Lúc ba người đang nói chuyện, Hạng Dương liếc mắt ra ngoài cửa sổ sau đó liền kích động vỗ ghế của hai người ngồi phía trước. Hai người kia nghe thế cũng nhìn ra, quả nhiên thấy có vài người cảnh sát đi vào, 3 người canh ở cửa ra vào, sau đó hình như là quản lý của công ty hậu cần và nhân viên đang ở bên trong, 4 5 người xếp thành một hàng, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.
“Thằng nhóc kia là đội phó của đội hình sự trinh sát ở phân cục Đại Hồng, tên là Đới Soái.” Thái Thành Tể chỉ vào bóng người đang lắc lư ở cửa ra vào nói: “Nhìn xem, nhìn xem, gọi điện thoại rồi, tôi nghĩ một lát nữa là tin đến tay chúng ta!”
Quả nhiên, chưa tới 10 phút sau điện thoại của Giang Ly đã vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, Giang Ly lái xe đi, một lúc sau mới quay trở lại rồi trực tiếp chạy vào bãi đậu xe của công ty hậu cần. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe hơi trực tiếp dừng trước cửa, ngay sau đó cả ba người lần lượt bước xuống xe.
Tại tiếp điện thoại xong về sau, Giang Ly đem xe lái đi, một đoạn đường về sau lại gãy trở về, lúc này trực tiếp mở lên hậu cần công ty trước mặt bãi đỗ xe. Tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe hơi trực tiếp đứng tại cửa chính, ngay sau đó ba người bọn họ lần lượt từ xe trên dưới đến.
Đới Soái bị tiếng đóng cửa xe gây chú ý, lúc nhìn thấy người đến có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới ra đón và bắt tay họ. Sau khi chào hỏi, anh ta lại hoài nghi giơ tay lên xem lại đồng hồ: “Tôi gọi điện báo cáo phía trên còn chưa tới 20 phút, mấy anh cũng nhanh thật đấy.”
Giang Ly mỉm cười: “Đúng lúc chúng tôi đang ở gần đây, nhận được điện thoại lập tức chạy tới, nghe nói các cậu phát hiện ra một số manh mối ở đây, là chuyện gì?”
“Là thế này, sáng nay đồn cảnh sát như thường lệ tiến hành đi thu thập thông tin trong cộng đồng, tiện thể kiểm tra tình hình phòng cháy. Theo như những gì cảnh sát ở đồn báo lạ thì công ty hậu cần này vẫn luôn phối hợp với họ, nhưng hôm nay trong lúc kiểm tra thì người quản lý lại tỏ ra rất lo lắng khi họ đi lên lầu.” Đới Soái bước tới gần, nhỏ giọng nói: “Anh cũng biết đó, gần tới ngày lễ nên các anh em đều vô cùng căng thẳng, cộng thêm thời gian trước Cục thành phố các anh lại phát thông báo nên họ đã đặc biệt cẩn thận để ý! Nói thật nếu là 1 tháng trước thì chẳng ai để tâm đến, nhưng giờ họ đã lao thẳng vào họng súng rồi! Hai vị cảnh sát kia lên tầng 2 nhìn kỹ càng, cuối cùng phát hiện ra một cánh cửa bí mật, lúc yêu cầu quản lý mở ra thì anh ta lại từ chối, nói là chỉ có ông chủ mới có chìa khoá, giờ phải đợi ông chủ của họ về thì mới mở ra được. Anh ta cũng nói bên trong chỉ toàn là thùng giấy đựng đồ linh tinh, lâu ngày rồi nên rất bẩn.”
“Hai vị cảnh sát kia cũng không động cỏ đánh rắn, sau khi rời khỏi liền lập tức báo cáo lại tình huống, đồng thời ở lại trong một quán ăn bên cạnh để tiện xem xét động tĩnh bên này. Cũng may là chúng tôi cũng đến khá nhanh, vừa nãy lúc đến đây cháu trai này đã khoá cửa không kinh doanh nữa, bảo không có gì mờ ám thì ai mà tin được?”
