Lục Phóng Tranh giữ chặt tay của Tư Cẩn trong lòng bàn tay, lịch sự kéo ghế bên cạnh, nhìn cô ngồi xuống, rồi ngồi vào phía đối diện.
Giây phút trang trọng đó qua đi, giờ đây họ ngồi đối mặt với nhau, không kìm nổi mà bật cười.
Tư Cẩn cúi đầu ngắm chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
"Thảo nào trong bộ trang sức ngọc trai này lại thiếu mất chiếc nhẫn, hóa ra anh đã tính toán sẵn."
Chiếc nhẫn là của Tiffany, thuộc dòng bow series. Phần nhẫn có hai nút thắt ôm lấy viên đá trắng tinh khiết ở giữa, bên trong khắc tên tiếng Anh của cô và Lục Phóng Tranh.
Cô gái từ nông thôn cuối cùng cũng đã đeo lên mình những món trang sức lấp lánh của Tiffany, sở hữu sắc xanh đặc trưng của Tiffany.
Lục Phóng Tranh biết Tư Cẩn đang nghĩ gì.
"Đính hôn cần phải có sự bất ngờ, anh đã chọn rất lâu, quyết định từ lâu, cuối cùng cũng có được chiếc nhẫn này."
"Khi chúng ta kết hôn, sẽ chọn nhẫn cưới dựa theo ý kiến của em."
Tư Cẩn theo bản năng gật đầu, rồi cô chợt nhớ đến một chuyện khác.
"Khi lần đầu anh tặng em chiếc nhẫn của Graff, có phải anh đã nghĩ đến..."
"Nhưng đó chưa phải là thời điểm thích hợp, anh đã nhanh chóng kiềm chế ý nghĩ đó của mình, phải không? Không ai thích bị từ chối cả."
Lúc đó Tư Cẩn vẫn chưa thực sự vượt qua được những chấp niệm của mình, mối quan hệ giữa cô và Lục Phóng Tranh vẫn còn đầy khúc mắc.
"Trình Gia Thiệu lại đính hôn với Lâm Lăng, sau đó em mới biết hóa ra Lâm Lăng cũng đã xin học tiến sĩ tại Cambridge, họ lại trở thành bạn học của nhau."
"Em nghĩ, có lẽ họ cũng đã tìm hiểu lẫn nhau. Họ mời chúng ta đến dự đám cưới của họ vào cuối tháng Sáu."
Đó là một cái kết hoàn hảo nhất.
Dù vậy, Lục Phóng Tranh cũng không muốn nhắc lại chuyện đó.
Vì Trình Gia Thiệu, anh phải thừa nhận mình thật ra là một người đàn ông có chút nhỏ nhen.
"À, bà nội gợi ý chúng ta nên đến Hancocks để chọn nhẫn cưới, cũng có thể tự thiết kế. Nhà thiết kế của Hancocks thường xuyên thiết kế trang sức cho hoàng gia, bà nội cũng sở hữu một vài món."
Ở Thương xá Burlington tại London, Tư Cẩn đã từng thấy cửa hàng của Hancocks.
Cô phấn khởi gật đầu, "Em cũng có một vài ý tưởng, có lẽ họ có thể giúp em thực hiện."
Lục Phóng Tranh nhìn cô, bỗng không kìm được mà cười, "Anh cảm thấy như đang mơ vậy."
Tư Cẩn hừ một tiếng, tiếp tục ngắm chiếc nhẫn ý nghĩa vừa nhận được.
Lục Phóng Tranh lại nói, "Ban đầu anh dự định cầu hôn em ngay khi em ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng bà nội đã ngăn cản anh."
"Bà nói rằng mọi cô gái đều mong muốn khi được cầu hôn mình sẽ trong trạng thái khỏe mạnh xinh đẹp."
"May là anh đã không làm vậy."
Tư Cẩn nghĩ đến Elizabeth, không tự chủ được mà mỉm cười.
"Bà nội đối xử với em rất tốt."
Nhưng cha mẹ của Lục Phóng Tranh vẫn còn đó, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, trong một gia đình không hoàn toàn truyền thống ở Anh, vẫn có chút gì đó như đã tự định chung thân.
Nhưng Lục Phóng Tranh không nói, cô cũng sẽ không nói.
Ánh mắt cô hướng về những bông hồng phía sau lưng anh, quyết định bước tới gần chúng.
"Ở đây có bao nhiêu bông? Và bao nhiêu loại? Chỉ được cắm trên bãi cát thôi sao?"
"Bãi cát không thể trồng hoa, cô Tư."
Đó là câu mà Winnifred từng nói. Đây là cách họ yêu một người đã khuất, để ông sống trong lời nói của họ.
Lục Phóng Tranh quay người lại, "Chỉ cắm trên đế, sau đó chôn vào bãi cát. Tổng cộng có 999 bông, 99 loại, em có thể đếm thử."
