Cánh Tay Đắc Lực

Chương 1: Triệu Diên Châu 1



1.

Ngươi là một bạo quân trẻ tuổi, tàn nhẫn độc ác, ngu ngốc vô đạo, cuối cùng bị cánh tay đắc lực phản bội, rơi vào kết cục thê thảm.

2.

Tỉnh lại sau cơn say, ngươi đau đầu chóng mặt, đờ đẫn nằm một hồi, đột nhiên cảm thấy trên người thiếu đi thứ gì đó.

Ngồi dậy kiểm tra, ngươi bàng hoàng phát hiện hai tay áo mình trống rỗng, hai cánh tay đều biến mất, nhưng trên áo không có máu, chỗ đứt cũng chẳng đau chút nào.

3.

Ngươi nghe thấy tiếng động cách đó không xa, quay đầu nhìn thì thấy hai cánh tay đang hối hả chỉnh sửa tấu chương trên bàn.

Hôm qua ngươi uống rất nhiều rượu, sau khi say khướt thì xé tấu chương tìm vui ở tẩm cung, vì vậy giấy vụn nằm la liệt trên bàn dưới đất.

Tay trái ngươi đang dán lại tấu chương, còn tay phải thì cầm bút phê duyệt, hai cánh tay phối hợp hết sức ăn ý.

4.

Chuyện này thật quá hoang đường. Ngươi tưởng mình còn say nên chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi, tay ngươi không nằm trên người ngươi mà đang phê duyệt tấu chương cách đó không xa.

Ngươi đứng dậy đi tới, nhíu mày hỏi: "Các ngươi không có não mà bày đặt phê duyệt gì chứ?"

Tay trái ngươi dừng lại rồi giơ ngón giữa với ngươi.

Hiển nhiên chúng cho rằng não ngươi là một gánh nặng đối với chúng.

4.

Khi cung nhân vào hầu hạ ngươi, hai cánh tay rốt cuộc trở lại trên người ngươi.

Tâm trạng ngươi không vui nên quyết định vào triều trêu chọc quan viên.

Quan văn Trịnh Lư Cẩn thường xuyên dâng tấu chương đứng mũi chịu sào.

Trịnh Lư Cẩn này xuất thân từ nhà làm quan, còn trẻ đã thi đậu Trạng Nguyên, vừa tài hoa vừa chính trực. Hắn toàn rảnh rỗi sinh nông nổi chọc tức ngươi, không cho ngươi làm cái này cái kia, lần trước ngươi bắt triều thần tiến cống mỹ nhân, Trịnh Lư Cẩn đột nhiên đứng ra thuyết giáo một trận, nói háo sắc dễ tổn hại sức khỏe, còn làm chậm trễ quốc sự.

Nếu không phải Trịnh Lư Cẩn có thế lực lớn chống lưng thì ngươi đã giết hắn từ lâu.

5.

Sau khi vào triều, ngươi liếc xéo Trịnh Lư Cẩn.

Thanh niên cao lớn tuấn tú, dáng người thẳng tắp như trúc, đứng trong đám quan viên chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Ngươi không ưa bộ dạng chính nhân quân tử của hắn, năm lần bảy lượt muốn chọc tức hắn nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa, không kiêu ngạo không tự ti trước mặt ngươi.

Ngươi gọi tên hắn rồi định gây sự với hắn, nhưng vừa há miệng thì chợt cảm thấy đùi mình bị véo mạnh một cái.

Tay long bào rất dài nên triều thần bên dưới không thấy được động tác tay phải của ngươi. Ngươi hít sâu một hơi, không điều khiển được tay mình, sau khi bị véo mấy cái thì đành từ bỏ ý định nhắm vào Trịnh Lư Cẩn.

Trịnh Lư Cẩn ngẩng đầu nhìn ngươi, cung kính hành lễ rồi đáp: "Có thần."

Ngươi bực bội quyết định bãi triều sớm, để tránh bị tay phải nhéo lần nữa, ngươi chỉ có thể nói qua loa với Trịnh Lư Cẩn: "Tấu chương trình lên trẫm xem hết rồi, cứ làm theo ý ngươi đi."