Đới Soái nói xong liền ra hiệu cho cấp dưới trông coi mấy người nhân viên của công ty hậu cần, sau đó vẫy tay ra hiệu ba người Giang Ly cùng đi lên lầu: “Chúng tôi đã phá cửa thành công, tìm thấy một căn phòng trên tầng 2, sau khi kỹ thuật viên mở khoá thì tôi mới liên hệ và báo cáo cho các anh đến hỗ trợ.”
Vừa nói ba người vừa đi tới cánh cửa bí mật trên tầng 2, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây là một căn nhà kho rất tối, chỉ có ánh sáng từ một ô cửa thông gió nho nhỏ trên mặt tường cao sát nóc chiếu vào. Đúng như người quản lí kia nói, bên trong rất bẩn, còn có một mùi khai của nước tiểu rất khó chịu.
Diện tích nhà kho này nhỏ hơn rất nhiều so với tầng hầm của “Thịnh Tửu Trang”, lúc này bên trong có rất nhiều cái lồng chỉ cao khoảng 1 mét nhưng khá lớn, đặt san sát nhau. Kỹ thuật viện của phân cục Đại Hồng đang ở bên trong, trên những chiếc lồng đều được phủ một mảnh vải đen bên trên, một góc vải được vén lên, đứng ở cửa ra vào có thể mơ hồ thấy được bóng người bên trong lồng.
“1, 2, 3, 4… 9…” Thái Thành Tể đưa tay ra đếm từng người một, sau khi đếm xong anh ta im lặng mấy giây rồi mới mở miệng: “Fuck, Tịch Huyên nói thật? Chỉ ở đây thôi đã có 9 người rồi!”
“Xe cứu thương đang trên đường tới.” Đới Soái đứng sau lưng Giang Ly nói: “Vì lúc chúng tôi nhận được phản hồi của đồn cảnh sát cũng không xác định được tình huống cụ thể nên chưa kịp… Nhưng đã lập tức tới. Sau khi kỹ thuật viên kiểm tra, người bên trong đều chỉ bị mất ý thức, hô hấp vẫn ổn, giống như là bị cho uống thuốc an thần.”
Sau khi anh ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, một lúc lâu sau đó Giang Ly mới trầm giọng nói: “Hỏi bọn Phương Giai Mậu đến đâu rồi?”
Vài phút nữa trôi qua, xe cứu thương lần lượt đến nơi, trung tâm điều hành đã huy động 5 chiếc xe cứu thương từ phạm vi toàn thành phố đến. Phương Giai Mậu và đồng nghiệp cũng đến sau đó, để giữ gìn hiện trường, cảnh sát Cục thành phố và phân cục bắt đầu lần lượt khiếng từng cái lồng ra, sau đó để nhân viên y tế tiếp nhận và tiến hành kiểm tra tình trạng cho các nạn nhân.
Khi các nhân viên y tế lần lượt khiêng các nạn nhân trong lồng ra, mọi người có mặt ở đó đều bàng hoàng, 9 người bên trong lồng thì có khoảng 4 người không xê xích với Tịch Huyên là bao, đã là trẻ thành niên, 5 người còn lại nhìn đều rất non nớt, chỉ khoảng 16, 17 tuổi, thậm chí còn có thể là nhỏ hơn.
Sau khi xác định những nạn nhân này đều không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhân viên y tế khiêng từng người lên xe, ngay sau đó chiếc xe cứu thương gào thét lao về bệnh viện.
Trong lúc đó Phương Giai Mậu đã đứng trước cửa căn phòng không còn ai nữa, sau đó ra hiệu cho đồng nghiệp lấy đèn ra chiếu sáng. Đến khi ánh sáng chiếu rõ ràng cảnh tượng trong phòng, đồng tử anh ta bỗng co lại: “Đội… Đội trưởng Giang?”
