Cảnh Hồn

Chương 70: Nữ nhân mê hồn án 14



Chiếc xe 1 giây trước còn ở nguyên tại chỗ, 1 giây sau đã không còn thấy rõ nữa, Tô Ngôn đang che giấu bản thân trong đám người ngược lại hơi sửng sốt. Cô biết chắc chắn bọn Giang Ly đã phát hiện ra cô đến đây, nhưng tình huống thật sự gấp gáp đến thế sao? Nhìn tốc độ kia chắc hẳn đã phát hiện được manh mối gì đó rất quan trọng nên mới nôn nóng trở về Cục như thế.

Thật ra lúc xe cứu thương vừa mới tới thì cô đã đứng chung với những người vây xem bên ngoài rồi, vì vậy cũng nhìn thấy 9 nạn nhân kia được đưa lên xe. Họ đều trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, dù lúc đi ra trên thân được nhân viên y tế che chắn lại, nhưng từ cánh tay trần lộ ra cũng có thể đoán được tình hình lúc họ được tìm thấy là như thế nào.

Tịch Huyên đã trải qua những ngày tháng áo rách quần manh, bị nhốt trong lồng ròng rã 6 năm, còn những cô bé này thì sao? Họ đã phải chịu đựng bao lâu rồi? Họ có may mắn được như Tịch Huyên, sau khi trải qua những ngày tháng sợ hãi còn có thể giữ vững ý thức của mình, sau này có thể hồi phục lại sinh hoạt thường ngày dưới ánh sáng mặt trời không?

Mọi thứ đều là ẩn số.

Thấy những chiếc xe cảnh sát lần lượt rời đi, chỉ còn lại 2 chiếc, hẳn là Phương Giai Mậu và đội kỹ thuật vẫn còn ở bên trong lấy chứng cứ. Tô Ngôn thấy cũng không cần thiết ở lại nữa, truyền thông cũng kéo đến ngày càng đông. Cô kéo cái khẩu trang màu đen lên, ép vành nón xuống thật thấp rồi thừa dịp đám người xung quanh vẫn đang túa đến, linh hoạt vượt qua đám đông rồi vẫy một chiếc taxi rời khỏi.

Lúc cô trở về biệt thự nhà họ Tô thì cũng đã là 1 tiếng sau, cô nhìn xung quanh để xem tình hình trong sân, thấy xe của Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ không có ở đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Ban ngày, Tô Thế Minh thường ở công ty, còn Trịnh Tuệ lúc này không phải ra ngoài đánh bài thì cũng là đi mua sắm với những bà lớn.

Cô lén lút như ăn trộm bấm chuông cửa, dì giúp việc chạy ra mở cửa, thấy cô kéo khẩu trang xuống dì hoàn toàn lộ ra vẻ sợ hãi: “Ngôn Ngôn? Con… Con sao lại ăn mặc thế này?”

Cô “suỵt” một tiếng, chen vào cổng đi vào trong nhà. Trên người cô đang mặc chiếc áo thun dài màu đen của Giang Ly, trước ngực có vài chữ màu trắng đơn giản, bên dưới mặc một cái quần thể hao màu xám đậm, ống quần được gấp lên một khoảng lớn, trên chân vẫn là đôi giày cao gót hôm qua, tổng thể trang phục này chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung: Dở dở ương ương.

“Mẹ con không có ở nhà sao?” Cô thấp giọng hỏi.

“Không có…” Dì lắc đầu, nhìn cô nhanh như chớp chạy lên cầu thang thì cũng vội vàng theo sau, hướng về phía trên hô: “Nhưng lát nữa sẽ về đấy, lúc sáng nghe ba mẹ con nói tối nay có một bữa tiệc thương nghiệp phải đi, còn định dẫn con theo.”

“Con biết rồi.” Tô Ngôn vừa chạy vừa lớn tiếng đáp lại.



Gần 3 giờ chiều, Tô Ngôn trong phòng nghe dưới lầu truyền đền tiếng của Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh, hình như Trịnh Tuệ đang hỏi dì giúp việc cô đã về hay chưa. Quả nhiên khoảng 2 phút sau, cửa phòng bị gõ vài tiếng, sau đó Trịnh Tuệ đẩy cửa bước vào.

Trịnh Tuệ nhìn con gái mình đang dựa vào đầu giường đọc sách, giả vờ hỏi: “Tối qua con không về nhà, đã đi đâu vậy?”

“Ở Cục.”

