Trịnh Lư Cẩn không hiểu, ngươi càng không hiểu, vành tai bị môi hắn mơn trớn nóng đến mức run rẩy.
Sao hắn dám gọi thẳng tục danh của ngươi chứ?
Sau khi mẹ qua đời, ngươi chẳng còn được ai ôm nữa.
Lúc còn sống mẹ ngươi không được sủng ái, ngươi chịu đủ nhục nhã trong cung, lúc nào cũng thiếu ăn, hoàng huynh của ngươi bắt ngươi ăn chung với chó, ngay cả người hầu cũng dám lấy ngươi ra làm trò cười.
Đúng lúc có tướng quân vào cung gặp thánh thượng, ngươi bám theo hắn như cái đuôi, xin hắn dạy ngươi múa thương múa gậy.
Lúc đó phe Thái tử đang lớn mạnh nên chẳng ai đặt tiền đồ vào một hoàng tử kém cỏi như ngươi. Nhưng tướng quân kia thấy ngươi gầy trơ xương, thấp hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng ánh mắt lại hung hãn hơn cả sói hoang thì cảm thấy khá thú vị, thế là tiện tay dạy ngươi mấy chiêu.
Ngươi không biết nhiều chữ, đọc sách một hồi đã ngủ gật nhưng rất có năng khiếu võ thuật, khi tướng quân đến lần nữa thì ngươi đã thành thạo mấy chiêu kia.
Hắn trở thành sư phụ ngươi, không ai đoái hoài đến ngươi nên hắn đưa ngươi tới quân doanh để ngươi đấu với các binh sĩ của mình.
Một ngày nọ, tướng quân hỏi ngươi: "Ngươi muốn làm hoàng đế không?"
Ngươi hỏi hắn: "Làm hoàng đế có gì tốt ạ?"
Hắn nói làm hoàng đế khỏi cần lo ăn mặc, tiền tài và mỹ nhân khắp thiên hạ đều thuộc về ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm nấy, cũng chẳng còn ai cười nhạo ngươi nữa.
Ngươi suy nghĩ một lát rồi gật đầu lia lịa: "Ta muốn làm."
12.
Hoàng tử khác dựa vào tài trí lôi kéo triều thần, còn ngươi dựa vào nắm đấm.
Các cung nhân dám cười nhạo ngươi đều bị ngươi đánh chết, đánh đến khi không còn ai dám nói xấu ngươi mới dừng lại.
Hai hoàng huynh uống rượu say khướt chạy tới chỗ ngươi, bắt ngươi bò dưới đất như chó. Ngươi không chịu nên bọn họ lấy roi quất ngươi, ngươi nhíu mày tránh đi, chỉ giây lát sau đã bẻ gãy cổ bọn họ.
Ngươi vứt xác vào hồ sâu, ai hỏi thì nói hoàng huynh uống say quá nên trượt chân ngã xuống nước.
Thì ra đây chính là cảm giác giết người. Ngươi ngồi trên xích đu mình tự làm, rung đùi nghĩ thầm giống như đạp chết một con kiến vậy.
13.
Thái tử trọng văn khinh võ nên hầu như chỉ lôi kéo quan văn, vì vậy chưa nắm vững quân quyền. Hắn nghi ngờ tướng quân giúp ngươi có ý đồ tạo phản nên gài bẫy gán tội cho tướng quân.
Các võ quan đều biết ngươi, ngươi từng ra biên cương dẹp loạn mấy lần, lúc nào cũng xung phong giết địch. Bọn họ ủng hộ ngươi, cho rằng ngươi hiểu đạo lý hơn Thái tử, mặc dù ngươi hoàn toàn không biết cách trị vì đất nước.
Ngươi xách đầu cha mình và Thái tử, máu me khắp người dựa vào ngai vàng, chống cằm nhìn xuống đám quan văn nói mình đại nghịch bất đạo. Bọn họ bị quan võ chĩa đao vào nên giọng càng lúc càng nhỏ, đại điện tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy tiếng máu nhỏ từ đầu người xuống sàn.
Ngươi chẳng có chút thiện cảm nào với đám người này, vốn định lôi mấy quan văn may mắn ra ngoài chém đầu, nhưng vừa giơ tay lên thì một thiếu niên bước ra khỏi hàng.
Người này chính là Trịnh Lư Cẩn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ngươi rồi nói: "Tân hoàng đăng cơ cũng nên đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui. Ngày mai chúng thần sẽ chuẩn bị lễ đăng cơ cho bệ hạ, hôm nay bệ hạ mệt rồi, về tẩm cung nghỉ ngơi trước đi ạ."
Trịnh Lư Cẩn là người đầu tiên quỳ xuống hành lễ với ngươi, đám người còn lại nhìn nhau giây lát rồi bắt chước hắn quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"
14.
Ngón tay đã có thể cử động theo ý muốn của ngươi.
Nhưng ngươi không đẩy Trịnh Lư Cẩn ra mà chỉ nắm hờ vạt áo hắn, tim đập như trống trong ngực.
Ngươi không biết phải nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày mới buồn buồn thốt ra một câu: "Ngươi biết rõ ta là hôn quân mà hôm đó còn quỳ lạy ta nữa."
"Ta không biết," Trịnh Lư Cẩn ôm chặt ngươi rồi nói, "Ta chỉ biết ngươi là Diên Châu thôi."