Cánh Tay Đắc Lực

Chương 6: Triệu Diên Châu 6



15.

Ngươi thấy sắc mờ mắt.

Trịnh Lư Cẩn cao to vạm vỡ hơn nhiều so với mỹ nhân trong tưởng tượng của ngươi, nhưng hắn có một gương mặt khôi ngô, mày rậm mũi cao, đôi mắt đen trong veo luôn đong đầy cảm xúc.

"Không, không cho ngươi gọi thẳng tục danh của trẫm......" Ngươi muốn trách hắn vô lễ nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, hắn nắm tay ngươi rồi lại gọi khẽ một tiếng "Diên Châu".

Ngươi không muốn cung nhân thấy mình thân mật với Trịnh Lư Cẩn nên ngại ngùng nhìn quanh, hễ thấy người thì sẽ lập tức né xa hắn.

Không đúng, ngươi là hoàng đế cơ mà, sợ gì người khác bàn tán chứ. Nếu có kẻ dám nói ra nói vào thì ngươi sẽ cắt lưỡi hắn nấu chín rồi bắt hắn ăn hết.

Rõ ràng ngươi đã có thể điều khiển tay mình nhưng lại không thể rút tay ra khỏi tay hắn.

Các ngươi cứ thế nắm tay nhau về, ngươi cúi đầu nhìn hai cái bóng hòa vào nhau.

Ngươi không rõ mình đang hồi hộp chuyện gì, lúc giết cha ngươi cũng đâu căng thẳng như vậy.

Chẳng lẽ ngươi muốn phong Trịnh Lư Cẩn làm phi? Không được! Hắn là nam tử hàng thật giá thật, còn rất đáng ghét nữa!

"Diên Châu," Trịnh Lư Cẩn cúi đầu xuống, đôi mắt cong cong nhìn ngươi, "Ngươi đỏ mặt kìa."

Gò má ngươi càng nóng hơn, nhịn không được đá hắn một cái: "Tại nắng chiếu vào mặt trẫm đấy chứ!"

Ánh nắng chói chang nhưng trong hành lang mát rượi.

Trịnh Lư Cẩn xuýt xoa rồi yên tĩnh lại. Đi cạnh ngươi một lát, hắn gãi nhẹ lòng bàn tay chai sần của ngươi rồi đan năm ngón tay thon dài vào tay ngươi.

Hắn nói với ngươi: "Diên Châu, ta cố gắng thi cử làm quan chỉ vì muốn làm cánh tay đắc lực của ngươi thôi."

16.

Ngươi cảm thấy hai cánh tay mình đang phát điên.

Hoặc là quỷ háo sắc đã nhập vào tay ngươi.

Sau khi đuổi hết người hầu ra khỏi phòng, tay ngươi tháo đai lưng của Trịnh Lư Cẩn ra.

Trịnh Lư Cẩn vội vàng nắm lấy cổ tay ngươi, vành tai đỏ như sắp rỉ máu: "Giờ, giờ còn sáng mà......"

Hắn cảm thấy ban ngày tuyên dâm không ổn lắm.

Ngươi cũng thấy không ổn.

Ngươi không muốn thị tẩm Trịnh Lư Cẩn nhưng không sao cản được tay mình, chỉ biết trơ mắt nhìn nó cởi áo lót hắn ra.

Vô lý!

Ngươi tập võ quanh năm mà sao ngực lại lép hơn hắn chứ!

Ngươi nhìn chằm chằm vạt áo hở rộng của Trịnh Lư Cẩn rồi ghen tỵ xoa nắn.

Chưa kịp sờ thỏa thích thì bàn tay làm loạn đã thu lại, cởi đai lưng của ngươi ra.

"Trẫm...... Trẫm không muốn thị tẩm ngươi đâu!" Tay ngươi đã sắp lột sạch ngươi, ngươi xấu hổ giải thích với Trịnh Lư Cẩn, "Tại tay trẫm không nghe lời thôi......"

Còn chưa nói hết thì mông ngươi đã bị hắn bóp.

Ngươi đỏ mặt kêu lên rồi bàng hoàng cúi đầu nhìn bàn tay làm xằng làm bậy của hắn. Đã bảo không được sờ mông cọp cơ mà! Sao hắn dám......

Một tay Trịnh Lư Cẩn ôm trọn eo ngươi, tay kia bóp mông ngươi, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa vô tội, bắt chước giọng điệu của ngươi: "Bệ hạ, tay thần cũng chẳng chịu nghe lời gì cả."