Cánh Tay Đắc Lực

Chương 2: Triệu Diên Châu 2



6.

Sau khi rời đại điện, ngươi tức giận đưa tay trái véo mạnh tay phải một cái. Véo xong ngươi hối hận ngay —— Chẳng phải người đau vẫn là ngươi sao?

Ngươi bực bội ngồi trong đình hóng mát, gọi nhạc sư mới vào cung tới tấu nhạc cho mình ngươi nghe. Thật ra ngươi cũng chẳng muốn nghe nhạc mà chỉ muốn thấy nhạc sư trẻ tuổi bị mình dọa sợ xanh mặt, toàn thân run rẩy.

Trước khi đến đây, nhạc sư đã nghe nói về sự tàn bạo của ngươi, bị ngươi nhìn chằm chằm thì tay run lẩy bẩy, vô tình gảy nhầm dây đàn phát ra một âm thanh chói tai.

Ngươi lạnh lùng sai thị nữ đem cành mận gai tới rồi quất mạnh vào tay nhạc sư, đối phương đau đớn kêu lên một tiếng, muốn che vết thương rướm máu nhưng bị ngươi cản lại: "Hễ đàn sai một âm thì ta sẽ bẻ gãy một ngón tay của ngươi."

Nhạc sư càng thêm sợ hãi, cả người run như cầy sấy, không cách nào đàn tiếp.

Ngươi giơ cành mận gai lên, đang định quất vào mặt hắn thì chợt nghe thấy giọng Trịnh Lư Cẩn: "Bệ hạ thật có nhã hứng, ngày xuân hiền hòa đúng là cũng nên nghe vài khúc nhạc du dương."

Hắn đi vào đình, nhìn cành mận gai dính máu một lát rồi nở nụ cười ôn hòa như mọi khi: "Nhưng thần có việc cần bẩm báo, bệ hạ cho nhạc sư lui xuống trước đi ạ."

Triều thần cảm thấy ngươi vô dụng nhưng lại sợ tính ngang tàng của ngươi nên rất hiếm khi bẩm báo trước mặt, chỉ có Trịnh Lư Cẩn dám khiêu chiến với ngươi.

"Trịnh ái khanh, ngươi không thấy trẫm đang bực sao?" Ngươi ghét nhất là Trịnh Lư Cẩn bênh vực người khác, chĩa cành mận gai về phía hắn rồi nói, "Nếu ngươi muốn giúp hắn thì quỳ xuống chịu phạt thay hắn đi."

Trịnh Lư Cẩn đưa mắt ra hiệu cho nhạc sư, thanh niên kia sợ đến nỗi bỏ đàn chạy trốn.

Ngươi vênh mặt chờ hắn quỳ xuống dưới chân mình.

Trịnh Lư Cẩn không quỳ mà ôm cây đàn bị nhạc sư bỏ lại, ngón tay dài mảnh gảy đàn một cách điệu nghệ, đàn lên một khúc nhạc trong trẻo như suối chảy, du dương như tiếng oanh hót.

Đây là lần đầu tiên ngươi nghe hắn đánh đàn, đôi mày nhíu chặt từ từ giãn ra, cười nói: "Trịnh Lư Cẩn, lẽ ra ngươi không nên làm quan mà mỗi ngày vào cung đàn cho trẫm nghe, còn có thể làm trẫm vui vẻ đôi chút."

Trịnh Lư Cẩn lắc đầu rồi ôn tồn nói: "Thần không làm nhạc sư vì muốn chia sẻ với bệ hạ nhiều ưu phiền hơn đấy ạ."

Trịnh Lư Cẩn này tuấn tú nho nhã nhưng chỉ toàn nói nhảm, chẳng phải mọi ưu phiền của ngươi đều do hắn mang lại sao? Ngươi đã là Hoàng đế trên vạn người mà vẫn không thể thích gì làm nấy, ngày ngày phải nghe hắn thuyết giáo.

Nghĩ đến đây, ngươi lập tức nổi nóng, đứng phắt dậy cầm cành mận gai định quất vào khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn. Nhưng tay ngươi không nghe sai khiến, thả cành mận gai xuống rồi tự ý vuốt ve khuôn mặt Trịnh Lư Cẩn.

Cả Trịnh Lư Cẩn và ngươi đều sững sờ.

Ngươi nghiến răng muốn thu tay phải về, nhưng tay trái cũng giơ lên, hai tay ôm mặt Trịnh Lư Cẩn, còn ép má hắn phồng lên.

Trịnh Lư Cẩn trố mắt nhìn tay ngươi rồi lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của ngươi.

Ngươi chỉ có thể đối mặt với hắn, lòng bàn tay còn cảm nhận được gò má hơi lạnh của hắn từ từ ấm lên.

Mới đầu ngươi rất tức giận, nhưng thấy mặt hắn bị tay mình vo tròn bóp méo, ngươi không nhịn được cười: "Trịnh Lư Cẩn, mọi ngày nhìn mặt ngươi thật đáng ghét, thế này vẫn dễ coi hơn."

Trịnh Lư Cẩn không né tránh đôi tay làm loạn của ngươi, sau khi định thần lại cũng cười theo rồi nói: "Thần một lòng vì bệ hạ, nhưng lời thật mất lòng nên khó tránh khỏi làm phật ý bệ hạ."

Ngươi cảm thấy Trịnh Lư Cẩn có bệnh, ngươi chỉ muốn nghe người khác nói những lời êm tai, có phải lời thật lòng hay không hoàn toàn không quan trọng.

Rốt cuộc ngươi đã có thể điều khiển tay mình, lập tức ngừng cười rồi áp ngón trỏ vào môi hắn, hung dữ nói: "Ngày nào cũng lải nhải làm trẫm đau đầu! Trẫm phải hạ độc cho ngươi câm vĩnh viễn, để ngươi làm một kẻ câm đáng yêu mới được."