Giang Ly đi tới, Thái Thành Tể và Hạng Dương đi theo nhìn.
Phương Giai Mậu chỉ vào vị trí vừa rồi của 9 cái lồng, bụi bẩn trên mặt đất bị lồng đè lên tạo ra vết hằn, sau đó anh ta đi đến bên cạnh chỉ xuống, ở đó cũng có vài vết tích tương tự: “Số lượng nạn nhân thay đổi, không chỉ có 9, ít nhất là 13 người!”
Giang Ly thở gấp, sau đó ném lại một câu “Bắt đầu lấy bằng chứng” rồi nhanh như gió đi ra cầu thang, sải chân đi xuống tầng.
Hạng Dương và Thái Thành Tể cũng vội vàng chạy theo xuống, Đới Soái một mặt mơ hồ nhưng vẫn lập tức đi theo.
Quản lý công ty hậu cần này đang cúi đầu ủ rũ đứng ở cửa chính, mắt đảo liên hồi nhìn cảnh sát đang trông chừng họ, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn trịa tràn đầy nét đau khổ: “Đồng chí cảnh sát… Thật sự là oan uổng quá…”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời thì Giang Ly đầy sát khí đã vọt lên trước mặt anh ta, trong khoảnh khắc đó khoảng cách giữa hai người dường như chỉ có khoảng 10 cm.
Tên quản lý bị gương mặt đột nhiên phóng đại trước mắt mình doạ cho hoảng sợ, 4 người bên cạnh cũng cả kinh khẽ run rẩy.
“…” Tên quản lý không dám cử động, chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh.
“4 người còn lại đâu?”
“Hả?” Tên quản lý chớp mắt, run rẩy đáp: “Cái gì mà 4…”
“Trong căn phòng trên lầu có 13 nạn nhân, giờ chỉ còn lại 9 người, 4 người con lại đang ở đâu?” Khí áp quanh người Giang Ly giảm theo từng chữ anh nói ra, sau khi chữ cuối cùng được thốt ra, cả người anh đã giống như la sát trong địa ngục, khiến người xung quanh cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.
“Không… Không…” Tên quản lí bắt đầu run lên cầm cập, lắp bắp nói: “Oan quá… Ngay cả chuyện trong căn phòng trên lầu có người tôi còn không biết…” Anh vừa hét lớn vừa nắm lấy cái đùi giờ đã mất hết sức lực của mình.
Đới Soái thấy thế liền lo lắng, chọc vào vai Hạng Dương nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Giang của mấy anh không sao chứ? Tôi thấy sao anh ấy có vẻ đang muốn đánh người thế này! Phía trên có camera giám sát, nếu sau này bị ai cắn ngược thì nguy to đấy! Nghe nói trong đội của các anh đã có người gặp chuyện rồi đúng không? Chính vì thế phải chú ý hơn chứ, bộ phận giám sát đang đợi nắm bím tóc của các anh đấy!”
Hạng Dương nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn camera phía trên, im lặng một chút rồi mới khẽ cười một tiếng: “Đội trưởng Giang từ trước tới nay làm việc đều có chừng mực, yên tâm đi!”
“Không biết?” Giang Ly cười lạnh một tiếng, đột nhiên tiến về phía trước một bước, trán hai người gần như đụng vào nhau.
Tên quản lý bị doạ đến mức lập tức nhắm mắt lại, cơ thể phản ứng theo bản năng, đột nhiên dùng sức không nhỏ vươn tay về phía trước, giống như đang muốn bảo vệ đầu mình không bị thương. Nhưng trong khoanh khắc anh ta chạm tay vào lồng ngực người đối diện, Thái Thành Tể đứng ở cầu thang bỗng hét lớn: “Đệch mợ, đánh lén cảnh sát à?”
“Hả?” Anh gần như bật dậy vì sợ hãi, vội vàng định giải thích nhưng 1 giây sau đã thấy trời đất quay cuồng.
