Càng Muốn Ép Buộc - Mã Đễ Nhĩ Đáp

Chương 7: Hôm nay Gloria sẽ đến để ăn cắp kế hoạch



"Phó tổng biên tập Hải giữa đêm khuya đang làm gì trong văn phòng của tôi vậy?"

Lúc hai giờ sáng, khu vực làm việc vốn chìm trong bóng tối dần sáng trở lại. Tư Cẩn đứng trước cửa văn phòng của mình, sau lưng là các thành viên trong nhóm cô.

Hải Nhan bị cô chặn trong văn phòng, máy in vẫn đang làm việc liên tục, trong sự im lặng có phần kỳ lạ, từng tờ giấy không ngừng được in ra.

Tư Cẩn tiến lên một bước, cầm những tờ giấy đã in ra để xem qua.

"Ăn cắp ý tưởng của tôi một lần chưa đủ, còn muốn ăn cắp lần thứ hai, có phải hơi quá đáng rồi không?"

Ánh đèn chiếu lên gương mặt vốn tươi tắn của Hải Nhan, giờ đây trắng bệch như tờ giấy. Cô ta cố gắng biện minh: "Chỉ là máy in trong văn phòng tôi bị hỏng nên tôi muốn mượn máy của cô thôi."

Cô ta đột ngột lao vào Tư Cẩn, muốn chạy ra khỏi văn phòng, nhưng bị người của Tư Cẩn phía sau đưa tay ngăn lại.

Tư Cẩn cảm nhận độ dày của tập tài liệu, khi thấy đã đủ liền đưa những giấy tờ đó cho trợ lý Bonnie.

"Gloria."

Cô quay người lại, khoanh tay dựa vào tường văn phòng, đổi góc nhìn.

"Mượn đồ của người khác thì ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn. Còn một người chỉ biết dựa vào việc đạo ý tưởng của người khác để hoàn thành công việc có tư cách gì làm tổng biên tập của "TREADs"?"

Bonnie tức giận nói: "Đây là phương án mà chị Annie đã làm trong hơn một tháng, vì nó mà chị ấy đã đi qua nhiều viện bảo tàng ở các quốc gia để tìm kiếm tư liệu về gốm sứ Trung Quốc. Chúng tôi cũng đã thông báo cho xưởng thiết kế để chế tác đạo cụ và trang phục liên quan, Gloria, cô quá đáng lắm rồi!"

Chủ đề về gốm sứ và thời trang mà Tư Cẩn muốn thực hiện, gốm sứ được cô định danh là "lưu lạc nơi đất khách."

Cô đến thăm các viện bảo tàng ở nước ngoài không chỉ để chiêm ngưỡng gốm sứ và tìm cảm hứng mà còn ngẫu nhiên hỏi ý kiến của nhiều người nước ngoài về những món đồ này.

Vẻ đẹp Trung Hoa và vẻ đẹp phương Tây, sự lưu lạc trong chiến tranh và hòa bình, tất cả đều là những gì cô muốn thể hiện trong chủ đề của mình.

Bây giờ tất cả đã bị Hải Nhan ăn cắp.

Hải Nhan liếc nhìn cô ấy một cái, rồi nhìn lại Tư Cẩn. "Đạo ý tưởng? Nếu cô có chứng cứ thì cứ đi mà tìm Celine, xem bà ta có bắt tôi dừng công việc hay không."

"Hải Nhan."

Cô gọi tên thật của cô ta. "Tại sao dù làm sai chuyện gì, cô luôn có thể cãi bừa như vậy?"

Tư Cẩn sẽ không tìm tổng biên tập Celine.

Celine chỉ quan tâm đến kết quả, bà ta sẽ không xử lý những tranh chấp vô nghĩa giữa cô và Hải Nhan.

Cô và nhóm của mình đều biết rõ điều đó, kẻ hay khóc chỉ khiến người khác chán ghét, nên họ thà làm người giáng một cái tát cho người khác.

Hải Nhan đối diện với cô trong giây lát, ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng. Rõ ràng cô ta là người chiến thắng, có được cả Thiệu Xuyên lẫn ý tưởng, nhưng vẫn không thể có được sự yên bình và hạnh phúc.

"Ủa...đây là gì vậy?"

Bonnie lật giở tài liệu trong tay, sợ hãi nhìn Tư Cẩn. Mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì liền cầm lấy tài liệu từ tay cô rồi truyền nhau đọc.

Sắc mặt Tư Cẩn không thay đổi, nhưng Hải Nhan bắt đầu nghi ngờ, nhanh chóng quay vào văn phòng, cầm những tài liệu còn lại từ máy in.

"Tư Cẩn!"

