Lần trước ngươi chỉ buột miệng nói, thế mà Trịnh Lư Cẩn lập tức rút tiền từ quốc khố để xây dựng thuỷ lợi, nói mấy tháng nữa sẽ có lũ lụt nên phải khai thông sông ngòi trước, nếu không đến lúc đó dân chúng sẽ trôi dạt khắp nơi.
Ngươi làm hôn quân vì lợi ích riêng chứ không hề quan tâm đến dân chúng, nghe Trịnh Lư Cẩn lấy nhiều tiền như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, gọi Trịnh Lư Cẩn vừa về kinh vào điện rồi hùng hổ nói: "Khá khen cho Trịnh Lư Cẩn ngươi, trong tấu chương của ngươi đâu có nói cần nhiều tiền như vậy! Trẫm muốn tổ chức sinh nhật mà ngươi cũng không cho trẫm động vào quốc khố......"
Trịnh Lư Cẩn rất giỏi lấy lòng người khác, nếu hắn muốn mưu phản thì e là ngươi cũng chẳng thắng được hắn.
Cũng may hắn là trung thần thật sự, biết ngươi vô dụng nhưng vẫn tin bùn nhão không trát được tường cũng có ích lợi nào đó.
Tháng này hắn bôn ba khắp nơi nên da đen nhẻm, vẻ mặt đầy mỏi mệt, nhưng sau khi bị ngươi mắng một trận vẫn nở nụ cười ôn hòa, cứ như ngươi chỉ là em út nhõng nhẽo của hắn chứ không phải quân vương người người e sợ.
Ngươi cảm thấy mình chẳng có chút khí thế nào nên vung tay hất chén trà trước mặt hắn xuống đất rồi lạnh lùng nói: "Trẫm nhịn ngươi lâu lắm rồi, nếu ngươi cứ tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu thì trẫm tự có cách khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết......"
Còn chưa nói hết thì Trịnh Lư Cẩn đã ngắt lời ngươi: "Bệ hạ là chủ nhân thiên hạ nên tất nhiên phải tổ chức sinh nhật linh đình, thần chưa từng cản bệ hạ động vào quốc khố, chỉ là không muốn bệ hạ bị tiểu nhân lừa bịp tiêu tiền vô ích thôi."
Hắn xuất thân từ gia tộc danh giá, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng, nhưng qua mắt ngươi lại thành đồ ki bo.
Sinh nhật ngươi năm ngoái, các triều thần tìm đủ báu vật quý hiếm từ khắp nơi để lấy lòng ngươi, so ra Trịnh Lư Cẩn chỉ tặng ngươi một lá thư và một miếng ngọc bội quả thực là nghèo kiết xác.
Hắn nói ngọc bội kia đã được khai quang, có thể phù hộ ngươi gặp nhiều may mắn.
Nhưng ngươi lại cảm thấy hắn xem thường mình.
Trịnh Lư Cẩn thường đi chùa cầu phúc, hắn tin thần Phật, có lúc lại không tin lắm, kiên quyết không cho ngươi uống mấy linh đan diệu dược nghe nói có tác dụng trường sinh bất lão.
Ngươi còn muốn đúc một con rồng vàng làm quà sinh nhật, rồng phải cao bằng đại điện thì mới thể hiện được trí tuệ và uy phong của ngươi. Trịnh Lư Cẩn và các trung thần khác ngăn cản hết lời, nói tài chính đang thiếu chỗ này hụt chỗ kia, mọi việc chưa đâu vào đâu, đừng nên đúc rồng vàng tốn kém, làm ngươi mất sạch hứng thú.
"Trẫm là thiên tử! Muốn gì mà không được chứ!" Ngươi bỏ ngoài tai mọi lời Trịnh Lư Cẩn nói, các triều thần khác đều lùi lại, ngươi tức giận trừng hắn rồi nghiến răng nói, "Trịnh Lư Cẩn, trong mắt ngươi trẫm còn không bằng lũ dân đen kia nữa!"
Trịnh Lư Cẩn lắc đầu nói: "Nếu dân chúng lầm than thì sớm muộn gì trời cũng sập. Thần mong bệ hạ trường tồn vĩnh cửu nên mới liều chết khuyên can đấy ạ."
Nói xong hắn lấy từ tay áo ra một gói giấy dầu, nói là bánh xốp mình mới làm lần đầu, chỉ làm cho ngươi mà thôi, hương vị chắc chắn không thể ngon bằng bánh của ngự thiện phòng.
Ngươi nhìn vết bỏng trên tay Trịnh Lư Cẩn, không hiểu sao cơn giận lập tức tan biến.
Ngươi chỉ muốn có thứ duy nhất trong thiên hạ.
Thôi, tha cho hắn lần nữa vậy.
8.
Ngươi là hôn quân bị mọi người căm ghét nên khó tránh khỏi có kẻ muốn giết ngươi.
Hai người các ngươi đang đi trong ngự hoa viên thì đột nhiên có thích khách phóng ám khí về phía ngươi. Ngươi giỏi võ nên dễ dàng tránh được, nhưng Trịnh Lư Cẩn lại lo chuyện bao đồng đứng chặn trước mặt ngươi.
Ngươi chưa kịp phản ứng thì tay trái đã tự động phản ứng, Trịnh Lư Cẩn bị ngươi đẩy sang một bên, phi tiêu kia ghim trúng cánh tay ngươi.
Ngươi đau đến nỗi suýt chửi ầm lên, mắng Trịnh Lư Cẩn trước rồi mắng tay mình sau. Ngươi không hề muốn cứu Trịnh Lư Cẩn, hắn chết mới tốt cho ngươi, sao tay ngươi lại tự ý cứu hắn chứ, lỡ hại chết ngươi thì sao?
Trong tay áo ngươi có giấu ám khí, nhác thấy bóng thích khách kia, ngươi nhịn đau phóng phi tiêu cắt đứt gân chân đối phương.
Lúc này các thị vệ mới vội vàng chạy tới lôi thích khách nằm co quắp dưới đất vào địa lao.
Trên phi tiêu có độc, may mà tay trái ngươi chủ động tách rời cơ thể ngươi để độc tố không lan ra khắp người. Hình như nó có thể tiêu hóa độc tố nên một lát sau đã lành lại như cũ.
Trịnh Lư Cẩn không biết bí mật của tay ngươi, khi ngự y rút phi tiêu ra, hắn ngồi cạnh ứa nước mắt, cứ như thật lòng lo cho ngươi vậy.
Hắn hỏi ngươi: "Sao bệ hạ lại cứu ta?"
Ngươi hỏi hắn: "Vậy sao ngươi đứng che cho ta?"
Hai mắt Trịnh Lư Cẩn đỏ hoe, nhìn ngươi nói: "Thần chết vì quân là lẽ đương nhiên mà."
"Trẫm đâu muốn cứu ngươi," ngươi quay đi không nhìn hắn nữa, lẩm bẩm nói, "Tại tay trẫm tự làm thôi."