Chỉ thấy Giang Ly vươn tay khống chế được cánh tay phải của anh ya, bàn tay như kìm sắt dùng sức nắm vai phải anh ta, lấy điểm tựa rồi quăng anh ta xuống mặt đất. Khuôn mặt tên phụ trách cọ xuống nền xi măng thô, quan trọng là cánh tay truyền đến cơn đau mãnh liệt khiến anh ta không khỏi tru lên như heo bị chọc tiết.
“Đau… Đau!!! A!!!” Cái mặt tròn trịa của tên quản lý đã trướng thành màu gan heo, thậm chí còn hơi tím tái.
Tay Giang Ly tạm thời buông vai phải anh ta ra, dùng sức đè đầu anh ta đập xuống nền xi măng dau đó ghé vào tai tên quản lý gằn từng chữ: “4 nạn nhân kia, họ, ở đâu?” Không phải là anh ra tay quá độc ác, nếu nhóm người kia thật sự lợi dụng sự hời hợt của công ty hậu cần để chuyển nạn nhân ra ngoài, thì không ai nói được tình hình của họ hiện giờ ra sao. Chỉ cần chậm trễ 1 giây, chuyện tồi tệ nhất cũng có thể xảy ra!
Thấy tên quản lý kia vẫn lo khóc lóc, hai cánh tay anh tăng lực thêm một lần nữa, khiến anh ta tưởng sọ não của mình sắp bị đè cho nát vụn. Không ai không sợ chết, loại vì tiền bán mạng người như anh ta càng sợ, vì vậy không ngừng khóc nức nở kêu gào: “Tôi nói… tôi nói…”
Lúc anh ta còn đang lải nhải trong miệng thì Giang Ly đã lôi anh ta đứng dậy, xách cổ áo anh ta giữ vào cánh cửa kính phía sau.
“Đừng có giở trò láu cá.” Giang Ly sau khi nói xong liền thả lỏng tay ra, sau đó ngẩng đầu nhìn camera giám sát, hất cằm về phía Hạng Dương: “Sao chép và lưu giữ lại những bằng chứng anh ta đã cản trở cảnh sát chấp hành công vụ, nếu anh ta chịu thành thật khai báo thì thôi, còn không thì ông đây không ngại cho anh ta gánh thêm một tội danh nữa.”
“Rõ!” Hạng Dương cười toét miệng đáp lại.
Thái Thành Tể tiến lên xách người đã co quắp trên mặt đất lên, dẫn họ tới chỗ máy tính mở video giám sát lúc vừa rồi cho gã quản lý xem. Thật trùng hợp là ở góc độ này Giang Ly chỉ như đang hỏi anh ta bình thường, sau đó bước về phía trước một bước nhỏ, anh ta lại đột nhiên đưa tay ra giống như đang định đánh lén cảnh sát.
“Nói đi, 4 người kia bị đưa đi đâu rồi?” Giang Ly gõ mặt bàn, hỏi.
“Mấy người đó đều được chở đi khỏi chỗ tôi mấy ngày trước, chúng tôi sử dụng chuyến xe tải chạy hàng đêm để chuyển, mỗi ngày một cái. Về phần chuyển đi đâu thì tôi thật sự không biết!” Gã quản lý liên tục xua tay: “Tôi chỉ giúp đỡ điều hành thôi, thậm chí trước khi mấy người đến tôi còn không rõ trong lồng là cái gì!”
“Anh biết tất cả những chiếc xe tải đó sẽ đi đến đâu đúng không?” Giang Ly ném cây bút tới trước mặt gã: “Viết ra!”
…
Giờ đã là giữa trưa, bên ngoài công ty hậu cần khá náo nhiệt, có vẻ như xe cảnh sát và xe cứu thương đã thu hút vài người rảnh rỗi ở gần đó đến, bên ngoài dải phân cách có vài người duỗi cổ muốn nhìn rõ, thậm chí còn có mấy đài truyền hình địa phương nghe ngóng được tin tức cũng nhanh chóng chạy đến. Phóng viên đang cố thương lượng với cảnh sát canh gác bên ngoài để tìm cơ hội phỏng vấn trực tiếp.
