bản thân y phải chú ý an toàn.

Như vậy, có nghĩa là trong ý thức của Cố Thành An, Tần Như Hải sẽ làm y bị tổn thương.