“Con đừng có lừa mẹ! Không phải nói là đi cùng với con trai nhà họ Giang sao? Mà con đang ngưng chức, về Cục làm cái gì?” Trịnh Tuệ nhướng mày, cho rằng cô đang nói dối.

“Giang Ly là sếp của con, con ở cùng anh ấy thì tất nhiên là ở Cục rồi.” Mắt Tô Ngôn vẫn dán vào sách: “Không phải con đã nói rồi sao, vì phạm phải sai lầm nên bị tạm thời cách chức, hôm qua bộ phận giám sát đã liên hệ con để trở về Cục điều tra.”

Trịnh Tuệ nghe vậy mới cẩn thận nhìn sắc mặt của cô một chút, quả nhiên quầng thâm dưới mắt rất rõ, vừa nhìn đã biết tối qua không được nghỉ ngơi. Cảm xúc trong đáy mắt bà ta nhanh chóng chuyển thành thất vọng: “Hôm nay là kỷ niệm lễ cưới của ba mẹ nhà họ Diêm, trong nhà họ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mẹ và ba con cũng đi. Con…”

Không như dự liệu của Tô Ngôn, bà ta có chút do dự, rất lâu sau mới tiếp tục nói: “Trước đây vì chuyện kia mà nhà họ Diêm đã thay đổi thái độ với nhà chúng ta, không còn thân thiết như lúc trước nữa, gần đây còn muốn đá ba con ra khỏi hạng mục hợp tác lúc đầu đã bàn bạc. Con có biết nếu nhà chúng ta bị đá ra thì tổn thất bao nhiêu tiền không? Gần 1 tỷ! Một khi như thế thì công ty của ba con sẽ bị tổn thất nặng nề, không cách nào cứu nổi. Hôm nay ba mẹ đi vì muốn có thể tiếp tục hợp tác, con không đi cũng được, để kẻo người ta nhìn thấy con lại nghĩ đến chuyện không vui.”

“1 tỷ? Ít vậy thôi á?” Tô Ngôn đảo mắt, chẳng phải tối hôm trước Diêm Phi nói là 4 tỷ sao? Nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã hiểu được điểm mấu chốt, Diêm Phi đang muốn đem số vốn của nhà họ Tô nắm lại trong hạng mục này, từ đó làm đứt đoạn mắt xích tài chính của công ty họ Tô, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng ba mẹ nhà họ Diêm không như thế, họ không muốn tiếp tục hợp tác với kẻ đã “hãm hại” con trai mình vào tù, đang tìm lý do để huỷ bỏ hợp tác lần này, đá nhà họ Tô sang một cái hố ít tiền hơn, nhưng ít ra so với cái hố 4 tỷ kia thì nhà họ Tô sẽ không phá sản.

Ba của Diêm Phi vẫn chưa về hưu, ở tập đoàn Thiên Thịnh cũng chưa tới phiên tiểu bối như anh ta đưa ra quyết sách quan trọng, tất nhiên 4 tỷ không phải là con số nhỏ, tập đoàn Thiên Thịnh không xử lý tốt sẽ bị phản phệ lại. Diêm Phi có bệnh chứ không phải ba hắn có bệnh, tập đoàn yên ổn mới là điều tiên quyết.

“Ít?” Trịnh Tuệ nghe thấy cô nói thế thì vô cùng tức giận, lấy một cái gối trên ghế ném lên giường: “Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái thế này chứ, đã lớn như thế không giúp được cái gì thì thôi, còn gây chuyện suốt ngày!”

Tô Ngôn tránh khỏi cái gối, bước xuống giường cười hì hì: “Được rồi, con biết con có lỗi với hai người, vì vậy tối nay ba mẹ cứ dẫn con theo đi! Mẹ, mẹ nghĩ lại đi, cha mẹ của Diêm Phi không phải đang kìm nén đó sao? Giờ con bị cách chức tạm thời đã đủ thảm rồi, tối nay con nghiêm túc đi xin lỗi, ít ra thì họ cũng vui vẻ một phần đúng không? Nhà họ Diêm cũng là thương nhân, lúc trước chọn hợp tác với chúng ta nhất định là có lợi ích, làm gì có ai thấy tiền mà không kiếm chứ.”

Trịnh Tuệ nhìn cô một cách kỳ lạ, sau đó chần chừ nói: “Vậy để mẹ bàn lại với ba con một chút?”

“Được.” Tô Ngôn cười xán lạn.

