Tư Cẩn khoanh tay đứng ngoài trường quay, nhìn An Nghi đang chuyên nghiệp hoàn thành buổi chụp ảnh bên trong.
Từ khi tốt nghiệp, cô đã vào làm ở "TREADs", đã gặp không ít ngôi sao nữ nổi tiếng, nhưng không ai có thể so sánh với An Nghi.
Ngoại hình có thể giống nhau, nhưng hiếm có người nào biểu đạt được vẻ đẹp như An Nghi.
Đôi mắt của An Nghi là một vùng nước sâu, ánh nhìn không bị chi phối bởi ánh sáng xung quanh mà chỉ tập trung vào cảm xúc cô muốn thể hiện.
Bonnie và Alison đứng cạnh cũng không khỏi thốt lên, "Trước đây chỉ nghe người ta ca ngợi diễn xuất và nhan sắc của cô ấy."
"Gặp trực tiếp rồi mới thấy đúng là đẹp đến vô thực, chẳng trách cô ấy lại là Ảnh hậu."
Cánh cửa studio mở hé ra, Hải Nhan bước vào, dừng lại cách Tư Cẩn vài bước.
Cô ta cũng đến để xem An Nghi chụp ảnh.
Alison quay lại thấy Hải Nhan liền quay đi với thái độ khinh bỉ, cô vẫn còn bực vì chuyện đạo văn của Hải Nhan.
"Có người làm về chủ đề gốm sứ, chú trọng đến những kẻ lưu vong nơi xứ lạ; có kẻ thì sao chép ý tưởng, chỉ bê vài chiếc bình từ ngôi nhà phảng phất mùi tiền của mình vào, thật giả khó lường, cao thấp rõ ràng."
Cô còn chưa hết bực, "Đó là lý do có người mời được Ảnh hậu quốc tế như An Nghi, còn có người dù có người giúp đỡ cũng chỉ mời được Mạnh Hòa kém tiếng hơn nhiều."
Bonnie nghe vậy khẽ kéo tay áo Alison nhắc cô dừng lại, những lời ấy có phần xem thường Mạnh Hòa.
Nhưng Hải Nhan vốn là người tinh mắt, tính tình lại kiêu ngạo, tất nhiên không thể bỏ qua lời của Alison.
Cô ta tức giận bước về phía Alison và Bonnie, Tư Cẩn nhìn theo bóng lưng Hải Nhan thì khẽ cười khinh bỉ.
"Bonnie, Alison, hai người đi chọn ảnh trước đi, xem chất lượng thế nào."
Hải Nhan lập tức đứng lại, Bonnie và Alison cũng phớt lờ cơn giận của Hải Nhan mà đi ra ngoài.
Buổi chụp ảnh vẫn tiếp tục, Tư Cẩn từ từ tiến đến Hải Nhan.
"Hải Nhan, sao vậy, lại muốn đạo văn nữa à?"
Dự án đã gần hoàn thành, thật ra công việc của nhóm Hải Nhan đã xong từ hai ngày trước.
Dù chưa có kết quả, nhưng Celine đã gửi email chúc mừng Hải Nhan hoàn thành dự án cao cấp như vậy.
Tư Cẩn và các đồng nghiệp vẫn luôn im lặng.
Hải Nhan liếc cô một cái với vẻ kiêu căng.
"Vị trí tổng biên tập tôi nhất định phải giành được, tôi chỉ đến để xem cô thất bại thế nào. Cô có mời được An Nghi cũng chẳng thay đổi được gì, cô vẫn không thể thắng tôi."
Nếu Hải Nhan thật sự tự tin như lời nói, thì lúc này cô ta sẽ không đến đây.
Tư Cẩn khẽ cười, vén tóc lên vành tai.
Ánh sáng trong studio được thiết kế mô phỏng ánh mặt trời chiếu lên cát vàng nên vô cùng rực rỡ. Chiếc nhẫn Lục Phóng Tranh tặng cô, theo động tác của cô, lấp lánh như một ngôi sao băng.
"Nhẫn của Graff?"
Hải Nhan nhanh chóng nhận ra, ánh mắt dừng lại trên tay Tư Cẩn.
"Số tiền mà Thiệu Xuyên đưa cho cô, cô lại dùng để mua thứ này? Gần như là tương đương với một năm lương của cô."
Nhắc đến Thiệu Xuyên, cô ta như tìm thấy vũ khí để làm tổn thương Tư Cẩn.
"Đây không phải là thứ người thấp kém như cô nên mua. Tôi khuyên cô hãy tiết kiệm số tiền đó, vì chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thất nghiệp, không biết chừng lúc đó sẽ rất cần tiền."
