Khi Tần Úc đoán ra được điều này, tự nhiên liền hiểu được Cố Thành An gần đây đang che giấu điều gì đó có thể liên quan đến Tần Như Hải.
Nhưng Cố Thành An đã không nói sự thật với y, chắc hẳn xuất phát từ tâm lý là muốn bảo vệ y.
Vì vậy Tần Úc cũng không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Được, em đã hiểu."
Từ đáy lòng Cố Thành An vẫn không muốn Tần Úc biết sự thật về Tần Như Hải, tuy rằng hai cha con họ không thân thiết nhưng dù sao thì Tần Như Hải cũng chính là cha ruột Alpha của Tần Úc.
Chính là gã đối với Tần Úc không tốt, nhưng Tần Úc cũng không ghét bỏ gã, cùng lắm là không thân thiết.
Chính vì vậy Cố Thành An luôn cho rằng có thể che dấu được ngày nào hay ngày ấy.
Nếu thật có thể giấu y suốt đời, đó cũng là một điều tốt.
Nhưng thấy Tần Úc không hỏi gì, Cố Thành An cũng thầm than trong lòng.
Bởi vì chính bản thân hắn biết Thầy Tần của hắn là nhân vật như thế nào, không chỉ có não mà còn có tay, có thể xoay chuyển được Càn Khôn.
Cố Thành An nắm chặt tay Tần Úc, "Em ...như vậy liền tin tưởng tôi sao?"
Tần Úc nhướng mày, "Em không tin anh, còn có cách nào khác hay sao?"
Cố Thành An cười khúc khích hai tiếng, "Được rồi, cứ tin tưởng ở tôi. Hãy nhớ rằng, em phải tự bảo vệ mình cho tốt."
Tần Úc gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ bụng, "Vâng, còn có bảo bảo."
Cố Thành An đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh Tần Úc, cúi người hôn lên bụng Tần Úc.
"Bảo bảo, phải biết bảo vệ tốt cho ba ba, biết không?"
Tần Úc bị hắn làm cho buồn cười, "Nó còn chưa ra đời, anh liền dạy nó cái này?"
Cố Thành An vẻ mặt nghiêm túc, "Đương nhiên, nó từ nhỏ đã phải biết bảo vệ‘ mẹ ’của mình."
Tần Úc cúi đầu bóp chặt khuôn mặt của hắn, "Ba lớn không muốn bảo vệ sao?"
Cố Thành An cầm của tay của y, đưa lên miệng hôn, ngẩng đầu lên cười nói: "Ba lớn không cần, ba lớn sẽ bảo vệ mẹ và bảo bảo."
Tần Úc xoa đầu hắn, "Được, vậy anh bảo vệ hai chúng ta, em bảo vệ anh."
Cố Thành An gối đầu lên đùi Tần Úc, "Nhất định phải an toàn, em bình an, đứa nhỏ cũng bình an. Nếu có chuyện gì thì phải kịp thời báo cho tôi, nhớ không?"
Tần Úc chớp chớp mắt, "Đương nhiên, đứa nhỏ này còn không phải có một nửa phần của anh sao? Anh không nuôi thì ai nuôi? Có thể không trông cậy vào anh sao? Phải bòn rút tiền sinh hoạt chứ!"
Cố Thành An đặt hai tay lên cái bụng to của Tần Úc, như muốn bịt tai lại.
"Bảo bảo không được nghe loại chuyện này..."
Tần Úc thích thú cười to, "Hahahahahahaha, không phải trẻ con sao?"
Cố Thành An cũng cảm thấy hành vi này có chút ngu ngốc, vì vậy hắn xoa mũi cười.
Lúc này chỉ còn một tháng nữa là đến ngày sinh dự kiến của Tần Úc, bụng bầu đã muốn chín tháng khiến y rất khó cử động.
Nếu không xử lý tốt mà gặp phải chuyện gì đó, rất có thể sẽ cướp đi sinh mạng của hai người.
Điều mà Cố Thanh An lo lắng nhất là sự an toàn cá nhân của Tần Úc, với sự điên cuồng của Tần Như Hải, gã ta có thể làm bất cứ điều gì.
Vạn nhất lợi dụng Tần Úc để uy hiếp Úc Ninh phải lộ diện, không phải là không có khả năng.
Bây giờ Cố Kiêu và con trai của ông đã được thả ra, Tần Úc không có việc gì để làm, nên an tâm ở nhà dưỡng thai.
Cố Thành An vẫn chưa trở lại nhiệm sở, còn nhiều việc phải giải quyết nên cũng nhân cơ hội này ở nhà để bảo vệ Tần Úc.
Hôm nay, Tần Úc nằm trên ghế tựa phơi nắng, còn Cố Thành An thì phơi khăn trải giường đã giặt trên ban công.
Tần Úc liếc mắt, phát hiện hoa trên ban công đang nở rộ.
