"Không có gì..." Cậu cúi mặt ăn tiếp phần cơm của mình.
Bạch Ngạn Lâm cảm nhận thấy Lương Thiếu Phong không hề nói dối cậu. Hứa Vĩ Tùng có lẽ vì chuyện của anh nên tìm cách chia rẽ. Cậu tự hứa với lòng rằng sẽ không gặp lại tên đầu gấu kia nữa. Hắn nói là thích cậu, đúng là nhảm nhí.
Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc. Nhưng đến lúc ra về, Lương Thiếu Phong và Hứa Vĩ Tùng lại đứng ở cổng trường đối mặt nhau. Bạch Ngạn Lâm chạy nhanh đến xem tình hình.
"Để tao xem mày đóng kịch đến đâu." Hứa Vĩ Tùng hét lớn.
"Mày định làm gì? Đánh tao à?" Lương Thiếu Phong cũng không chịu thua.
"Được thôi, có bản lĩnh thì chiều nay chúng ta gặp nhau ở trên đồi, không gặp không về." Hứa Vĩ Tùng hăng hái đề nghị.
Lương Thiếu Phong liền gật đầu nhận lời. Bạch Ngạn Lâm bước đến.
"Hai người lại như vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì đâu. Ngạn Lâm, cậu đừng quan tâm."
Nhưng làm sao Bạch Ngạn Lâm không quan tâm cho được, cậu sợ Hứa Vĩ Tùng sẽ đánh anh một trận thê thảm.
Sau khi về nhà, Bạch Ngạn Lâm ngồi vào bàn, cậu ăn thật nhanh hết bát cơm rồi lại chạy đi.
"Ngạn Lâm! Con đi đâu?" Tiểu Lan hỏi theo.
"Con có việc gấp! Con xin phép đi ngay!"
"Ăn cho hết cơm đã chứ!" Bạch Thừa Ngân gọi.
Bạch Ngạn Lâm cầm điện thoại lên, cậu gọi cho Điền Tử Du cùng ra sau đồi với mình. Mặc dù trời đã đến cuối thu, nhưng ánh nắng buổi trưa đúng là gay gắt đến khó chịu. Từ nhà chạy đến ngọn đồi không phải gần, cả Bạch Ngạn Lâm và Điền Tử Du trán ướt đẫm mồ hôi, hai người thở hổn hển, rồi lần mò tìm đến chỗ hẹn. Ngọn đồi này được phủ bởi màu trắng của hoa diên vĩ, đây là nơi mà mỗi khi thấy phiền muộn, Bạch Ngạn Lâm thường đến đây, ngồi dưới gốc cây hóng mát, nhìn mặt nước hồ trong xanh và những đóa hoa đẩy đưa trong gió.
Lương Thiếu Phong và Hứa Vĩ Tùng đã đến, Bạch Ngạn Lâm liền núp sau bụi cỏ để nhìn lén, còn Điền Tử Du trèo lên cây nhìn xuống, háo hức như sắp được xem trận đấu võ. Nhìn hai người trước mắt đang căng thẳng nhìn nhau, Bạch Ngạn Lâm hồi hộp muốn xông đến can ngăn, nhưng lại bị bạn của mình ra hiệu trốn trong bụi cỏ. Lương Thiếu Phong nói trước.
"Được rồi, nói chuyện thật sòng phẳng đi. Đến khi nào mày mới để yên cho tao và Ngạn Lâm hả?"
"Đến khi nào cho cậu ta thấy được bộ mặt thật của mày."
"Mày muốn ám chỉ gì?"
"Không ám chỉ gì hết, tao chỉ đang nói sự thật thôi. Mày nghĩ dùng khuôn mặt đẹp trai đó thì lừa được bọn con gái được sao?"
"Im đi."
Lương Thiếu Phong đấm một phát làm Hứa Vĩ Tùng ngã xuống đất. Bạch Ngạn Lâm không thể đứng nhìn được nữa, cậu ra khỏi bụi cỏ và chạy đến đỡ hắn dậy.
"Thằng khốn! Đừng tưởng là tao thua mày!"
"Vậy sao?" Lương Thiếu Phong cười nhếch môi.
"Hai người có thôi đi không?" Bạch Ngạn Lâm gào lên.
"Ngạn Lâm, tránh ra đi, chuyện không liên quan đến cậu." Lương Thiếu Phong kéo tay Bạch Ngạn Lâm.
"Có đấy!"
Bạch Ngạn Lâm nhìn Hứa Vĩ Tùng, cậu sợ hắn tức giận sẽ nói ra hết mọi chuyện. Nhưng không ngờ, hắn nắm chặt lấy cổ tay cậu rồi kéo về phía mình.