“Này… Đi ra rồi, anh xem tôi nói đi, đúng là có chuyện xảy ra thật rồi!” Đám người bỗng lao nhao lên.
Hoá ra là cảnh sát đang áp giải gã quản lý và 4 nhân viên lên xe, chuẩn bị mang về Cục để tiến hành thẩm vấn. Giang Ly cũng đi ra phía sau, anh muốn về Cục ngay lập tức để tiến hành kiểm tra và truy tìm tung tích dựa trên những tin tức của gã quản lý vừa cung cấp, đồng thời bàn bạc lại với lãnh đạo một chút, có lẽ sẽ phải nhờ đến sự hỗ trợ của công an ngoài thành phố.
Sau khi anh ra khỏi cửa đứng trên bậc thang quét mắt nhìn đám người phía trước một vòng, chợt dừng mắt lại ở một hướng, Nhìn khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, đáy mắt anh thoáng lộ ra chút bất lực, có thể nói thấy cô xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên, nếu cô không tới thì mới là kỳ lạ.
“Đi thôi đội trưởng Giang, nhìn gì đấy?” Hạng Dương đi đến phía sau Giang Ly, thấy nét mặt của anh cũng hiếu kì nhìn theo: “Đệch? Kia có phải là…” Ngay sau khi anh ta mở miệng, Giang Ly đã đi xuống mấy bậc thang, mở cửa xe ra ngồi vào. Anh ta chỉ có thể kéo Thái Thành Tể ở bên cạnh, hất cằm về hướng kia: “Thái Bao, tôi không hoa mắt phải không, kia là em gái!”
Thái Thành Tể mờ mịt nhìn theo, bọn họ cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng, nếu để người khác biết Tô Ngôn xuất hiện ở đây thì chắc chắn sẽ có chuyện. Sau khi xác nhận anh ta mới khẽ gật đầu: “Mặc dù là đội mũ, kéo vành nón xuống thấp nhưng hẳn là cô ấy. Anh đã quên đội trưởng Giang từng nói, nhờ có thẻ nhớ của cô ấy đưa mới tìm ra được chỗ này à!”
“Lên xe rồi hẵng nói.” Hạng Dương đẩy lưng anh ta, hai người cũng chui vào trong xe.
“Thì ra là em gái à đội trưởng Giang!” Hạng Dương ngồi ở ghế sau vươn tay chọc Giang Ly.
Giang Ly không đáp lại, chỉ vươn tay nhấn nút khởi động xe, trong nháy mắt động cơ đã bắt đầu gầm gừ. Anh treo đồ lên ngay ngắn, quan sát tình hình xung quanh một chút rồi chuẩn bị rời đi.
“Mà sao cái mũ cô ấy đội nhìn quen mắt thế?” Thái Thành Tể ngồi bên ghế phụ lái lẩm bẩm.
Lúc này Hạng Dương mới bừng tỉnh, vỗ tay một cái, suýt chút nữa nhảy khỏi ghế sau: “Còn cái áo thun cô ấy mặc nữa, đội trưởng Giang, hình như anh cũng có một cái y hệt đúng không? Không đúng không đúng… Cái áo thun của em gái đang mặc rộng thùng thình… Không phải là của anh đấy chứ?”
Oanh!
Chiếc xe vèo một cái liền lao ra khỏi đó. Hạng Dương trực tiếp ngã về chỗ ngồi phía sau, suýt chút nữa lăn ra khỏi ghế. Thái Thành Tể đã thắt dây an toàn thì tốt hơn một chút, nhưng cú tăng tốc đột ngột cũng khiến anh ta đập lưng vào ghế, xương cổ phát ra tiếng “rắc” giòn tan.