Tư Cẩn lặng lẽ nhìn Hải Nhan, cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại không có đầu óc.
"Trước đây khi đọc sách, tôi đọc được một câu, "Sắc đẹp không che giấu nổi tâm hồn ngu dốt", bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy."
Hải Nhan nghe không hiểu, cô ta không chắc liệu Tư Cẩn có đang sỉ nhục mình hay không, nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Tư Cẩn không còn che giấu vẻ giễu cợt, "Hải Nhan, bao giờ thì cô mới ăn nói và hành động thông minh hơn một chút đây?"
"Nếu một người có thể tùy ý mua món trang sức như thế này, cô nghĩ họ sẽ quan tâm đến mức lương vài trăm nghìn của mình sao?"
"Huống chi." Cô nhìn về phía An Nghi.
Chuyên gia trang điểm đang chỉnh lại lớp trang điểm cho An Nghi, thần thái cô ấy vẫn lạnh lùng, như một vị thần nữ cách biệt trần tục hàng ngàn năm.
"Tôi có thể mời được diễn viên đẳng cấp như An Nghi chụp cho "TREADs", cô nghĩ tôi còn phải lo lắng về tương lai của mình sao?"
Cô cười rồi lắc đầu, "Hải Nhan, cô đi đi, đừng làm mất thời gian làm việc của tôi nữa. Nếu cô đã tự tin giành được vị trí này thì cũng không cần phải để ý đến đối thủ của mình đang làm gì."
Trong mắt Hải Nhan không còn là sự tức giận mà là đố kỵ, cô ta không nhúc nhích.
Tư Cẩn không thèm bận tâm, cô ra hiệu cho bảo vệ. Họ đi thẳng đến vây quanh Hải Nhan.
Cô ta biết không thể không đi, "Tư Cẩn, tôi sẽ đợi ngày cô đứng dưới sân khấu chúc mừng tôi trở thành tổng biên tập của "TREADs"."
Tư Cẩn thu ánh mắt về.
Buổi chụp hình bước vào giai đoạn cuối, Tư Cẩn yêu cầu mọi người rời đi, chỉ còn lại cô và An Nghi.
Đây là điểm nhấn của dự án, An Nghi quay lưng về phía cô, chỉ để lại một bóng lưng thanh tao.
Tư Cẩn hỏi, "Cô An, cô đã sẵn sàng chưa?"
An Nghi khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ bộ váy lụa. Tư Cẩn cầm cọ vẽ ngồi phía sau. Cô sẽ vẽ lên cơ thể An Nghi.
Màu sơn lạnh ngắt khi chạm vào da An Nghi khiến cô ấy khẽ run, tựa như một cánh bướm đang rung đôi cánh.
Tư Cẩn nhận thấy An Nghi thoải mái hơn cô nghĩ, nhưng quá trình vẽ sẽ kéo dài, nên cô bắt đầu trò chuyện với An Nghi.
"Cô An, thật biết ơn cô đã sẵn sàng chấp nhận ý tưởng này vô điều kiện."
Dù là nghệ sĩ, nhưng sự hy sinh thế này sẽ cần một mức giá khác.
An Nghi khẽ cười, "Cô Tư, thật ra giới giải trí còn đen tối hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng."
Giọng của An Nghi trầm ổn khác hẳn với lứa tuổi, sau câu nói ấy là điều Tư Cẩn không thể tìm hiểu thêm, nên cô không hỏi gì nữa.
Im lặng một lúc, An Nghi chủ động mở lời.
"Cô Tư học ngành gì trước đây, đa tài thật."
Tư Cẩn ngừng tay, "Tôi học quản lý nghệ thuật ở Anh. Nhưng tôi luôn yêu thích văn hóa truyền thống của đất nước mình, đó cũng là lý do tôi thiết kế dự án này."
Trước khi sang Anh, chuyên ngành cô học trong nước chính là ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.
Cô bắt đầu vẽ lên lưng An Nghi, nét bút mô tả phong cảnh địa hình Yadan.
"Cô An vốn đã là một thần nữ thanh tao không dính bụi trần, nên tôi muốn thể hiện điều gì đó khác biệt."
Nói đến công việc, cô tiếp tục, "Sau khi về nước, tôi vào "TREADs", mọi người đều rất tài năng. Lúc mới vào tôi làm trợ lý, chạy việc linh tinh suốt nhiều năm, rồi dần học được nhiều thứ."
"Đều là những nỗ lực gian khổ, không thể so sánh với một diễn viên thiên bẩm như cô An."
An Nghi khẽ nghiêng đầu, "Nhưng cô Tư trông vẫn còn rất trẻ."