"Vĩ Tùng...cậu muốn làm gì...?"
Bạch Ngạn Lâm vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, thân thể của cậu làm sao so được với Hứa Vĩ Tùng. Hai đôi mắt nhìn nhau, rồi hắn đưa môi chạm vào môi cậu. Lương Thiếu Phong thì đứng đờ người ra, còn Điền Tử Du ngồi trên cây cũng té nhào xuống vì cảnh tượng trước mắt. Bạch Ngạn Lâm không chống cự nữa, lưỡi hắn và cậu chạm vào nhau, rồi quấn lấy nhau thật mãnh liệt, nụ hôn ngọt ngào ấy làm cậu không dứt ra được.
Bạch Ngạn Lâm bất ngờ đẩy Hứa Vĩ Tùng ra, cậu hít thở để lấy lại bình tĩnh.
"Mày hiểu rồi chứ?"
"Ngạn Lâm, chuyện này là sao?"
"Tớ...tớ..." Bạch Ngạn Lâm ấp úng.
"Mày định gây khó dễ cho Ngạn Lâm hả?" Hứa Vĩ Tùng trừng mắt.
Lương Thiếu Phong ngỡ ngàng nhìn Bạch Ngạn Lâm, ánh mắt bộc lộ một sự khinh bỉ và sợ hãi không ít. Cậu run giọng giải thích:
"Thiếu Phong...cậu nghe tớ nói..."
"Cậu im đi!" Lương Thiếu Phong giận dữ tát vào mặt của Bạch Ngạn Lâm, cái tát như kéo cậu đến một khoảng không gian tăm tối. Không chỉ đau trên khuôn mặt, mà dường như trái tim cậu đang rạn nứt thành từng mảnh.
"Con mẹ nó, mày chết chắc rồi!" Hứa Vĩ Tùng liền túm lấy cổ áo của Lương Thiếu Phong, rồi hắn đè anh ra đâm túi bụi vào mặt.
Hai người đánh nhau một trận kịch liệt, Bạch Ngạn Lâm vẫn còn bị cái tát kia làm cho đứng hình. Điền Tử Du chạy đến thì cũng bị hứng trọn một đấm vào trán.
"Bà không chịu nổi nữa! Có dừng lại không hả!" Điền Tử Du đẩy ngã cả hai người, rồi đấm trả mỗi người một cú. Cô đỡ Bạch Ngạn Lâm đứng dậy, cậu đang rưng rưng khóc.
"Cậu có sao không?" Điền Tử Du hỏi.
Bạch Ngạn Lâm bước đến gần Lương Thiếu Phong, cậu nghẹn giọng nói:
"Thiếu Phong, đã như vậy thì tớ không giấu cậu nữa. Tớ đã thầm yêu cậu khi chúng ta vào lớp 10, nhưng tớ không thể nói ra...tớ sợ cậu sẽ bỏ mặc tớ...tớ sợ mất cậu..."
"Cậu đừng nói nữa! Tôi...cậu làm tôi cảm thấy ghê tởm. Đừng đến gần tôi nữa. Tôi đã có người yêu là Thụy Vân rồi."
Hứa Vĩ Tùng đứng cạnh bên Bạch Ngạn Lâm, hắn chỉ tay về phía Lương Thiếu Phong và nói:
"Mày nên nhớ, mày cũng từng giống như tao thôi. Thậm chí, mày còn đánh nhau ở quán Bar, nếu không có tao thì mày toàn mạng để đứng đây sao?"
"Không ngờ..." Điền Tử Du nhìn Lương Thiếu Phong "Thiếu Phong, tôi không ngờ cậu là con người đó, cậu..."
"Từ nay, cậu khôn hồn thì tránh xa tôi ra, đừng bao giờ nhắc đến tên tôi. Chúng ta không còn là bạn nữa! Nghe rõ chưa? Nếu còn cố tình thì đừng trách tôi"
"Mày dám hăm dọa cậu ấy hả?" Hứa Vĩ Tùng tiến đến định đánh Lương Thiếu Phong.
Từng lời nói của Lương Thiếu Phong như con dao đâm vào tim Bạch Ngạn Lâm. Nước mắt cậu tuôn trào xuống hai bên má.
"Thiếu Phong...xin lỗi..." Bạch Ngạn Lâm chạy vụt đi, chạy thật nhanh như muốn xóa sạch hình ảnh Lương Thiếu Phong trong đầu. Điền Tử Du và Hứa Vĩ Tùng chạy theo, nhưng cậu đã lên xe đạp đi mất dạng. Trời bỗng đổ một cơn mưa thật lớn, nhưng Hứa Vĩ Tùng vẫn cố gắng, mong sao có thể theo kịp được cậu.