Cô ta giận dữ muốn xé nát những bức ảnh và tin nhắn vừa in ra về việc cô ta ngoại tình với Thiệu Xuyên, nhưng giấy quá dày, cô ta dùng sức cả buổi vẫn không thể xé rách.

Tư Cẩn tiến lên, giật lấy tài liệu từ tay cô ta rồi thả tung lên không trung.

Giữa cơn mưa giấy bay tứ tung, cô nhìn Hải Nhan mỉm cười, không nói thành lời nhưng miệng lặng lẽ thốt lên bốn chữ.

"Gieo gió gặt bão."

Sau đó, cô dùng giọng đủ để tất cả nghe thấy: "Lần đầu tiên cô ăn cắp ý tưởng của tôi cũng tại đây, là Thiệu Xuyên đã nói cho cô mật khẩu máy tính của tôi."

"Cô đã lấy được thành quả sau hơn một tháng làm việc của tôi mà vẫn không thấy thỏa mãn. Tôi chỉ cần để Bonnie tung tin rằng chúng tôi đã làm xong một ý tưởng mới, sau đó dẫn cả nhóm ra ngoài ăn một bữa, thì cô đã không thể chờ đợi thêm nữa, thậm chí còn không thèm xem kỹ nội dung?"

Sự tò mò của con người khiến những cô gái phía sau Tư Cẩn nhặt hết giấy tờ dưới đất lên, truyền tay nhau đọc rồi nhìn Hải Nhan với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hải Nhan hét lên trong cơn kích động: "Tư Cẩn! Chuyện này mà công ty biết, liệu chỉ có mình tôi mất mặt thôi sao?"

"Cô bị cắm một chiếc sừng to như thế, đàn ông không giữ được, ý tưởng cũng không làm nổi, chẳng phải cô cũng là một kẻ thất bại sao?"

Tư Cẩn cười lạnh, chợt nhận ra Hải Nhan thực sự là một con người thú vị, cô không hiểu đầu óc của cô ta hoạt động ra sao.

"Thiệu Xuyên là người tôi đã bỏ, chẳng có chuyện giành giật gì cả. Suy cho cùng, có ai lại đi giành giật một đống rác đâu? Hải Nhan..."

Cô chân thành nói: "Con người sống không cần phải hèn hạ đâu."

"Còn về ý tưởng, dù tôi có tặng cô, cô và nhóm của cô cũng không thể làm ra được chiều sâu mà nó cần có, vì dung lượng bộ não của cô —"

Tư Cẩn đưa hai ngón tay lại gần nhau, "Chỉ có nhiêu đây thôi."

Xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích, nước mắt Hải Nhan rơi xuống, cô ta không chịu nổi áp lực này nữa mà ôm tai hét lên rồi chạy ra khỏi văn phòng.

Cô ta đi ngang qua nhóm của Tư Cẩn, giật lấy tài liệu ghi lại "chiến tích vinh quang" của mình từ tay họ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Mọi thứ dần lắng xuống, Tư Cẩn nhặt những tờ giấy cuối cùng còn sót lại trên sàn, bước vào văn phòng rồi bỏ chúng vào máy hủy tài liệu.

Sau đó, cô bước đến sau một chậu cây trong văn phòng, đột nhiên nói: "Quên tắt máy quay rồi."

Trong văn phòng không có camera giám sát, nhưng Hải Nhan đã làm chuyện như vậy, cô phải ghi lại mọi thứ. Nếu Celine có hỏi, cô cũng không chỉ dựa vào lời khai của những người thân cận.

Bonnie quay lại nhìn những người khác, bước đến giữa họ, thu thập toàn bộ tài liệu và đưa vào máy hủy. Cô còn nhấn mạnh lại một lần với mọi người.

"Chị Annie quên tắt máy quay sao?"

Cô muốn tất cả đều nhớ kỹ điều này, để tin đồn lan đến tai Hải Nhan, khiến cô ta chùn bước mà không dám làm gì thêm với nhóm của họ.

Tư Cẩn không nhấn nút khởi động máy hủy tài liệu, những gì Hải Nhan vừa nói hoàn toàn không nằm trong mối bận tâm của cô.

Cô mỉm cười với các nhân viên của mình, "Dạo này mọi người bận rộn vì các dự án, hôm nay về nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu có năng lượng thì có thể chia sẻ những gì mình đã trải qua với bạn bè, cũng như tìm kiếm nguồn cảm hứng mới."

Nếu chuyện này chỉ giữ kín trong nhóm của cô thì mọi nỗ lực ngày hôm nay đối đầu với Hải Nhan sẽ trở nên vô ích.

Những cô gái nhìn nhau, rồi cùng chào tạm biệt Tư Cẩn.

"Chị Annie cũng nghỉ ngơi sớm nhé, bọn em về trước."