Tư Cẩn nhận ra ánh mắt An Nghi đang nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô, cô liền thu tay lại, lặng lẽ tiếp tục pha màu.
"Tôi 27 tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa. Cô An mới là người có tương lai rạng ngời, nhiều người rất ghen tị với cô."
Cô nghe tiếng cười tự giễu của An Nghi, "Nhưng nếu họ thật sự hiểu về tôi, họ sẽ không muốn có cuộc đời của tôi đâu."
Các nghệ sĩ thường có một chút u sầu, mang trong mình cảm xúc dạt dào và nhiều nỗi buồn hơn người khác.
Tư Cẩn không đáp lại lời cô ấy.
Cô ngồi xuống sau lưng An Nghi, rồi An Nghi lại mở lời.
"Hóa ra chiếc nhẫn này là món quà mà Giám đốc Lục đặc biệt mua từ London để tặng cô Tư. Cô Tư và Giám đốc Lục chỉ là bạn bè thôi sao?"
An Nghi vừa mới ký hợp đồng với Hillsborough, người phụ trách chính là Lục Phóng Tranh.
Với vị thế trong giới diễn xuất của An Nghi, Lục Phóng Tranh có đủ lý do để tiếp xúc trực tiếp với cô ấy.
Tư Cẩn giữ bình tĩnh, "Anh ấy mong tôi thực hiện buổi xuất hiện lần này cho cô An, hiếm có dịp hợp tác chung."
Lý do này không thật sự thuyết phục, Tư Cẩn không quen khi nghe tên Lục Phóng Tranh từ miệng người phụ nữ khác. Cô mong cuộc đối thoại này sớm kết thúc.
Tư Cẩn đặt nét cọ cuối cùng lên lưng An Nghi, "Cô An, tôi chụp ảnh để cô xem nhé?" Cô nghĩ chắc An Nghi cũng sẽ tò mò.
An Nghi quay đầu lại, đôi mắt đẹp như vầng trăng trên núi Minh Sa, cô ấy mỉm cười nhìn cô, "Cảm ơn cô, cô Tư."
Tư Cẩn lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh để cho An Nghi xem.
"Phong cảnh địa hình Yadan thực sự rất đẹp, Đôn Hoàng cũng là nơi kết tinh nhiều trí tuệ của người Trung Quốc cổ đại. Tôi hy vọng lần này sẽ có thêm nhiều người chú ý đến những điều khác ngoài bích họa và nữ thần."
An Nghi chân thành cảm ơn cô thêm một lần nữa, "Cảm ơn cô, cô Tư. Tôi cảm thấy đây sẽ là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của tôi."
"Nếu có thể, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."
Tư Cẩn tất nhiên rất mong chờ điều đó, cô xóa bức ảnh khỏi điện thoại, chìa tay giúp An Nghi đứng dậy, công việc chỉ mới hoàn thành được một nửa.
"Cô An, chúng ta bắt đầu chụp hình nhé."
Cô lấy ra tấm lụa đặc biệt nhuộm màu giống với địa hình Yadan mà cô đã chuẩn bị cho dự án này từ hộp đạo cụ.
Tư Cẩn đưa tấm lụa cho An Nghi, nhắc cô ấy ngồi về vị trí cũ.
Tấm lụa phủ trước ngực cô ấy, hai đầu cố định ở hai bên trường quay, quạt gió đặt bên cạnh, mái tóc dài của An Nghi được búi cao, không tô điểm bằng phụ kiện, mái tóc buông lơi cùng tấm lụa bay phấp phới.
Tư Cẩn nhấn nút chụp, lưu giữ khoảnh khắc ấy.
Nhìn từ phía sau, tấm lụa trải dài từ hai cánh tay của An Nghi nối liền với cảnh địa hình Yadan trên lưng cô ấy.
Ở giữa là sự thô ráp của gió cát bào mòn, hai bên lại là sự mượt mà của tấm lụa, tạo nên sự đối lập mạnh mẽ về mặt thị giác.
Cô tin rằng điều này sẽ mang đến cho độc giả trải nghiệm vô cùng đặc biệt. Có vẻ như cô có thể thả lỏng đôi chút rồi.
An Nghi mặc lại trang phục, người quản lý của cô ấy đã đứng đợi ở cửa.
Tư Cẩn tiễn họ ra ngoài, cuối cùng họ bắt tay nhau, "Cô Tư, mong sớm gặp lại cô lần sau."
Tư Cẩn nhìn theo bóng họ đi xa dần, chợt nhớ ra một điều mình chưa hỏi.
An Nghi làm sao biết được Lục Phóng Tranh đã đặc biệt mua chiếc nhẫn này từ London?