Tư Cẩn chỉ đếm một lát đã hoa cả mắt.
Cô quyết định làm khó Lục Phóng Tranh một chút, tiện tay hái một bông hồng.
"Anh có biết đây là giống hoa gì không?"
Loài hoa này gọi là Darcy, từng thấy ở chợ hoa trong nước, không ngờ ở Anh cũng có.
Lục Phóng Tranh nhún vai bất cần, "Anh không biết. Đều là người ta chuẩn bị."
Tư Cẩn tức giận cười, "Vậy anh có thành ý hay không đây?"
Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh Tư Cẩn, nắm lấy tay trái đeo nhẫn của cô.
"Bây giờ thành ý có hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao chúng ta cũng đã đính hôn rồi."
Tư Cẩn tất nhiên không thể tha cho anh, chuẩn bị để anh hiểu thế nào là "sư tử Hà Đông gầm", thì anh từ phía sau ôm chặt lấy cô.
"Em không định nói chuyện này với Trình Hân sao?"
Tư Cẩn biết ý của anh, giả vờ như hơi thở của anh khiến cô thấy nhột.
"Em chắc chắn sẽ nói cho cô ấy biết, nhưng không phải là lúc em đang đói cồn cào như bây giờ."
Elena từ hướng lâu đài đi tới, Lục Phóng Tranh buông cô ra, lại một lần nữa lịch sự kéo ghế cho cô, khôi phục trạng thái dùng bữa cùng nhau.
Tư Cẩn không thể uống rượu, trong ly rượu chỉ là nước ấm.
Cô vốn đã thấy đồ ăn Pháp không ngon miệng, mất đi rượu vang lại càng thêm nhạt nhẽo.
Nến trên bàn được thắp lên, họ dưới ánh nến đón gió biển, nhìn những bông hồng trong màn đêm, một lần nữa nắm tay nhau, bước trở lại lâu đài.
Sau khi tắm xong, bên ngoài trời đổ mưa, họ nằm đối mặt trên giường, Lục Phóng Tranh nhìn Tư Cẩn mở cuốn "Sonnets". Lá thư chơi khăm của Margaret tất nhiên đã không còn trong cuốn sách, có lẽ từ đầu đến cuối Lục Phóng Tranh cũng không biết chuyện này.
Dưới ánh đèn dịu dàng làm người ta buồn ngủ, cô đọc thơ Shakespeare cho anh nghe:
"Let me not to the marriage of true minds.Admit impediments. Love is not love.Which alters when its alteration finds,
Or bends with the remover to remove.
O no! it is an ever-fixed mark,
That looks on tempests and is never shaken..."
(Tôi không thể với tới tình yêu chân thực
Dẫu giữa thân tâm trở ngại có xen vào
Yêu...không yêu khi đã tình chân thực
Loại bỏ kiếm tìm hay tẩy xoá được sao
Ồ ra vậy tình yêu thường cố định
Bão tố phong ba khó chuyển dời)
Trước đây luôn là Lục Phóng Tranh đọc thơ tiếng Anh, sau đó cô lại mở cuốn "Thuý Ngọc Từ" mà cô mang từ Trung Quốc, giải thích từng bài từ trong đó cho anh nghe.
Thật ra họ không mong rằng sẽ hiểu được nhau, chỉ là để giết thời gian mà thôi.
Những năm tháng ấy, họ dành rất nhiều thời gian ở bên nhau, chia sẻ mọi vui buồn và dần dần đan cài nhau vào cuộc sống của mình.
Sau khi đọc xong bài thơ, ánh mắt cô rời khỏi trang sách, nhìn vào đôi mắt cũng đang nhìn cô từ bên kia cuốn sách của Lục Phóng Tranh.
"Ngày mai đi London với anh nhé, chúng ta sẽ đến Burlington Arcade."
Dĩ nhiên là để đặt nhẫn cưới của họ.
Nếu như lễ đính hôn có thể diễn ra mà không cần sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, thì lễ cưới thì không thể như vậy.
Tư Cẩn gấp cuốn thơ lại, đặt nó lên bàn cạnh giường.
Cô nằm lại bên cạnh anh, nghiêm túc nói với anh:
"Lục Phóng Tranh, em muốn đi ngủ, anh đừng làm phiền em."
Lần này dường như anh lại đặc biệt cố chấp, anh di chuyển trên gối một chút, đến khi mũi của hai người chạm vào nhau.
Cô nhắm mắt lại, anh cũng để yên cho cô nhắm mắt.
"Thật ra bà nội đã không khỏe như chúng ta thấy đâu, bà không thể ngồi máy bay mười hai tiếng vượt Đại Tây Dương để đến Trung Quốc."
"Mùa hè ở Anh là thời điểm thích hợp nhất để tổ chức đám cưới, nhưng mùa hè trôi qua quá nhanh, anh hy vọng năm nay chúng ta có thể hoàn thành điều này."