Kết quả bàn bạc cuối cùng là… Tô Ngôn xuống xe, nhìn căn biệt thự lớn hơn rất nhiều so với nhà của mình, lập tức sờ tay lên bộ mini suit đang mặc. Đi theo vợ chồng Tô Thế Minh không ít lần rồi, hôm nay cuối cùng cũng được mặc bộ mini suit mà cô thích, dù rất trang trọng và nổi bật nhưng quần và áo khác có thể che được những chỗ cần che, hoạt động thuận tiện hơn cái váy đuôi cá kia nhiều.

Đã có không ít người trong biệt thự, mọi người đều mặc những trang phục lộng lẫy. Cha mẹ nhà họ Diêm đứng ở một chỗ trò chuyện với các vị khách, nói cho cùng thì kỷ niệm lễ cưới không phải là điểm quan trọng, quan trọng là những người khách hôm nay đến có thể mang được lợi ích gì cho tập đoàn Thiên Thịnh.

Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ tiến lên chào hỏi, trong khoảnh khắc cha mẹ nhà họ Diêm nhìn thấy Tô Ngôn, nụ cười giả tạo trên mặt lập tức đông cứng lại. Mẹ Diêm mở miệng trước, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười nói với Trịnh Tuệ: “Hiếm khi được gặp con gái nhà chị bên ngoài, không phải con bé vẫn luôn bận rộn sao? Trưởng bối như chúng tôi đến thăm còn chưa có thời gian gặp mặt, không tầm thường, rất có tiền đồ đấy.” Rõ ràng là vẫn để trong lòng chuyện Diêm Hạo bị bắt lúc trước.

“Ha ha… Ha ha…” Trịnh Tuệ hơi xấu hổ, khô khốc cười vài tiếng rồi mới trừng mắt liếc Tô Ngôn một cái, nói: “Tiền đồ gì chứ, chưa biết sau này còn được làm cảnh sát không nữa! Là Ngôn Ngôn nhà tôi còn trẻ không hiểu chuyện, không biết lễ phép, hôm nay cố ý đến đây để xin lỗi anh chị, những chuyện nó làm trước kia đúng là sai rồi.”

“Thôi đừng!” Mẹ Diêm khinh thường nói: “Chúng tôi sao gánh nổi lời xin lỗi, chuyện của Tiểu Hạo nhà tôi cũng không hay ho gì, hôm nay đã đến thì cứ ăn ngon uống sướng đi, đừng có về nhà lại bảo chúng tôi tiếp đãi không chu đáo.”

Trịnh Tuệ vội vàng chọc vào eo Tô Ngôn.

Tô Ngôn nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình bèn mỉm cười: “Được, chú và dì đã rộng lượng không cần nói xin lỗi nữa, nếu con xin lỗi thì chắc khác nào không tôn trọng người lớn đâu.”

Lời này vừa thốt ra, xung quanh nhất thời im lặng đến chết người.

Tô Thế Minh thấy tình hình không ổn, giơ tay lên tát cô một cái, Trịnh Tuệ thì như rơi xuống hầm bằng, trong lòng cực kỳ hối hận.

Mẹ Diêm bị những lời nói này làm cho sắc mặt trắng bệch, quay người rời đi, còn ba Diêm vẫn bình tĩnh hơn nhiều, giữ nụ cười trên mặt như cũ rồi nói vài câu với Tô Thế Minh, cười như không cười liếc nhìn Tô Ngôn một cái rồi cũng xoay người đi tiếp những người khác.

Bây giờ Trịnh Tuệ đang rất muốn dạy dỗ cô một trận cho ra trò, nhưng vì ngại mất mặt nên cũng chỉ có thể sa sầm sắc mặt. Nhưng nếu nghiêm túc quan sát nét mặt của bà ta có thể thấy khoé mắt đang co giật, vì cố gắng nhẫn nhịn mà nghiến chặt hàm răng.

Đúng lúc này, có người bước lên bắt chuyện với Tô Thế Minh, Tô Ngôn cũng thừa dịp này chạy sang một bên, cầm một miếng bánh ga tô lên ăn vui vẻ. Đúng là cô đã bị quy tắc “ăn ngon mặc đẹp” của Giang Ly tẩy não mất rồi, hơn nữa lại còn rất đồng tình, tục ngữ có nói “con người là sắt, cơm là thép” mà.

Đằng sau lưng cô là một cái cửa sổ, lúc này đột nhiên từ bên ngoài chiếu vào một tia sáng rồi biến mất ngay lập tức, hoá ra là vì có một chiếc xe hơi đang chạy vào sân. Không lâu sau đó, Diêm Phi đẩy cửa bước vào, anh ta vẫn mang cái kính gọng vàng kia, trên sống mũi hơi tím xanh.