Chỉ còn lại Bonnie. Cô ấy lấy một chiếc ghế từ ngoài văn phòng vào, mở máy tính của mình và ngồi đối diện với Tư Cẩn.

Tư Cẩn đã quay lại công việc, "Nếu không về nhà thì giúp chị tìm thêm tài liệu về Đôn Hoàng nhé. Em đã từng chiêm ngưỡng các bích họa Đôn Hoàng chưa?"

Bonnie gật đầu, nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm thông tin trên máy tính.

Ngược lại, Tư Cẩn lại không tập trung được. "Em có câu hỏi gì muốn hỏi phải không?"

Bonnie ngẩng đầu khỏi màn hình, "Chị Annie, sao chị biết hôm nay Gloria sẽ đến để ăn cắp kế hoạch?"

Tất cả các tệp trong máy tính của Tư Cẩn đều được khóa, không cho phép sao chép, chỉ có thể in ra từ máy in trong văn phòng cô. Vì vậy, hành động của Hải Nhan hôm nay trông thật ngốc nghếch.

"Cô ta tham lam nhưng lại thiếu năng lực. Lấy kế hoạch của chúng ta nhưng không hiểu được linh hồn bên trong, lo sợ chúng ta có thể hoàn thành một tác phẩm vượt trội trong nửa tháng, nên cô ta mới làm vậy."

Về cách cô phát hiện Hải Nhan ăn cắp kế hoạch, là khi cô trở về công ty, nhận thấy con số nhỏ "56" ở cuối trang khi cầm tờ giấy đầu tiên từ máy in lên.

Kế hoạch đầu tiên cô làm chỉ có 55 trang.

Đây là thói quen lâu nay của cô, luôn thêm một trang trống vào cuối mỗi tài liệu như một lời khích lệ "nguồn cảm hứng không bao giờ cạn."

Hải Nhan chỉ lấy 55 trang đầu. Thiệu Xuyên ở bên cô ba, bốn năm nhưng cũng không biết thói quen này.

"Lần này là lỗi do chị không cẩn thận."

Ngày đó sau khi chia tay với Lục Phóng Tranh, cô dự định quay lại công ty. Buổi chiều gặp Thiệu Xuyên ngoài đồn cảnh sát, máy tính vẫn để ở văn phòng.

Sau đó, sự việc của bà xảy ra, cô lập tức thuê xe từ Hạ Thành lái về nhà trong đêm, không thể quan tâm đến chuyện ở đây.

"Chị Annie." Ánh mắt Bonnie đầy thương cảm.

"Chị đừng tự trách mình nữa. Đây không phải lỗi của chị, có những chuyện không thể lường trước được. Nếu có trách thì trách Gloria tâm địa bất chính. Em thật không hiểu, sao Celine luôn bảo vệ cô ta..."

Con gái của tập đoàn Hải Thị, mà tập đoàn Hải Thị lại là cổ đông của "TREADs". Bonnie không thực sự không hiểu, chỉ là cảm thấy không đáng thay cho cô.

Tư Cẩn chân thành mỉm cười, cô thực sự không cần sự thương hại của ai.

"Chức vụ tổng biên tập không phải là chỗ cho một bình hoa muốn ngồi là ngồi. Quan trọng nhất vẫn là chúng ta phải có tác phẩm thật sự xuất sắc trong tay mới có thể nói chuyện công bằng với người khác."

"Chị Annie..."

Bonnie là người luôn nhạy cảm và dễ đồng cảm với người khác.

"Chị thực sự không sao."

Cô trấn an cô ấy lần nữa, "Có nhiều chuyện trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi, thậm chí chị còn phải cảm ơn Gloria. Chính cô ta đã giúp chị nhìn rõ một người, cũng là cô ta đẩy chị một cái, để chị thoát khỏi một số chuyện vốn đã định sẵn."

"Sau khi bước ra khỏi đó, chị mới nhận ra người bị mắc kẹt trong những chuyện đó vốn dĩ không hề cam lòng."

Thiệu Xuyên chẳng đáng một chút nào.

Bonnie cuối cùng cũng gật đầu, "Vậy chúng ta bắt đầu tìm hiểu từ góc độ Đôn Hoàng nhé."

Tư Cẩn thích sự nhiệt tình của cô gái này, "Từ "Đôn Hoàng" và nền văn hóa mà nó đại diện đã không còn xa lạ nữa, nhưng sự hiểu biết của người dân bình thường về nó vẫn rất hạn chế."

"Những yếu tố mà chúng ta thường thấy là những gì công chúng dễ chấp nhận nhất..."

Lục Phóng Tranh gửi đến một bức ảnh, anh vẫn đang ở sân bay.

Chú thích là: "Anh đã về rồi."