Tư Cẩn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Khi niềm vui nhạt phai, cô giống như con cá bị sóng biển đẩy lên bờ, không còn cách nào quay trở lại biển khơi.
Cô cũng căm ghét sự do dự của mình, căm ghét việc mình không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng lúc này, nhưng cô không thể mở lời.
"Từ khi anh tiếp quản Tập đoàn Hillsborough, ba mẹ anh luôn nghỉ dưỡng ở Hy Lạp, chỉ có Giáng sinh năm ngoái là họ đến Bath để cùng bà nội đón lễ."
"Anh sẽ bay sang Hy Lạp để báo với họ về chuyện này, nếu họ không muốn, họ có thể không tham dự lễ cưới của chúng ta."
Anh chưa bao giờ làm điều gì mà không chuẩn bị.
"Bây giờ anh là tổng giám đốc của Tập đoàn Hillsborough, anh sở hữu toàn bộ bất động sản của gia tộc, đây chính là ngôi nhà của chúng ta ở Anh."
"Nếu em muốn, dĩ nhiên chúng ta có thể sống ở ngôi nhà trên đường Hòa Bình."
Ngay cả khi họ kết hôn, với sự tôn trọng dành cho sự nghiệp của nhau, có lẽ họ sẽ phải chấp nhận việc sống xa nhau giữa hai đất nước.
Anh cọ nhẹ vào mũi cô, rồi khẽ chạm vào môi cô.
"Tiểu Cẩn, dù có phải xa cách, anh vẫn muốn trở thành người chồng hợp pháp của em, được công nhận bởi cả hai quốc gia, không chỉ là người tình của em."
Chiếc nhẫn trên ngón tay Tư Cẩn như thắt chặt lại, như thể nó cũng đang trách cứ sự thiếu can đảm của cô.
Cô xoay mặt nhẫn đính kim cương vào lòng bàn tay, nắm chặt nó.
Sau đó, cô mở mắt ra, trong ánh nhìn xuyên qua khe hẹp ấy, đôi mắt cô ngập tràn ánh sáng của anh. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, rúc đầu vào ngực anh, giọng nói vang lên như bị vùi lấp trong đó.
"Lục Phóng Tranh, em chỉ sợ mình không làm tốt thôi."
Cô không thích cảm giác lúc nào cũng lo sợ mình làm sai điều gì đó, lo lắng không yên.
Lục Phóng Tranh bật cười nhẹ, giọng anh vang lên trên nền tiếng mưa đêm hè, xâm chiếm vào lòng cô.
"Nhiều năm về trước, cũng vào một đêm mưa như thế này, cũng ở trong căn phòng này, anh cũng sợ mình làm không tốt."
Tư Cẩn ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu anh đang nói về điều gì, bực mình cắn vào tay anh một cái.
"Lục Phóng Tranh, em và anh không giống nhau. Ngay cả lúc anh trắng tay nhất, ít nhất anh cũng có một mái nhà che mưa, còn em thì suýt chút nữa không còn gì cả."
"Anh nói khi em đứng trước cửa sổ ở Hillsborough, giống như Audrey Hepburn trong "Bữa sáng ở Tiffany", vừa ăn chiếc bánh mì trong tay, vừa nhìn ngắm những món trang sức trong cửa sổ."
"Nhưng anh có biết không? Ít nhất Holly không phải lo cơm ăn áo mặc, còn em thì đã gần như không còn bữa sáng để ăn."
Dù làm bất cứ điều gì, anh luôn có chỗ dựa, có đường lui, còn cô thì không.
Cô cũng không thể như Holly, luôn đặt niềm tin vào đàn ông.
"Anh sẽ là chỗ dựa, là đường lui của em."
Anh cúi xuống, hoàn toàn đối diện với cô.
"Nếu em cảm thấy người khác mãi mãi không đáng tin, kể cả anh, anh có thể ký thỏa thuận tiền hôn nhân, chia cho em một nửa mọi thứ của anh."
Tư Cẩn rút tay về, "Em không muốn có được gì từ anh, Lục Phóng Tranh."
"Trong ánh mắt thế tục, em có nhiều thứ hơn anh. Em muốn cho anh nhiều hơn, em cảm thấy anh xứng đáng với tất cả những điều ấy."
"Bình yên, hy vọng, ấm áp, an lành, không ưu phiền... tất cả những điều đó đều nên thuộc về anh."
Họ ôm chặt lấy nhau.
Cơn mưa như đã tạnh, Tư Cẩn ngẩng đầu lên một chút. Mái tóc cô còn chưa khô hẳn, bám vào cổ Lục Phóng Tranh.
Cô thì thầm bên tai anh, như lời dụ dỗ của nữ thần Siren với những thủy thủ đi ngang qua.