Mặc dù nhìn hơi chật vật nhưng anh ta vẫn bình tĩnh chào hỏi những người có mặt trong nhà, lúc có người hỏi thăm mũi bị làm sao thì anh ta sẽ điềm nhiên chế giễu bản thân: Chỉ là tối qua uống quá chén nên phát sinh ra va chạm ngoài ý muốn thôi.

Mọi người nghe vậy đều cười vui vẻ, đều là những người quanh năm ngâm người trong vạc rượu, có ai mà không mấy lần ngượng chín mặt vì say đâu?

Sau đó Diêm Phi đi tới chỗ ba mẹ, ba người tụ lại một chỗ không biết đang nói gì.

Vì chỗ Tô Ngôn đứng hơi vắng người nên có vẻ như Diêm Phi không phát hiện ra cô đang ở đây, sau khi nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, cô mới nhìn quan sát tình huống xung quanh một chút. Sau đó nhanh chóng chạy lên cầu thang dẫn đến tầng 2, thừa lúc không ai chú ý, chớp mắt đã dùng tốc độ cực nhanh bước lên lầu.

Biệt thự nhà họ Diêm rất lớn, diện tích mỗi tầng đều gần 300 mét vuông, sau khi cô lên lầu, đánh giá vài lần cuối cùng đứng lại trước một căn phòng ngủ ở tầng 3. Mở cửa ra nhìn một chút, có thể xác định cơ bản căn phòng này chính là phòng của Diêm Phi.

Cô đứng trước cửa ra vào suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại ra soạn rồi gửi một tin nhắn, nhanh chóng bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng ngủ này là một dãy, bên ngoài là một cái giường ngủ lớn, phòng vệ sinh và phòng quần áo, xuyên qua cánh cửa có một cái TV trên vách, bên trong là một gian phòng đọc sách không lớn lắm. Tô Ngôn chậm rãi đi vào, cả một bức tường đối diện là một cái tủ sách bằng gỗ lớn, trên đó trưng bày rất nhiều loại sách, hầu hết đều là sách bản gốc tiếng nước ngoài, có vẻ rất hấp dẫn.

Trước tủ sách có một cái bàn, cô bước tới nhìn thoáng qua cái laptop đặt ở chính giữa, sau đó dời mắt sang khung ảnh bên cạnh. Trong khung không phải ảnh chụp người mà là ảnh phong cảnh, một thảm cỏ xanh mênh mông, có dòng suối nhỏ uốn lượn, ở xa thấp thoáng những toà nhà cao tâng và hàng cây bên con suối. Nhìn kiến trúc mờ mờ kia, hình như không phải phong cách trong nước.

Tô Ngôn đứng nhìn khung ảnh vài phút sau đó mới nhàn nhã xoay người nhìn một loạt qua tủ sách, trong động tác không hề có chút vội vàng nào. Giống như cô không phải lén vào mà là được chủ phòng mời tới với tư cách là một vị khách.

Cô đứng yên một chỗ, nghiêng đầu cẩn thận nhìn một chút sau đó cuối cùng vẫn hướng mắt về phía cái laptop kia.

Rút ra một tờ khăn giấy, cẩn thận mở màn hình máy tính lên, ấn xuống nút khởi động, sau khi lặng lẽ chờ trong chốc lát, khung username và mật mã đã hiện lên đúng như dự đoán. Suy nghĩ trong chốc lát, cô móc ra một cái USB từ trong túi quần, nhẹ nhàng cắm vào laptop, khoé môi hơi nhếch lên, nhướng mày.

Sau đó đứng dậy, lấy điện thoại mở camera ra chụp vài tấm trong phòng.

Khoảng 10 phút sau.

Bên ngoài truyền đến âm thanh “lộp cộp” nhẹ nhàng, hình như có ai đó đang đi đến, người đó cũng không hề che giấu tiếng bước chân của mình.

Cộp, cộp, cộp.

Tô Ngôn hơi hoảng hốt, vội vàng đóng máy tính lại, ngay khoảnh khắc cô rút USB từ laptop ra thì Diêm Phi đã xuất hiện ở trước cửa! Cô và anh ta bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt không khí trong phòng ngưng tụ lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Diêm Phi nhìn chằm chằm cái USB trong tay cô, bỗng nhiên bật cười, sải chân tiến gần lại từng bước. Bàn tay to mở một nút áo khoác veston ra, mọi thứ đều chậm rãi: “Cô Tô, tôi không nhớ là mình có mời cô tham quan phòng, đến nhà làm khách mà lại tự tiện đi lung tung là rất không lễ phép đấy.”