Y lớn tiếng nói với Cố Thành An, "Hoa Chu Hạc Linh đã nở đúng không?"
Cố Thành An cũng nhìn thấy loài Chu Hạc Linh này vốn nên nở hoa từ rất lâu rồi, nó vốn không nên nở vào mùa này, thật kỳ lạ.
Tần Úc liếc mắt cười, "Em nghĩ đến tên đứa nhỏ..."
Cố Thành An lau tay, đi đến chỗ y, ngồi trên mép ghế tựa.
"Gọi là gì?"
Tần Úc nhẹ giọng nói: "Hạc Linh, gọi là Tần Hạc Linh. 'Lá nhỏ và cành dày bị bột nghiền nát, gió ấm thổi hạc mở ra.' [1] Y muốn giống như hoa hạc, thời kỳ nở hoa thật dài, không bệnh tật, không có thiên tai, sống khỏe mạnh và hạnh phúc, lộng lẫy lại đủ khiêm tốn. Tên con trai và con gái đều có thể dùng được, được không? "
Ánh nắng ban chiều tràn xuống trên người Tần Úc, che mất sườn mặt của y, khiến cho sợi lông tơ trên má của y càng sáng lên một tia vàng nhạt.
Cố Thành An lại một lần nữa cảm khái, chính mình là cưới cái loại thần tiên nào ...
Tần Úc thấy hắn không có trả lời, liền ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Tên này không hay sao?"
Cố Thành An sững sờ nhìn y, căn bản không có nghe đến y nói cái gì, hắn ngồi đó nhìn thẳng vào y.
Tần Úc vẫy tay với anh ta, "Này, Cố Thành An! Này!"
Cố Thành An lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "A, được rồi, được rồi, cái tên này hay quá!"
Tần Úc nhướng mày, "Ồ, tên gì hay vậy?"
Cố Thành An trí nhớ nhưng thật ra vô cùng tốt, "Tần Hạc Linh! Tên này thật hay! Giống như hoa trong nhà chúng ta!"
Tần Úc mới tha cho hắn, "Tha cho anh một lần!"
Cố Thành An thở dài, lau mồ hôi cho bản thân.
Hắn dựa vào bụng Tần Úc, nhẹ nhàng nói: "Hạc Linh, Hạc Linh bé bỏng của ba, sau này con sẽ thành danh! Phải khỏe mạnh lớn lên, biết không?"
Tần Úc dùng ngón trỏ điểm điểm cái trán của hắn , "Nó còn nghe không hiểu đâu. . . . . ."
Cố Thành An vẻ mặt nghiêm túc, "Đây không phải là giáo dục trước khi sinh sao..."
Tần Úc cong môi, "Quên đi, giáo dục trước khi sinh của Hạc Linh có rất nhiều phương pháp, em cũng đang học cái này..."
Hai phu phu này tưởng rằng việc giáo dục trước khi sinh của đứa trẻ luôn như là một cuộc cải cách xã hội, bỗng dưng trầm mặc.
Tần Úc thở dài, "Nó có thể học hỏi một chút... Nếu tính cách phát triển như Xa Viễn, thì thật là thất bại..."
Cố Thành An hôn lên mu bàn tay của y, "Xa Viễn mà nghe thấy chắc phải khóc chết ha ha ha ha"
Tần Úc cũng cười, bất quá ai biểu Xa Viễn bắt cóc học trò đắc ý nhất của y là chi.
Nhưng Tần Úc đột nhiên nhớ ra, "A, em chưa cùng cha của anh bàn bạc chuyện đứa nhỏ này mang họ Tần."
Cố Thành An vẻ mặt không sao cả, "Không sao, ông ấy không quan tâm, tôi cũng không quan tâm. Ông ấy cũng không phải là Omega sao? Họ của tôi cũng là họ Cố a, ..."
"Dù sao cũng là em sinh ra, cho nên cuối cùng em là người quyết định bảo bảo mang họ gì?"
"Hơn nữa họ gì cũng không ngăn cản tôi yêu thương nó, đây là đứa con trong bụng của em, lấy họ của ai, việc đó quan trọng hay sao?"
Tần Úc cắn môi dưới, đỏ mặt nói: "Phải thừa nhận là em có chút xúc động... Đương nhiên, chỉ có một chút, một chút thôi..."
Cố Thành An hoàn toàn không thể hình dung ra được, hắn chỉ nói những gì hắn nghĩ, điều này làm sao cũng có thể làm y cảm động ?
Nhưng cảm động chính bản thân là điều đáng mừng phải không nào!đây không phải là nhặt được món hời sao!
Cố Thành An ra vẻ thâm trầm nói: "Không nên a, em nên cảm động nhiều hơn, cảm động đến mức hôn tôi một chút."
Tần Úc suy nghĩ một chút, xoa xoa vành tai hắn, cúi người hôn nhẹ hắn một cái.